Tôi Làm Giàu Từ Bán Thức Ăn Trên Wechat (50-60)

Chương 55


3 tuần


Đồ ăn ở khách sạn Hương Tạ đương nhiên là ngon, sau khi các món ăn lần lượt được bày ra, bầu không khí lại trở nên sôi động.
 

Các bạn cùng lớp ngồi đây tuy mới gia nhập xã hội không lâu nhưng cũng đã trưởng thành rất nhiều, dù trong lòng có nghĩ thế nào đi nữa, họ vẫn tương đối khách khí với Lý Chương Diệu.
 

Sau khi chào hỏi mọi người, Lý Chương Diệu bưng ly rượu nhìn Hướng Vãn: “Vừa rồi tôi hơi tự phụ, nên nâng ly chúc mừng cho mọi người để tạ lỗi.”
 

"Xin lỗi, tôi không uống rượu." Hướng Vãn nói xong liền quay sang nói chuyện với Hạ Thanh.
 

Thấy cô rõ ràng không muốn nói chuyện với mình, Lý Chương Diệu nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cô có chút khó đối phó.
 

Sau khi dừng lại, nhấp một ngụm rượu để đè nén chút bất mãn trong lòng, anh ta cũng ngừng nói chuyện hấp tấp và bắt đầu trò chuyện với những người xung quanh.
 

Khi biết cô bắt đầu kinh doanh và mở cửa hàng, Lý Chương Diệu cảm thấy có chút khinh thường, nghĩ xem những ngày này cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền nếu mở cửa hàng.
 

"Hãy thử món sườn này đi Vãn Vãn. Mặc dù được chiên nhưng nó không hề có dầu mỡ." Dương Điềm gắp một miếng sườn vào bát của mình.
 

Hướng Vãn cầm đũa lên cắn một miếng, gật đầu đồng ý.
 

Trong khi các bạn cùng lớp ngồi đây vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng họ chỉ lắng nghe và dành thời gian còn lại để ăn uống nghiêm túc.
 

Chưa kể, ngoài một anh chàng khó chịu, đồ ăn ở khách sạn Hương Tạ này rất ngon.
 

Lúc mọi người còn đang trò chuyện sôi nổi thì nhóm Hướng Vạn cũng đã ăn xong.
 

Khi mới đến, cô đã trò chuyện xong với các bạn cùng lớp. Bây giờ họ đã ăn xong, Hướng Vãn và những người khác nhìn nhau rồi đứng dậy rời đi.
 

Về phần tiền ăn cơm, bọn họ chỉ là ước tính rồi đưa cho Dư Duyệt Hoan.
 

Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, có người vô thức muốn khuyên bọn họ ở lại, nhưng khóe mắt nhìn thấy Lý Chương Diệu, bọn họ ý thức được mình đang nói gì, liền thay đổi lời nói: “Được rồi, nếu có việc gì thì lần sau lại gặp nhé.”
 

Hướng Vãn và những người khác gật đầu và rời đi cùng nhau.
 

Bọn họ vừa bước ra khỏi phòng riêng, Lý Chương Diệu đã kịp phản ứng, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo bọn họ ra ngoài.
 

Nhìn thấy hắn bỏ chạy, các học sinh có mặt đều không nói nên lời, cảm thấy nửa buổi họp lớp vui vẻ đã bị kẻ không mời mà đến này phá hỏng.
 

"Nhân tiện, nếu anh ấy cứ thế rời đi, chúng ta sẽ không phải trả tiền cho những loại rượu này, phải không?" Sau khi nhìn thấy những chai rượu vang đỏ đắt tiền trên bàn, đột nhiên có người hỏi.
 

“Gia đình anh ta giàu lắm, nên anh ta không thể quỵt nợ, đúng không?”
 

Người lên tiếng trước đó không sợ mình vỡ nợ, mà lo lắng sau khi anh ta rời đi sẽ quên quay lại, không dám động tới rượu trên bàn nữa.
 

Bởi vì nghĩ tới đây, mọi người đều cảm thấy đồ ăn ngon trên bàn không ngon nữa, ngược lại cảm thấy có chút chán nản.
 

“Sử Lị Lệ cũng rảnh rỗi, không có việc gì lại mang hắn tới đây!”
 

“Đúng vậy, chúng ta họp lớp có quan hệ gì với một anh chàng đã ra nước ngoài nửa chặng đường chứ...”
 

“Quả thực, ban đầu là một bữa tiệc vui vẻ đã trở thành một bữa tiệc rất buồn chán!”
 

Trong phòng, một số học sinh không khỏi phàn nàn, nhưng ở hành lang bên ngoài phòng, Lý Chương Diệu đã đuổi kịp Hướng Vãn và những người khác.
 

Chỉ có thể nói, rất nhiều nam giới đều mắc phải vấn đề chung này, đó là quá tự tin.
 

Hướng Vãn mặc dù nói rõ không muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng hắn cảm thấy đối phương chỉ là dè dặt nên mới hỏi Hướng Vãn thông tin liên lạc của cô.
 

Đương nhiên Hướng Vãn không muốn đưa cho hắn.
 

Thấy Hướng Vãn từ chối anh ta, Dương Điềm không chịu nhượng bộ, cô không khỏi nói: “Không phải chứ, không khí ở nước ngoài làm hỏng mắt cậu rồi đúng không, cho nên khi trở về cậu cũng không đọc được sắc mặt người khác? Vãn Vãn nhà chúng tôi cũng đã nói rõ rồi mà, cô ấy không muốn quan tâm đến cậu!”
 

Lý Chương Diệu bị từ chối mấy lần đã có chút không vui, khi nghe được lời nói thô lỗ của cô, anh đột nhiên cảm thấy việc Hướng Vãn từ chối mình chắc chắn là do một số bạn bè của cô xúi giục.
 

"Cậu đang làm gì vậy!" Vốn là không phải người có tính khí tốt, Lý Chương Diệu đưa tay đẩy Dương Điềm ra.
 

Dương Điềm không kịp chuẩn bị cho đòn tấn công bất ngờ của ânh ta và bị đẩy đến loạng choạng.
 

Sau khi Lý Chương Diệu đẩy cô ra, giây tiếp theo anh đang định kéo Hướng Vãn đi.
 

Theo suy nghĩ của anh ta, mấy người này đang cố tình xúi giục nhằm làm hỏng mối quan hệ giữa họ, biết những người bạn của cô ghét mình nên anh ta nghĩ đến việc kéo cô đi tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện vui vẻ, cô đương nhiên sẽ hiểu ý anh ta.
 

"Anh làm gì vậy!" Hướng Vãn đang định giúp Dương Điềm thấy hắn đưa tay ra, không kịp suy nghĩ xua tay đi.
 

Lúc Tần Sâm đi tới, liền nghe thấy giọng nói của Hướng Vãn cùng tiếng “bốp". Từ góc độ của mình, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lý Chương Diệu, một chút váy của Hướng Vãn và Dương Điềm đang được Hạ Thanh đỡ ở bên cạnh. còn Lý Mộc Di thì có vẻ mặt tức giận.
 

Cảnh tượng này thật khiến người ta hiểu lầm, sắc mặt Tần Sâm trở nên lạnh lùng, sải bước đi tới, Lý Chương Diệu bị kéo ra khỏi Hướng Vãn, một quyền đánh vào mặt hắn.
 

Không khó để nhận ra động tác sắc bén của Tần Sâm, rõ ràng hắn có chút căn bản về võ học. Cú đấm này trực tiếp đánh ngã người ta xuống đất.
 

Nếu như anh không lo lắng Hướng Vãn, Tần Sâm có thể lại cho hắn hai đòn.
 

Đánh người xong, Tần Sâm quay người đỡ Hướng Vãn, rồi nhìn từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ?”
 

Tần Sâm tương đối dè dặt, đây là lần đầu tiên Hướng Vãn thấy hắn bộc lộ tâm tình như vậy, bất kể là tức giận khi ra tay, hay là sự quan tâm cùng lo lắng hiện rõ trên mặt hắn.
 

Âm thanh "bốp" vừa rồi là do Hướng Vãn xua tay Lý Chương Diệu ra, vốn là không có việc gì, lại không biết tại sao nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, đầu óc cô chợt giật giật, cô cử động tay. Cô giơ lên ​​và nói: “Tay tôi hơi đau.”
 

Đúng thật là có chút đau đớn, dù sao lực tác dụng đều không nhẹ, nhưng vào lúc đó, Hướng Vãn hối hận vì đưa tay ra, đang định thu lại thì đã bị Tần Sâm giữ lại.
 

Tần Sâm nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay ửng đỏ của cô, vô thức cau mày: “Đau không? Anh dẫn em đi chườm đá.”
 

Anh vẫn có chút lý trí, không nói gì về việc đưa cô đến bệnh viện.
 

Dương Điềm và hai người ở bên cạnh vẻ mặt đang tức giận, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi lén trợn mắt.
 

Đến mức này rồi - cậu ấy vẫn nói mình không yêu đương?
 

Ba người trong lòng không khỏi phàn nàn, nhưng có lẽ vừa rồi chán ghét vẻ ngoài kiêu ngạo của Lý Chương Diệu, Tần Sâm thực sự đoan trang tao nhã nên nhìn Lý Chương Diệu lại càng không vừa mắt, cho nên ngay cả Dương Điềm cũng không làm gián đoạn hai người bọn họ.
 

Họ nháy mắt, nhưng vẫn có một người không nháy mắt nằm trên mặt đất, sau khi chịu đựng cơn đau, anh ta đứng dậy và bắt đầu hét lên: “Sao anh dám đánh tôi! Anh là ai vậy? Nếu có bản lĩnh thì cho tôi biết tên anh!”
 

Một quyền của Tần Sâm khiến nửa mặt hắn sưng lên, giọng nói có chút lắp bắp, phát ra âm thanh đau đớn.
 

Lý Chương Diệu gần như tức giận, nhất là khi nhìn thấy người vừa không để ý đến mình mà lại để tên kia nắm tay.
 

Nghe được giọng nói của hắn, Hướng Vãn đột nhiên phản ứng lại, rút ​​tay ra nói: “Không, không còn đau nữa.”
 

Đúng không? Khi cô ấy nói, lòng bàn tay của cô ấy đã trở lại màu trắng ban đầu. Chỉ khi nhìn kỹ mới có thể thấy một chút ửng đỏ.
 

Tuy nhiên, lòng bàn tay cô không còn đỏ nữa mà má cô bỗng chốc nhuộm màu đỏ thẫm, khiến lớp má hồng ban đầu trở nên đậm hơn.
 

Tần Sâm nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng rung động, trong đầu chợt hiện lên một bài thơ: “Cúi đầu dịu dàng nhất, giống như sen nước ngượng ngùng không chịu được gió mát.”
 

(Tạm dịch vậy nha mọi người chứ văn thơ kiểu này mình không rành)
 

Thấy họ phớt lờ mình và vẫn trò chuyện với nhau, Lý Chương Diệu cảm thấy mình bị khiêu khích nên giơ chân đá thẳng vào người vừa đánh mình.
 

"Cẩn thận!" Hướng Vãn nhìn thấy động tác của hắn, vô thức muốn đẩy Tần Sâm ra, nhưng cô lại lao thẳng vào trong lồng ngực anh.
 

Trong khi Tần Sâm vòng tay ôm lấy cô, anh lại đá Lý Chương Diệu xuống đất.
 

"Nhìn xem, đây chính là lý do tại sao khi tìm bạn trai nên tìm kiếm người chân dài!" Dương Điềm không khỏi thở dài.
 

Nghe được lời nói của cô, Hướng Vãn nhanh chóng rút khỏi vòng tay Tần Sâm, lặng lẽ trừng mắt nhìn cô.
 

Dương Điềm nhìn người ngã xuống đất với vẻ hả hê nhưng lại nhận được ánh mắt không mấy vui vẻ của cô, ngược lại, Tần Sâm cảm thấy trong lòng như có lông chim bay qua khi nhìn thấy dáng vẻ thanh tú của cô.
 

"Anh là ai vậy?" Lý Chương Diệu nghiến răng nghiến lợi lần nữa đứng dậy. 
 

"Tần Sâm." Tần Sâm lạnh lùng nói tên hắn.
 

"Tần Sâm phải không? Đợi đó..." Lý Trường Dao viết tên, đang định nói mấy câu gay gắt, chợt nhớ ra điều gì đó, trong lòng chợt nhói lên.
 

Sau khi anh trở về Trung Quốc, cha anh đặc biệt giới thiệu với anh tình hình trong nước, đồng thời cũng tập trung vào những người không nên xúc phạm ở thành phố H. Nếu anh nhớ không lầm thì người đầu tiên chính là Tần Sâm!
 

Lý Chương Diệu sống lưng lạnh lẽo, nhưng vẫn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Anh là Tần Sâm, người của tập đoàn Tần thị?”
 

Mặc dù anh không trả lời nhưng biểu hiện đó cũng không hề thay đổi.
 

"Vậy anh có biết tôi là ai không?" Lý Chương Diệu hỏi xong, chắc chắn anh cũng không biết mình nên quay người bỏ chạy, sợ anh nhớ ra mặt hắn sẽ trả thù.
 

"Hắn quên rằng chúng ta đều biết hắn là Lý Chương Diệu sao?" Lý Mộc Di yếu ớt nói.
 

Dương Điềm bật cười, cười lớn mắng: “Hắn đúng là đồ ngốc!”
 

Nhìn thấy bộ dáng đột nhiên hèn nhát của Lý Chương Diệu hẳn là anh ta biết mình không thể đắc tội Tần Sâm, nên Hướng Vãn mới yên tâm.
 

Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Dương Điềm đột nhiên nói: “Tôi chợt nhớ ra có một điểm quan trọng trong tài liệu của mình cần phải xem xét lại, tôi đi trước!”
 

Hướng Vãn thấy cô nói xong, một tay kéo Hạ Thanh, một tay kéo Lý Mộc Di bỏ chạy. Sau khi nói "Này" không quay lại được, cô thở dài trong lòng.
 

"Sao anh lại ở đây?" Nhìn bọn họ biến mất, Hướng Vãn chỉ có thể tìm chủ đề để phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngùng này.
 

"Hôm nay ở đây có trợ lý tổ chức tiệc cưới." Tần Sâm nói.
 

Tiệc rượu mừng của nhân viên, anh bình thường sẽ không tham gia, chỉ là lúc nhận được thiệp cưới, nghĩ đến Hướng Vãn hình như cũng là cùng một ngày, ở chỗ này tham gia họp lớp, cảm thấy có điểm trùng hợp, anh dứt khoát cũng lại đây.
 

Hướng Vãn gật đầu: “Xong chưa?”
 

"Kết thúc rồi." Tần Sâm nói xong, nhìn cô nói: “Hôm nay em rất đẹp.”
 

Hướng Vãn cảm thấy mặt mình lại nóng lên, vì thế mím môi, đáp lại một tiếng "Cảm ơn".
 

Khi cô không để ý, vị tổng giám đốc uy nghiêm của tập đoàn Tần thị đã nắm chặt tay thành nắm đấm mấy lần như một cậu bé trước khi nói: “Tôi có thể mời em đi dạo ở vườn trên tầng cao nhất được không?”
 

Hướng Vạn trong lòng mơ hồ có dự cảm, nhưng cũng không có cự tuyệt: “Được.”
 

Có một số nhà hàng ngoài trời trên tầng cao nhất của khách sạn Hương Tạ cũng như một khu vườn nhỏ cổ kính.
 

Vào mùa này, tầng trên thường chỉ mở cửa vào buổi chiều, nhưng theo Tần Sâm, khi anh muốn đi chỉ là vấn đề lời nói, không, ngay cả lời nói cũng có thể cứu được, chỉ cần nhìn mặt anh thôi.
 

Sau khi hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, mặt trời bị mây che khuất, thậm chí còn có những cơn gió thổi mang theo hương hoa từ trên đỉnh tòa nhà thổi qua.
 

Khu vườn nhỏ trên mái nhà rất đẹp, có hành lang dài có mái che phủ đầy hoa, hòn non bộ và các gian hàng. Thậm chí còn có một ao sen bên cạnh gian hàng có cá chép koi trong đó.
 

Hướng Vãn không khỏi lo lắng, nhưng sau khi thưởng thức cảnh đẹp, cô đột nhiên thả lỏng.
 

“Ở đây thật đẹp.”
 

Tần Sâm ban đầu không cảm thấy đẹp như vậy, nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô, anh không khỏi gật đầu đồng ý.
 

Khi họ ngắm hoa xong hai bên hành lang thì mặt trời lại ló dạng, ánh nắng hơi chói chang tràn ngập mặt đất.
 

"Vào trong đình ngồi một lát?" Tần Sâm đề nghị.
 

Hướng Vãn gật đầu sau, cùng hắn đi vào trong đình.
 

Sau khi ngồi xuống, có lẽ cô đã nhận ra anh vẫn đang nhìn mình nên nhìn về phía ao sen bên ngoài như che đậy.
 

Tần Sâm lúc đầu có chút khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy cô như vậy, anh đột nhiên mỉm cười: "Vãn Vãn." Trong giọng nói trầm khàn có chút dịu dàng và mệt mỏi không thể diễn tả được.
 

Có không ít người gọi cô như vậy, nhưng khi cô nghe thấy anh gọi cô như vậy, nhịp tim của Hướng Vãn đột nhiên chậm lại một nhịp, tai cô có chút tê dại, thậm chí cô còn muốn đưa tay ra xoa xoa.
 

Thấy cô không để ý tới mình mà tai lại đỏ bừng, Tần Thần cười khúc khích ngồi lại gần cô.
 

Lúc này, Hướng Vãn hối hận vì không ngồi vào bàn đá giữa đình mà chạy tới ngồi dựa vào lan can.
 

Sau khi đến gần, Tần Sâm lại gọi tên cô: “Vãn Vãn, em lấy anh nhé?”
 

Sau hành vi vừa rồi của anh, Hướng Vãn ngốc nghếch phát hiện ra anh thích cô, nên cô mơ hồ đoán được tại sao anh lại mời cô lên đây, nhưng cô không ngờ rằng đây chính là lời mà anh muốn nói…
 

"Anh, anh..." Có phải anh quá căng thẳng và nói sai rồi không? Hướng Vãn trong lòng thầm nghĩ.
 

Tần Sâm nhìn thấy bộ dáng do dự của cô, cuối cùng không nhịn được giơ tay xoa xoa đỉnh tóc của cô, sự đụng chạm mềm mại khiến anh không thể bỏ xuống: “Nếu em cảm thấy kết hôn quá nhanh thì trước tiên chúng ta có thể yêu đương.”
 

Hướng Uyển nhẹ nhàng mím đôi môi hồng hào, vẻ mặt như muốn nói "Tôi có chút kinh nghiệm trong tình yêu, xin đừng lừa dối tôi": “Không phải anh nên thổ lộ tình cảm của mình trước sao?”
 

Tần Sâm nghe xong, đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh sau đó ôm một bó hoa quay lại: “Vãn Vãn, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh được không?”
 

Hướng Vãn tự nhiên có cảm tình với anh, sau khi nhìn anh một lúc, cuối cùng cô cũng đưa tay nhận lấy bó hoa, thấp giọng đáp lại: “Được.”
 

Tần Sâm mỉm cười vui vẻ sau khi cô nhận hoa.
 

Mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi nhờ bó hoa này, trong lòng Hướng Vãn có chút vui mừng, có chút lo lắng lại có chút hụt hẫng.
 

Cô cúi đầu nhìn bó hoa, nhẹ giọng phàn nàn: “Một vị CEO vĩ đại như anh lại tỏ tình bằng cách hái hoa trong vườn của người khác.”
 

Không phải cô không vui, cô chỉ đang tìm một chủ đề ngẫu nhiên để giải tỏa tâm trạng.
 

Tần Sâm tâm tình rất tốt, cười khẽ nói: “Ngày mai anh sẽ bù đắp cho bọn họ.”
 

Sáng hôm sau, Tần Sâm không chỉ bổ sung hoa đã hái vào khu vườn nhỏ mà còn chính thức tặng Hướng Vãn một bó hoa hồng.
 

May mắn thay, cha Hướng và mẹ Hướng đã đến cửa hàng vào lúc này, nếu không, mẹ Hướng có thể sẽ ổn nếu phát hiện ra con gái mình bị "bắt cóc", nhưng cha Hướng có thể sẽ tức giận.
 

Ký ức của Hướng Vãn về ngày hôm qua trở về có chút mơ hồ, buổi tối đi ngủ vẫn có một loại cảm giác không chân thực.
 

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, cô vẫn nghi ngờ liệu ngày hôm qua mình có nằm mơ hay không. Mãi đến khi cô mở cửa và nhìn thấy một bó hoa hồng lớn mỏng manh, rồi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đằng sau những bông hoa, cô mới chắc chắn điều đó. cô ấy thực sự đã thoát độc thân.
 

Sau khi đưa tay nhận hoa, cô mới nhớ ra liền hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
 

"Vẫn chưa." Kỳ thật Tần Sâm xuống lầu rất sớm, chỉ là sợ cô còn chưa dậy nên đợi đến bây giờ mới lên.
 

Hướng Vãn thấy hắn lại quên ăn sáng, lẩm bẩm mấy câu rồi mới để hắn vào.
 

Buổi sáng cô ăn cháo ba cô nấu, tình cờ còn dư một ít nên cô đun nóng rồi mang ra, sau đó chiên hai quả trứng cho anh và đem ra một món ăn kèm.
 

"Thật ngon." Tần Sâm ăn một miếng trứng chiên sau khi khoe khoang.
 

"Vậy thì ăn nhiều đi, chưa đủ thì đừng lo." Hướng Vãn nói xong, cô cũng không nhìn chằm chằm anh đang ăn sáng mà lấy ra một chiếc bình cắm hoa hồng vào.
 

Bản thân hoa đã có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ, huống chi là được bạn trai tặng, sau khi Hướng Vãn cắm hoa, cô cúi đầu ngửi chúng một chút, môi cong lên thành một vòng cũng dễ chịu.
 

Tần Sâm liếc nhìn cô đang bận rộn trong phòng khách. Những bông hồng đỏ tươi khiến khuôn mặt cô trắng hơn, trong lòng anh có một cảm giác thỏa mãn khó tả.
 

Dù mới xác nhận mối quan hệ ngày hôm qua nhưng anh đã nghĩ đến những ngày sau khi kết hôn.
 

Yêu là yêu, còn phải đến công ty làm việc, ăn sáng xong, Tần Sâm trước khi rời đi, anh không nhịn được ôm Hướng Vãn, kiềm chế hôn lên trán cô.
 

Sau khi tiễn anh đi, Hướng Vãn giơ tay sờ trán mình, mặt hơi đỏ lên.
 

Tần Sâm rời đi không lâu, Dương Điềm liền gửi video mời tới nhóm nhỏ.
 

Hướng Vãn biết ngay tại sao cô ấy gọi, sợ cô ấy chạy tới nên cuối cùng cũng bắt máy.
 

Quả nhiên, cô vừa nhấc máy, giọng nói đùa cợt của Dương Điềm truyền đến: “Vãn Vãn, thành thật nói cho tớ biết, ngày hôm qua lúc chúng tớ rời đi đã xảy ra chuyện gì?”
 

"Cậu còn có gan nói cho mình biết vì sao ngày hôm qua cậu đột nhiên rời bỏ mình bỏ chạy." Hướng Vãn nói.
 

“Vãn Vãn, xin đừng đổi chủ đề. Mình muốn hỏi, cậu còn độc thân không?”
 

Hạ Thanh và Lý Mộc Di tuy không tham gia thẩm vấn nhưng đều vểnh tai lên chờ đợi.
 

Cô hỏi điều này, Hướng Vạn cảm thấy xấu hổ không dám nói ra, nên lại đổi chủ đề: “Nhân tiện, mình sắp ra mắt sản phẩm mới tiếp theo tên là canh khổ hoài.”
 

Bình thường, Dương Điềm và những người khác hẳn sẽ phấn khích hơn cô khi nghe tin cô sắp tung ra sản phẩm mới, nhưng bây giờ——
 

“Hmm, vậy cậu còn độc thân à? Anh ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy đâu, phải không?”
 

Còn việc nói họ không có ý đó? Dương Điềm nói cô ấy không mù.
 

Nhìn thấy ngay cả sản phẩm mới cũng không hấp dẫn được họ, Hướng Vãn chỉ có thể giả vờ ngu ngốc: “Mình không biết cậu đang nói cái gì.”
 

Nghe vậy, Dương Điềm tặc lưỡi hai lần, nói: - Chẳng lẽ hôm qua mình nhìn thấy việc mỹ nữ tức giận và anh hùng cứu mỹ nhân đều là giả sao?
 

Nhìn thấy lời nói khoa trương của cô, Hướng Uyển lộ ra vẻ bất lực: “Được rồi được rồi, tớ đã thoát độc thăn rồi!”
 

"Nếu sớm thừa nhận thì có phải tốt rồi không." Dương Điềm vốn muốn nói nhảm về quá trình tỏ tình của đối phương, nhưng thấy cô đã có chút tức giận, quyết định đợi đến lần sau, “Được rồi, hiện tại có thể nói về sản phẩm mới.”
 

Hướng Vãn sẵn sàng nói chuyện với họ về điều này hơn là về việc "thoát khỏi cuộc sống độc thân", vì vậy cô giới thiệu canh khổ hoài: “Canh khổ hoài có thể dưỡng dạ dày, tăng cường cho lá lách và loại bỏ ẩm ướt. Nó rất tốt cho ...”
 

“Nghe hay đấy.”
 

“Những ngày này, có quá nhiều người có vấn đề về dạ dày, mình cảm thấy sau khi món canh khổ hoài này xuất hiện trên thị trường, chắc chắn sẽ có nhiều người lấy nó.”
 

“Khi nào nó sẽ bắt đầu được bán? Vì là canh nên nó sẽ được bán trực tiếp ở cửa hàng, phải không?”
 

Hướng Vãn lắc đầu nói: “Không, cái này sẽ làm thành dạng *canh bao*, cho nên tớ sẽ trực tiếp bán ở cửa hàng trực tuyến. Khoảng một tuần nữa sẽ bắt đầu ra mắt sản phẩm mới.”
 

*mọi người có thể hiểu là nó giống dạng canh lười trên thị trường bây giờ á*
 

Nghe nói một tuần nữa sẽ ra mắt sản phẩm mới, đương nhiên không thể đợi đến khi sản phẩm mới ra mắt rồi trực tiếp treo trong cửa hàng, Hướng Vãn đã chuẩn bị một số hình ảnh và bắt đầu quảng cáo nó trên weibo.
 

Ngày nay, quả thực có rất nhiều người mắc bệnh dạ dày, trong đó có một số học sinh và thanh niên.
 

Chỉ có thể nói, trên thị trường hiện nay có quá nhiều đồ ngon, giới trẻ không tự chủ được, ăn quá nhiều hoặc ăn đồ nóng, lạnh sẽ hủy hoại dạ dày.
 

Sau khi xem bài weibo mới nhất của Hướng Vãn, những người hâm mộ đang gặp vấn đề về dạ dày hoặc có người ở nhà gặp vấn đề về dạ dày đều rất mong chờ.
 

Các món ngon bồi bổ sức khỏe của cửa hàng  dành cho người sành ăn bảo vệ sức khỏe luôn phù hợp với mọi lứa tuổi. Một người mẹ thấy canh khổ hoài có tác dụng dưỡng dạ dày, nghĩ rằng có thể con mình đau dạ dày nên cho rằng có thể uống một ít thuốc bổ.
 

Bà chủ, đừng đợi một tuần nữa. Bụng tôi hiện giờ đang khó chịu và tôi rất muốn uống canh khổ hoài [nước bọt.jpg] 】
 

Canh khổ hoài có ngon không? Vị nó như thế nào?
 

Thật tuyệt. Tôi không cần phải đến trực tiếp cửa hàng để mua canh khổ hoài. Cuối cùng tôi cũng có thể nếm thử nó lần đầu tiên.
 

Đừng suy nghĩ nhiều, có lấy được hay không lại là chuyện khác.
 

Bà chủ, bác sĩ nói dạ dày của em không tốt và em cần ăn thứ gì đó mềm mềm... Aaa! Không, em muốn uống một ít canh. Em nghĩ món canh khổ hoài của tiệm sẽ ngon. Đừng chờ đợi, hãy bán nó đi.
 

Ôiii.........Tôi vẫn chưa lấy được bột bạch ngọc, nhưng có một sản phẩm mới sắp ra mắt. Khó cho tôi quá!
 

Nghe ý của bạn, bạn chỉ không cướp được có bột bạch ngọc, tôi thậm chí còn không cướp được bột mặc ngọc và trà lá sen.
 

Về phần trà lá sen, nếu thực sự không tranh được thì có thể đến thành phố H để uống. Tốt hơn là nên mua ở đó.
 

...…
 

Tuyệt vời, con gái tôi có vấn đề về dạ dày, nhưng nó không thích uống thuốc. Đôi khi nó thà bỏ qua cơn đau, điều này khiến tôi không thể chịu nổi, nếu ăn món canh khổ hoài này ở nhà thì tốt.
 

Món canh khổ hoài này trông rất ngon. Nó thích hợp để chuẩn bị thêm ở nhà.
 

Bà chủ, mùa hè giảm cân nên ăn không ngon, tôi ăn món canh khổ hoài này thì có ích gì không?
 

Món canh khổ hoài này có thể bồi bổ dạ dày và tăng cường lá lách. Nếu bạn không muốn ăn canh, bạn không thể ăn uống.
 

Một tuần sau, với sự mong đợi của mọi người, canh khổ hoài cuối cùng đã được niêm yết trên cửa hàng trực tuyến.
 

Ngày nay, cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh đã trở nên rất nổi tiếng trên Internet, có thể nói khách hàng của cô ở khắp mọi miền đất nước nên không ai nghi ngờ về hiệu quả lời nói của cô.
 

Tất nhiên, đừng mua nếu những người nghi ngờ không muốn mua. Dù sao thì có nhiều người muốn mua hơn nên bớt một cái là nhiều.
 

Giá canh khổ hoài là 1.228 một hộp, không hề đắt trong số những món ngon bảo vệ sức khỏe trong cửa hàng.
 

Vào ngày món canh khổ hoài mới ra mắt, rất nhiều người đã đợi sẵn ở cửa hàng trực tuyến. Sau khi làm mới đúng giờ, họ phát hiện có hơn 300 hộp canh khổ hoài trong kho, họ rất ngạc nhiên.
 

Lý do có nhiều như vậy là vì Hướng Vãn không phải lo lắng quá nhiều về việc tạo ra canh khổ hoài. Về cơ bản, tất cả đều được thực hiện bằng máy móc thông minh.
 

Tuy nhiên, dù có hơn 300 hộp nhưng vẫn không thể làm hài lòng đại đa số khách hàng. Sau một giây bán hết, những khách hàng không tranh được đã tức giận đến mức đập chuột và bàn phím.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play