Tại khu biệt thự Long Thành ngoại ô.
Khu này là khu có nhiều cảnh đẹp, giá thành rất đắt, một khu biệt thự sang trọng này cũng đã đủ để biết người chủ là người giàu có như thế nào.
Bên trong được thiết kế rất nhẹ nhàng nhưng vẫn toát được vẻ sang trọng, có lẽ người chủ rất ấm hiểu cách sống.
“Cậu gọi tôi đến đây chỉ để nhìn cậu bơi thôi sao?"
Ở dưới hồ một người đàn ông thân hình chuẩn gu của phụ nữ bơi lại bờ rồi lên lấy khăn tắm lau người và tóc, người bước lên lại là Mạc Tử Thần.
Đây là khu biệt thự anh mua để nghỉ ngơi sau những ngày vất vả, ở đây ít người nên ngoài những người bạn thân của anh thì người ngoài không ai biết.
“Có chuyện gì mà cậu gọi tôi đến gấp quá vậy, cũng may là tiện đường nên tôi mới đến nếu tôi ở ngoại thành sẽ không đến!"
“Có chuyện mới gọi được cậu đến sao?" Mạc Tử Thần đi lại ngồi xuống ghế dài tay rót rượu vang
“Được rồi có chuyện gì nói đi!"
“Tôi đang thích một người!"
“Cậu có người để thích?" Cậu bạn của anh hoảng hốt
Một người ưa chuộng sạch sẽ không muốn gần phụ nữ như anh lại có chuyện thích một người, đúng là chuyện lớn mà.
Cậu bạn hoảng hốt mà phải uống vài ngậm rượu vang mới lấy lại được tinh thần để xác nhận lại chuyện vừa nghe.
“Điều cậu nói thật sao?"
“Tôi muốn cậu dạy tôi cách để theo đuổi!"
Lần này cậu bạn sốc nặng hơn, đường đường là một vị tổng tài cao cao tại thượng vậy mà phải đi theo đuổi một cô gái sao?
Không biết cô gái đó là ai mà có thể quyến rũ được vị lạnh lùng ghét phụ nữ này.
“Cần theo đuổi một cô gái không hề khó, chỉ cần hiểu biết một chút về tính cách là có thể tiếp cận!" Cậu bạn từ từ giải thích với anh về phụ nữ.
Cậu bạn không biết mình đưa ra lời khuyên thì anh có tiếp nhận không nữa, một người không hiểu gì phụ nữ thì có đưa ra giải pháp gì cũng khó có được kết quả.
***
Ngày hôm sau lịch trì của anh đã kín nhưng vẫn dành một chút thời gian đến xem cô đóng phim, nhưng lần này anh lại không hề thấy cô hỏi đạo diễn mới biết hôm nay cô được nghỉ phép nên đã đi đến bầu bạn với bà ngoại ở bệnh viện.
Bệnh của bà Đường Uyển Niệm rất nặng, bệnh ALZHEIMER tuổi già chiếm rất nhiều phần trong trí nhớ của người già, dẫn đến không thể nhớ những người thân của mình, bà cô lại mang trong người nhiều loại bệnh khác, xương khớp cũng không được khoẻ mỗi lần cô đến nhìn cảnh bà yếu ớt cô lại không kìm được nước mắt.
Mặc dù cô là một người mạnh mẽ nhưng vẫn không thể kìm được nước mắt khi bà không nhận ra cô.
Lần này cũng vậy bà lại không nhận ra đứa cháu yêu quý của mình.
“Niệm Niệm, cháu tôi đâu rồi?" Bà nằm trên giường miệng không ngừng gọi tên cô
“Bà, cháu là Đường Uyển Niệm cháu của bà đây!" Cô sà vào lòng bà khóc
“Cháu ngoan của bà, đừng khóc!"
“Cháu không khóc!" Không muốn bà thấy mình khóc cô đã vội lau đi.
Trò chuyện với bà cả buổi nhưng bà vẫn không nhận ra cô, nhưng cô vẫn hạnh phúc vì bà vẫn còn rất thương cô.
Khi đi ra cô còn bắt gặp bác sĩ đang điều trị cho bà cô:
“Bác sĩ!"
“Cô Đường, tình hình bà cô cần phải làm nhiều cuộc phẫu thuật và tăng lượng điều trị, nên cần thêm tiền!"
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!" Cô cúi người cảm ơn.
Đường Uyển Niệm quay về phòng trọ suy nghĩ về tiền để đóng viện phí cho bà.
Trước kia cô vẫn có thể xoay sở được những khoản tiền viện phí nhỏ nhưng bây giờ cần nhiều cuộc phẫu thuật và tăng lượng điều trị cô không thể nào tự mình xoay được.
Có lẽ cô nên đi tìm một công việc để làm thêm, nhưng cô tốt nghiệp đại học điện ảnh ước mơ cũng là trở thành nữ diễn viên nổi tiếng bây giờ nếu bỏ thời gian ra làm thêm rất dễ bị mất vai diễn này.
Bà là người thân duy nhất còn lại của cô, nếu mất bà cô không biết sống thế nào nữa.
Đường Uyển Niệm, mày phải cố gắng kiếm nhiều tiền để chữa trị cho bà!
Cô đang suy nghĩ đến đau cả đầu thì chuông điện thoại vang lên.
“Em nghe chị Băng!"
Là Lý Mộc Băng gọi cho cô, chị là một người đại giúp cô có cơ hội đến với showbiz, cũng là một tiền bối một người chị luôn tận tâm đối với cô.
“Hôm nay có một buổi tiệc nhỏ của phim, đạo diễn nói tổ chức để cảm ơn các nhà đầu tư, em mau chuẩn bị rồi đến đó đi!"
“Sao em không biết vậy?"
“Đạo diễn Trương cũng vừa phổ biến xong nên trợ lý của em chưa biết, vậy nha nhớ đến!" Nói xong Lý Mộc Băng cũng cúp máy.
Đường Uyển Niệm mãi mới có một ngày nghỉ bây giờ lại phải đi dự tiệc.
Một người như cô rất thấy ngột ngạt khi ở chỗ đông người, với lại một diễn viên tiền tuyến số 18 như cô cũng không được mấy người coi trọng, cũng may là hay có Lý Mộc Băng hay bênh vực cô nên cô mới không bị mọi người ghẻ lạnh.
Đường Uyển Niệm về nhà trọ thay một bộ lễ phục đỏ trang điểm lại một chút rồi bắt xe đến nơi diễn ra buổi tiệc. Mặc dù cô trang điểm không nổi bật lễ phục cũng không đắt đỏ, nhưng khi chúng được khoác lên người cô lại trở nên lộng lẫy.
Cô bước vào buổi tiệc, ánh sáng màu mè và nhiều diễn viên lớn khác cũng có, đặc biệt là những nhà đầu tư. Cô cùng các diễn viên khác đi vào bên trong.
Mạc Tử Thần đứng trên tầng nhìn xuống, ánh mắt chỉ dừng đúng ở trên người cô không rời.
Buổi tiệc nhỏ bé này cũng không cần phải đến anh đi, nhưng khi nghe trợ lý nói cô cũng có ở đó liền lập tức mà bỏ công việc đang làm mà đi đến buổi tiệc.