“Thanh niên trí thức Bạch có biết nguyên nhân thật sự của việc Chu Dã đi tù không?” Lý Phong Thu nói.
Chị dâu cả Lý lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm. Để hôm nào em hỏi thử xem. Nếu cô ấy không biết thì em sẽ nói cho cô ấy.”
Trong thôn cũng có rất nhiều lời bàn ra tán vào. Lúc trước rõ ràng Chu Dã đã bán mình cho người ta đổi lấy 200 đồng để chữa bệnh cho mẹ anh. Nhưng sau này lại không biết ai nói như thế nào thành anh phạm tội nên bị bắt đi khiến cho mẹ anh tức chết.
Chị dâu cả Lý cảm thấy nếu Bạch Nguyệt Quý không biết chuyện này thì hôm nào cô ấy rảnh sẽ đến gặp cô để nói chuyện mới được.
Lúc này Bạch Nguyệt Quý đang nhìn Chu Dã đứng trước mặt cô, tập trung vào vết thương ở trên mặt anh.
Tất nhiên là Chu Dã phải giải thích: “Vợ à. Chuyện này thật sự không phải anh sai, anh cũng không phải cố tình muốn đánh nhau, nhưng thật sự là anh không nhịn nổi, miệng lưỡi của Trần lão tứ đó thối như vậy. Nếu anh không dạy dỗ anh ta……”
“Dạy dỗ rất tốt.” Bạch Nguyệt Quý ngắt lời anh, nói thẳng.
Chu Dã ngoảnh mặt xử nhìn vợ anh: “Vợ à. Em biết rồi à?”
Bạch Nguyệt Quý khẽ sờ miệng vết thương hơi sưng lên của anh: “Lúc các anh đi chia lương thực thì Mã Quyên đã tới đây. cô ta nói cho em biết. Em nghĩ đợi anh quay trở về thì nói với anh, để anh đi xử lý tên miệng thối kia một chút.”
Chu Dã lập tức bừng tỉnh: “Đúng vậy. Lúc ấy anh nghe xong không nén được cơn giận. Làm sao anh lại có thể để Trần lão tứ đó huỷ hoại thanh danh của em như vậy được? Hơn nữa lúc đó có người nhiều như thế, nếu anh không xử lý anh ta thì sẽ không xứng với họ Chu!”
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Cả nhà họ đều ở đấy, lại có rất nhiều người, anh ra tay như vậy thì không sợ đánh không lại được bọn họ sao?”
“Anh đã từng ở tù rồi. Đừng nói bốn người anh em bọn họ, cho dù có đến nhiều người hơn thì anh cũng không sợ!” Chu Dã nói thẳng.
Sau khi nói xong thì sắc mặt anh tái nhợt. Anh ngước mắt lên nhìn vợ mình, có chút lo lắng: “Vợ à, anh…… Anh……”
Bạch Nguyệt Quý đặt nhẹ tay lên môi anh: “Không cần giải thích cái gì cả, em biết. Trong thôn có rất nhiều người bịa đặt nói anh phạm tội nên mới phải đi tù, nhưng anh làm như vậy là vì mẹ mình. Lúc ấy mẹ bệnh nặng như vậy, lại không có tiền chữa trị, nên anh đã bán mình lấy 200 đồng để chữa bệnh cho mẹ.”
Dù rằng cuối cùng cũng không cứu được người, tiền thì tiêu hết rồi nhưng người vẫn mất.
“Người trong thôn nhận được chút lợi lộc liền tung tin anh phạm tội, tuy nhiên em biết rõ, em cũng biết anh là người con có hiếu, chuyện này em tin chắc trong lòng ba mẹ đều rõ. Bọn họ cũng biết anh là người hiếu thuận.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Lúc một mình Chu Dã đấu với mấy anh em họ Trần đều không sợ, đi vào tù rồi đấu với những tội phạm vi phạm pháp luật đó hai năm cũng không hề cau mày, vậy mà người đàn ông trước mặt này lại bị vài ba câu nói của vợ anh mà đôi mắt đỏ lên.
“Vợ à. Em thật sự không sợ anh sao?” Đôi mắt Chu Dã chua xót nhìn cô vợ nhỏ xinh xắn dịu dàng của mình.
“Em không sợ. Người đàn ông hiếu thuận nghĩa là người có trách nhiệm, nếu bất hiếu với cả ba mẹ ruột của mình thì làm sao có thể mong chờ anh ta đối xử tốt với vợ con được?” Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng nói.
Muốn đi vào trái tim của một người đàn ông và để anh ta coi mình là chỗ dựa tinh thần cho anh ta thì công tâm là điều cần thiết.
Hơn nữa đây là cơ hội khó có được, nên chắc chắn cô phải dùng mấy nhát dao dịu dàng để móc tim anh ra rồi khâu nó lại.
Nhìn xem, cô chính là người phụ nữ tâm cơ luôn tính kế.
Chu Dã lập tức ôm chặt cô vào trong lòng: “Vợ, có em thật tốt.”
Trong lòng Bạch Nguyệt Quý không hề cảm thấy áy náy một chút nào. Cô để mặc anh ôm một lát, rồi bảo anh chuyển lương thực vào trong nhà. Bọn họ ở phòng phía đông, một nửa phòng phía tây dùng làm nhà kho để lương thực với đồ linh tinh.
Và những thứ ở trong ngăn tủ đều được dọn đến đây.
Nhìn lương thực ngập tràn, ngay cả là Bạch Nguyệt Quý thì trong lòng cũng phải thật sự giữ bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh xong, cô bắt đầu nói chuyện chính: “Anh mua về nhiều lương thực như vậy tốn hết bao nhiêu tiền rồi?”
Thỉnh thoảng nói với anh một hai câu tình cảm thì gần như sẽ giảm bớt tính cách cứng nhắc của anh, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Chu Dã nói: “ Gần 25 đồng.”
“Chỗ này cũng khá nhiều, vậy nhà mình còn bao nhiêu tiền nữa?” Bạch Nguyệt Quý ngước mắt nhìn anh.
Lúc đầu mới đến, tất nhiên cô không tiện hỏi nhiều, nhưng là hiện tại thì sao? Cô là người nên nắm quyền quản lý kinh tế trong tay mình, trong tay đàn ông thì chỉ cần một chút tiền tiêu vặt là được, nếu muốn làm chuyện gì thì hỏi cô.
Chu Dã khẽ nhìn bên ngoài, rồi anh khoa chân múa tay ra hiệu cho vợ mình.
“Một ngàn?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Chu Dã suýt chút nữa thì bị sặc chết vì nước bọt, nhỏ giọng nói: “Vợ à. Khẩu vị của em cũng quá lớn rồi. Một ngàn? Trong thôn chúng ta, người có điều kiện sống tốt nhất là nhà bác đội trưởng cũng chưa chắc có thể có số tiền này.”
Thời buổi này, nếu trong nhà có thể có tới trăm đồng tiền tiết kiệm thì chính là lông phượng sừng lân.
“Vậy là bao nhiêu?” Bạch Nguyệt Quý cười.
Chu Dã nhìn vợ mình: “Một trăm.”
“Là thật sao?” Bạch Nguyệt Quý cười tủm tỉm nhìn anh.
“Có phải là hơi ít không?” Chu Dã nhìn vợ.
Bạch Nguyệt Quý khẳng định chắc chắn: “Anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xây nhà ở này, mua sắm nhiều đồ đạc trong nhà, mua nhiều lương thực như vậy, mà trong tay anh vẫn còn dư tận 100 đồng. Nhìn cả huyện thành cũng không ai dám nói anh không có nhiều của cải đâu.”
Trên mặt Chu Dã hiện lên một nụ cười, Bạch Nguyệt Quý lại nói: “Tiền trong nhà em đều là do mẹ em cất giữ. Tiền lương của ba em, anh trai và em trai em đều phải nộp lên.”
Chu Dã lập tức hiểu ra, lập tức nói: “Đó là điều đương nhiên. Anh cũng không nghĩ đến. Vợ, tiền trong nhà chúng ta cũng phải do em cất giữ”.
“Có phải làm như vậy thì không được tốt lắm không?” Bạch Nguyệt Quý cười, nhìn anh.
Linh hồn nhỏ bé của Chu Dã đã bị mê hoặc từ lâu: “Đều là như vậy. Tại sao lại không hay chứ? Anh lập tức đi lấy sổ tiết kiệm đưa cho em.”
Anh vào nhà lấy sổ tiết kiệm được giấu rất kỹ rồi đưa cho vợ anh, ngoài ra còn có một ít tiền lẻ bên ngoài.