Ông vẫn biết cháu ông không thích việc làm đồng áng, chỉ thích những việc đường ngang ngõ tắt. Điều này không tốt, không thiết thực!
Chu Dã cười nói: “Cậu à. Cậu thế này là tóm được cơ hội nên ra sức dạy bảo cháu đấy à. Bác đội trưởng của chúng ta cũng nói với cháu như vậy, hàng xóm của cháu cũng nói với cháu như vậy. Đến đây thăm cậu thì cũng bị cậu nói như vậy. Làm như là trước đây cháu rất không đàng hoàng vậy?”
“Thật sự cũng không đàng hoàng cho lắm.” Ông cậu Cố khẽ hừ một tiếng: “Nếu không cháu có đến nỗi phải đến năm nay mới cưới được vợ ư?”
“Đương nhiên là do cháu có tiêu chuẩn cao rồi. Người bình thường thì làm sao có thể lọt vào mắt của cháu được? Chu Dã cháu đã muốn cưới vợ thì nhất thiết phải là người xinh đẹp nhất!” Chu Dã lập tức kiêu ngạo khoe khoang.
Ông cậu Cố đã lớn tuổi nên thích nhìn khí phách hăng hái như vậy của người trẻ tuổi. Đây vẫn chính là cháu của ông, ông cười ha hả, nói: “Thật sự xinh đẹp như vậy sao?”
Chu Dã nói: “Phải!”
Ông cậu Cố khẽ gật đầu, nói: “Vậy cháu càng phải kiếm nhiều công điểm hơn. Khi nữ đồng chí nhà người khác còn là một cô gái, họ giống như một cành hoa. Sau khi lấy con rồi thì lập tức trở nên nghèo khó. Nếu cứ sống như vậy thì người ta đều sẽ nói là mắt cô ấy mù rồi, không tốt số nên mới lấy một người như cháu. Cháu có muốn cho mọi người thấy vợ cháu có đôi mắt tốt chọn được người chồng tốt như cháu không hay là muốn người ta nói cô ấy là chọn chú lùn bên trong những tướng quân? Một nữ thanh niên trí thức tốt như vậy lại đi lấy một tên cà lơ phất phơ như cháu.”
“Cậu à, cậu cũng đừng có kích cháu. Vợ cháu chính là mạng của cháu, sao cháu có thể không đối xử tốt với cô ấy được. Cháu sẽ không để cô ấy chịu một chút tủi thân nào. Nhưng mà hiện giờ lời nói nhiều như thế nào cũng đều là lời nói suông. Cậu à, cậu hãy chờ xem, xem hai vợ chồng chúng cháu sống cuộc sống thịnh vượng nhiều như thế nào.” Chu Dã nói.
Vợ của Chu Dã anh nhất định phải có một cuộc sống tươi đẹp!
Ông cậu Cố khẽ cười: “Cậu sẽ nhìn xem.”
Lúc này Chu Dã mới hỏi về bà mợ của anh, còn cả hai người anh họ và chị họ, cùng với đứa cháu trai cháu gái cũng chưa thấy đâu.
“Mọi người đều đã đi đâu rồi? Trong nhà thật im ắng.”
“Không biết mợ cháu đã đến nhà ai khua môi múa mép rồi, chị dâu Quảng Hạ của cháu thì đưa con về thăm nhà mẹ đẻ rồi. Còn anh Quảng Hạ với anh Quảng Thu của cháu thì đi giăng lười ngày hôm qua nên sáng sớm hôm nay đi thu lưới bắt cá. Đoán chừng họ cũng sắp trở về rồi, cháu đừng đi vội. Chờ bọn họ bắt cá trở về thì cháu mang một ít về cho vợ cháu ăn.”
Ông vừa mới nói như vậy thì lập tức liền nghe thấy giọng nói bên ngoài của mợ: “Ông, có phải Tiểu Dã đến hay không?”
“Có lẽ là nghe người ta nói cháu đã đến rồi, cho nên mới trở về sớm đấy. Chứ bình thường bà ấy đi đến mười hai giờ mới về nhà.” Ông cậu Cố cười nói.
“Ai da, mợ của cháu đã về rồi. Mợ ăn gì mà sao cháu cảm thấy mợ càng ngày càng trẻ ra vậy?” Chu Dã đi ra nhìn thấy mợ của anh thì lập tức cười nói.
“Tên nhóc này. Đã thành gia lập nghiệp rồi mà vẫn còn ba hoa.” Bà mợ cười mắng: “Mợ đang xe sợi dây thừng với thím Lâm của con ở nhà bà ấy, nghe thấy con trai bà ấy nói là cháu đã đến rồi nên mợ lập tức trở về.”
Ông cậu Cố vừa hút thuốc lá sợi vừa nói: “Nó còn xách một con thỏ béo đến đây. Con thỏ béo đó khoảng vài cân thịt.”
“Chắc chắn là mang riêng đến đây để cho ông cậu cháu nhắm rượu rồi.” Bà mợ cười nói, lại hỏi Chu Dã: “Tiểu Dã, vợ cháu đâu, sao không đi cùng sang đây?”
“Vợ cháu ở nhà. Cháu nghĩ đợi đến khi ăn tết thì sẽ đưa cô ấy đi cùng đến đây. Hiện giờ cháu để cô ấy ở nhà dưỡng thai.” Chu Dã cười nói.
Vẻ mặt của bà mợ rất vui mừng: “Vợ cháu có thai rồi à?”
“Đúng vậy. Đã hơn ba tháng gần bốn tháng rồi.” Chu Dã mỉm cười.
Bà mợ ngạc nhiên: “Đã nhiều tháng như vậy rồi ư? Sao cháu không đến nói sớm một chút?”
“Tên nhóc này chính là sợ tay không đến đây, cho nên chờ bắt được con thỏ này mới dám xách đến đây báo tin vui.” Ông cậu Cố hừ cười nói.
Bà mợ với đứa cháu đằng ngoại này cũng không thấy xa lạ, nhỏ giọng nói: “Mợ nghe được chuyện này từ con gái nhà ông Triệu đi thăm người về.”
“Ở thôn chúng cháu có không ít lời đàm tiếu không tốt về nhân phẩm của cháu, vợ con lập tức cho rằng cháu không phải người đứng đắn. Nhưng sau đó cô ấy biết vì để chữa bệnh cho mẹ cháu nên mới thế nên cô ấy cảm thấy cháu rất hiếu thảo. Cô ấy nói đàn ông hiếu thảo sẽ không tệ nên tất nhiên bằng lòng sống tốt cùng cháu.” Chu Dã nói tốt cho vợ.
Bà mợ nghe vậy thì lập tức yên lòng, và cũng nói thêm với anh: “Cháu về nói chuyện lại với vợ cháu rằng đợi khi con bé sinh thì mợ sẽ đến đấy chăm sóc con bé lúc ở cữ. Con bé không có mẹ chồng thì bà mợ này sẽ chăm sóc nó. Mợ sẽ không để con bé sinh con xong còn phải ăn cơm lạnh, uống canh lạnh và không có người chăm sóc!”
Thật ra hôm nay Chu Dã xách theo con thỏ hoang này đến đây chính là có ý như vậy!
Anh có chút ngượng ngùng cười nói: “Mợ ơi, vậy con sẽ không khách khí với mợ nhé. Mợ cũng biết vợ cháu là thanh niên trí thức, nhà cháu cũng không có người lớn. Đến lúc đó thật sự là phải làm phiền đến mợ rồi.”
“Không có gì. Đến lúc đó sinh xong, cháu đến đây thì mợ sẽ thu dọn đồ đạc rồi lập tức qua đó.” Bà mợ nói.
Sau đó bà ấy kéo Chu Dã lại để nói một chút chuyện cần phải chú ý khi mang thai. Đồ ăn sống lạnh đều là điều cấm kỵ không nói, còn có một chuyện: “Người trẻ tuổi các cháu cũng phải biết kiềm chế, có thai cũng không thể sinh hoạt vợ chồng.”
Lời này nói ra khiến Chu Dã cảm thấy xấu hổ, và cũng nhanh chóng đồng ý với bà mợ của anh.
Nhưng mà ngày hôm qua anh cũng dành thời gian đến trung tâm y tế để hỏi qua chuyện này rồi. Trung tâm y tế cho biết ba tháng đầu và ba tháng sau bị cấm, ba tháng giữa này có thể thích hợp tiến hành sinh hoạt vợ chồng, nhưng phải chú ý an toàn.
Thật ra Chu Dã có thể nhẫn nhịn, chỉ là vợ anh thật mềm mại dịu dàng. Và khi cô mềm mại tới ám chỉ với anh thì làm sao anh có thể chịu được chứ?
Đừng nói là muốn làm chuyện đó, dù cô muốn mạng của anh thì anh cũng không do dự mà đưa cho!
Không lâu sau, hai anh em Cố Quảng Hạ và Cố Quảng Thu đã trở về.
Hai người đều là anh họ của Chu Dã. Cố Quảng Hạ là anh lớn, đã kết hôn và có con. Cố Quảng Thu chỉ lớn hơn Chu Dã một tuổi, nhưng vì năm tám tuổi anh ấy bị sốt cao nên khiến cổ họng bị hư, không nói được và trở thành người câm. Vì anh ấy không nói được nên cho đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Đã có người nhờ mai mối, để cho họ xem mặt, kết quả là khi những gia đình tốt nghe nói anh ấy là người câm thì không vui.
Cũng có bà mối tìm được đối tượng, nhưng người được mai mối lại là góa phụ lớn hơn Cố Quảng Thu tám đến mười tuổi, thậm chí còn tuyên bố khi lấy chồng sẽ mang theo đứa con bảy, tám tuổi.
Hai vợ chồng cậu út Cố đều không muốn. Cố Quảng Thu cũng không muốn, vì vậy chuyện này đã bị trì hoãn.
Nhìn thấy anh ấy đã sắp hai mươi ba tuổi, kết quả là vẫn chưa cưới được vợ. Trong thời đại này người ta kết hôn sớm, ở tuổi này con cái đã đến độ tuổi chạy giỡn đánh nhau rồi.
Như Cố Quảng Hạ kết hôn sớm, năm nay đứa lớn đã bảy tuổi.
Hai anh em khiêng một vại nước về, bên trong có bảy tám con cá, đều là cá to, nhìn thấy Chu Dã đến, Cố Quảng Hạ cười nói: “Em đến đúng lúc lắm, mang vài con cá về cho vợ em ăn đi!”
“Vậy em sẽ không khách sáo với các anh Quảng Hạ, Quảng Thu đâu!” Chu Dã nhìn thấy con cá cũng rất hài lòng, cười nói.
“Khách sáo cái này làm gì?” Cố Quảng Hạ cười.
Cố Quảng Thu cũng cười và vỗ vai em họ của mình, vì không nói được nên anh ấy cũng không nói gì nhiều.
Chu Dã đã lâu không đến, dĩ nhiên cũng phải trò chuyện cùng hai người anh họ một lúc, mãi đến chiều mới mang theo ba con cá to về nhà.