Anh cả Chu cũng để ý đến chiếc xe đầu kéo, nhưng anh ta hiểu rõ tính cách của em trai mình hơn. "Nếu em không cho nó mang đi, có tin là nó sẽ quay ra cãi nhau với em, đòi chia nhà chia tài sản không? Nó là người như thế nào em còn không biết sao? Nếu không phải vì nó thấy trong khoảng thời gian cuối cùng của mẹ, chúng ta đã bỏ ra khá nhiều công sức, em nghĩ nó có thể không cần gì mà để chúng ta đuổi đi không?"
Chị dâu Chu hừ một tiếng, nói: "Cha mẹ anh vào thời khắc cuối cùng đều là chúng ta đưa tiễn, nó có ra sức gì đâu chứ? Tài sản đương nhiên là của chúng ta!"
"Lúc đó nó vào tù vì chuyện gì em không biết sao? Chẳng phải vì cha mẹ không có tiền chữa bệnh, nó chạy đi gánh tội thay cho người ta mà bị bắt sao? Ông đội trưởng hiểu rõ điều này, cả người trong thôn cũng hiểu rõ điều này, thôi thì cứ cho qua đi." Anh cả Chu nói.
Chị dâu Chu hừ một tiếng thì thấy nhà hàng xóm cô ta, chị Trương, cả nhà đang đi về phía này. Chị dâu Chu lập tức không quan tâm đến chồng mình nữa, cùng chị Trương gom một đống củi, định nói vài chuyện nhà trên nhà dưới, nhưng lại nghe được tin tức mới nhất từ chị Trương.
“Lão nhị nhà cô và cô vợ thanh niên trí thức kia cùng lên núi thu gom củi, nhìn như vậy, e là cô ấy muốn thật lòng sống với lão nhị nhà cô rồi?” Chị Trương nói.
Chị dâu Chu sững sốt, hỏi: "Sao có thể như vậy được, là chuyện từ khi nào?"
“Chúng tôi mới từ bên kia lại đây, hai mắt của tôi nhìn thấy, còn có thể là giả à?” Chị Trương nói, còn muốn hỏi thăm chị dâu Chu: “Hai người bọn họ không phải vợ chồng giả sao? Chuyện là thế nào vậy, chẳng lẽ là thật sự trở thành vợ chồng rồi ư?”
Chị dâu Chu nói: “Làm sao tôi biết được? Quan hệ giữa nhà tôi với nhà lão nhị không tốt lắm! Nhưng mà tôi cảm thấy không có khả năng, thanh niên trí thức Bạch là ai. Đôi mắt của cô ta mọc trên đỉnh đầu, ngoại trừ thanh niên trí thức Đặng thì cô thấy cô ta còn để ai vào mắt?”
Chị Trương nói: "Nhưng sao bây giờ bọn họ lại thành ra như vậy?"
Chị dâu Chu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thanh niên trí thức Bạch kia có chuyện gì mà không làm được. Chưa biết chừng lại là đang kích thích thanh niên trí thức Đặng đấy chứ? Lúc trước gả cho lão nhị, nhưng còn không phải là như vậy thôi sao? Hiện giờ tôi đoán là cũng không sai biệt lắm.”
Chị Trương gật đầu, nói: "Chờ tôi xuống núi, tôi sẽ đi tìm hiểu kỹ xem chuyện gì đang xảy ra!"
"Không cần phải xuống núi đâu." Chị dâu Chu hất cằm, chỉ cho chị Trương nhìn sang hướng khác, không phải là Mã Quyên thì còn ai nữa?
Mã Quyên cũng đi gom củi với hai nữ thanh niên trí thức khác.
Mắt chị Trương sáng lên: "Đúng là “đang buồn ngủ thì gối liền đến”, đi hỏi thanh niên trí thức Mã có thể sẽ nghe ngóng được gì đó. Cô ấy là người hay buộc miệng mà!"
Rất nhiều chuyện về Bạch Nguyệt Quý đều là do chị Trương hỏi thăm được từ miệng của thanh niên trí thức Bạch!
Chị Trương kéo chị dâu Chu giả vờ đến đây nhặt ít cành khô lá rụng, chào hỏi Mã Quyên và mấy người khác, sau đó đặc biệt bắt chuyện với Mã Quyên.
Mã Quyên biết ngay chị Trương và chị dâu Chu đến đây là có chuyện. Cô ta đảo mắt một vòng rồi cười nói với chị dâu Chu: "Chị Chu, chị thật là một người chị dâu tốt. Nhưng chị yên tâm đi, sau này Nguyệt Quý nhất định sẽ sống hòa thuận với Chu Dã. Cô ấy đã mang thai rồi, đứa bé trong bụng đã được ba tháng tuổi!"
Một hòn đá làm dấy lên ngàn lớp sóng!
Tin tức quá lớn, chị dâu Chu và chị Trương suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Những năm này, nhà nào cũng có vài đứa con. Mang thai và sinh con gần giống như là chuyện thường như cơm bữa, không có thai và không sinh được con mới là chuyện lạ.
Nhưng tin tức này gây chấn động vì đối tượng không giống nhau.
Đó chính là thanh niên trí thức Bạch giống như một con thiên nga trắng. Khi cô mới xuống nông thôn, lúc đó cả thôn đều chấn động. Những thanh niên thì không ai không chạy đi xem, lúc nhìn thấy cô thì hoàn toàn ngây người, thật sự chưa từng thấy người đẹp như vậy!
Tuy nhiên, thiên nga trắng thì vẫn là thiên nga trắng, không phải những con cóc ở nông thôn có thể mơ tưởng được, người ta cũng đã sớm có người mình thích rồi!
Nghe nói ban đầu cô còn không cần phải xuống nông thôn, mà là vì thanh niên trí thức Đặng nên mới xuống nông thôn với anh ta.
Sau đó, tất nhiên cũng là do con thiên nga trắng này cầu mà không được khiến cả thôn nhìn thấy nhiều trò cười, trước kia bởi vì hai năm Bạch Nguyệt Quý đỏng đảnh mà danh tiếng đã rơi xuống đáy vực.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn là Bạch Nguyệt Quý, cô tuyệt đối sẽ không coi trọng những con cóc ở nông thôn.
Một cách tự nhiên, khi biết Bạch Nguyệt Quý thực sự mang thai con của cóc ở nông thôn, tin tức này phải gây chấn động đến mức nào?
“Sao có thể, cô đừng có lừa chúng tôi chứ?” Chị dâu Chu lập tức nói.
Mã Quyên cười một tiếng, đáp: “Là chính Nguyệt Quý kể với tôi đó, còn có thể có giả được sao? Bây giờ họ đã bắt đầu sống với nhau một cách nghiêm túc rồi. Sau này mọi người đừng nhắc đến chuyện Nguyệt Quý và thanh niên trí thức Đặng nữa. Chuyện đó đã qua rồi.”
Chị dâu Chu và chị Trương nhìn nhau, thực sự không thể tin được.
“Không phải thanh niên trí thức Bạch từng nhiều lần chê bai Chu Dã là kẻ lưu manh sao? Làm thế nào để ý cậu ấy được chứ?” Chị Trương hỏi.
Mã Quyên cười ý vị sâu xa, nói: “Chuyện này thì tôi không biết. Tôi bận rồi, có thời gian sẽ nói chuyện với hai chị sau.”
Chị Trương đi về nhà kể chuyện này cho chồng là Trương Đại Căn nghe. Trương Đại Căn cũng là một người hiền lành chất phác, nói: “Em đừng lo những chuyện này nữa, mau đi làm việc đi. Nhìn trời thế này chắc sắp có tuyết rơi rồi!”
Chị Trương chán ghét không chịu nổi, nói: "Em không thèm nói chuyện với anh nữa!"
Chị dâu Chu ở bên kia cũng đang ở nói chuyện này với anh cả Chu, cực kỳ buồn bực, nói: “Anh nói xem thanh niên trí thức Bạch này có ý đồ gì vậy? Thế nhưng thật sự muốn sống cùng lão nhị!”
"Người ta bảo tiểu thư yêu tiền con gái yêu sắc, nhưng lão nhị cũng khá đẹp trai. Mà đã có con rồi thì cũng không thể bỏ nhau được đúng chứ?" Anh cả Chu nói.
Chị dâu Chu bĩu môi.
Tuy nhiên, dù sao đi nữa, chuyện Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đi lên núi đốn củi cùng nhau đã lan truyền khắp đội sản xuất Ngưu Mông.