Ngày 34? – Cổ Mê Cung, Tầng 60Với việc thăng cấp trước đó 『Nguy Hiểm Cảm Tri』-san, người đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua đã được tiến hoá thành 『Thượng Nguy Hiểm Cảm Tri』. Lúc đầu, kỹ năng này chỉ có thể cho biết có ai đó ở gần, nhưng chẳng bao lâu sau, nó có thể phát hiện sự hiện diện ở khoảng cách rất xa và thậm chí còn cho phép tôi nắm bắt được sự khác biệt giữa họ. Nó thực sự đã giúp tôi rất nhiều cho đến bây giờ. Nhiều đến mức tôi thậm chí còn muốn tổ chức một bữa tiệc để quảng bá cho nó. Và phiên bản cải tiến của Nguy Hiểm Cảm Tri-san đã có được tính định hướng. Nếu tôi thu hẹp nó theo một hướng nhất định, tôi sẽ có thể phát hiện sự hiện diện ở khoảng cách xa hơn với độ chính xác cao hơn nữa. Nó thực sự hữu ích. Tôi thậm chí có thể sử dụng nó để câu cá, giống như sóng siêu âm. Đó là cách nó hữu ích.
Và sau đó, khi tôi đang quét các tầng trên, tôi đã bắt gặp nó.
Một sự hiện diện rắc rối. Hoàn toàn đáng kinh ngạc. Nó choáng ngợp đến mức tôi gần như bật cười.
Okay, Tầng 59 là 『Lạp Khuyển Ngục Lv 59』, lũ chó con, có vị chua và chết.
Khi tôi chạy qua sàn, bắn những quả cầu dấm vào những con chó xung quanh, người mặc áo giáp bạch ngân theo sau tôi, kết liễu những con chó đang đau đớn bằng cách chặt đầu chúng.
Lao vào Tầng 58, chúng tôi chém nát bầy 『Ếch Nhân Lv58』. Ribbit-ribbit cái mẹ mày! Im đi, quá ồn ào. Bọn ta đang vội nhá.
Những con ếch mang đinh ba đang cố gắng bao vây chúng tôi, phối hợp tấn công, lao tới và đâm, nhưng điều này chẳng là gì cả.
Nhận dù chỉ một đòn cũng có thể giết chết tôi, nhưng điều này thậm chí còn không thể so sánh được với quá trình huấn luyện khắc nghiệt mà người siêu đáng sợ trong bộ giáp bạch ngân đã giao cho tôi. Điều này quá dễ dàng.
Cho dù có bao nhiêu cây đinh ba lao vào tôi thì chúng vẫn quá chậm.
Chỉ cần có một chút sơ hở, tôi có thể lọt qua, và khi tôi bước được một bước, tôi đã hoàn thành đòn tấn công của mình. Tất cả chuyện này là quá chậm.
Phải, việc này mất quá nhiều thời gian và Lớp Trưởng Thiết Giáp đã đến giúp đỡ tôi. Hãy để chúng cho nhỏ thôi.
Sự hủy diệt ngay lập tức. Những gì còn lại là sàn nhà đầy ếch chết. Nhưng phía trên chúng tôi là một mớ hỗn độn những sự hiện diện rất rắc rối.
Những sự hiện diện mà tôi biết rất rõ.
Trong khi ngã, chảy máu, bị thương, kéo lê đồng đội, mang đi, bị xé nát như một miếng giẻ rách, họ vẫn tiếp tục vùng vẫy.
Bỏ những Đồ Ngốc sang một bên, tại sao những người khác cũng ở đây?!
Có lẽ họ đã vượt quá giới hạn của mình rồi? Đấy là Tầng 57 đó! Tại sao họ lại đi xuống một nơi như vậy?! Họ có phải là những Đồ Ngốc không? Từng người trong số họ? Nó đã là một mớ hỗn độn rồi!
Lên cầu thang, lên Tầng 57, nơi những Đồ Ngốc đang đợi chúng tôi, tất cả đều đầy vết thương và hoàn toàn mất trí.
Tôi không nên bắt họ phải chờ đợi. Sẽ là một vấn đề nếu tôi đến quá muộn. Không được phép chậm trễ một giây phút nào vào thời điểm này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân2.
Anh Thích Em Như Vậy3.
Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm4.
Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta=====================================
Bay lên cầu thang tôi nhìn với Rajingan.
『Nhân Sư Lv 57』, và nó có『Miễn Nhiễm Ma Thuật』, 『Miễn Nhiễm Vật Lý』, 『Bất Tử』, nên đánh bại nó là điều tuyệt đối không thể. Hửmm? Vì lý do nào đó mà tầng này có bốn căn phòng ẩn? Aaa, tôi hiểu rồi, tầng này có lẽ là một câu đố, đòi hỏi những vật phẩm từ bốn căn phòng ẩn để giải nó. Nói cách khác, chiến đấu trực diện là vô nghĩa.
Nhưng có vẻ như họ không có đủ điều kiện để nhận ra điều đó. Họ đang ở trong giai đoạn mà việc ai đó chết bất cứ lúc nào cũng không có gì lạ.
Ngay từ đầu, việc đến Tầng 57 có phải là quá liều lĩnh không? Tôi nghĩ họ sẽ đợi khoảng Tầng 50.
Bây giờ, chúng ta hãy thoát khỏi con quái vật bí ẩn này. Bởi vì nó là một trở ngại.
『Miễn Nhiễm Ma Thuật』, 『Miễn Nhiễm Vật Lý』 và trên hết là 『Bất Tử』. Trong trường hợp đó, tôi chỉ nên vô hiệu hóa khả năng miễn nhiễm của nó và sau đó giết nó ngay lập tức để Bất Tử không cản trở.
Găng Tay Mâu Thuẫn-san, ta xin lỗi vì đã chê mi vô dụng. Nói rằng mi không có đất dụng võ, rằng ngươi chỉ là một Flag vô nghĩa. Đặc biệt là bên phải, xin lỗi, ta quá tập trung vào bên trái. Ta chỉ thực sự muốn làm 『KUH!』, nhưng tất cả những điều đó, mục đích, dựng Flag, cơ hội, đều dành cho chiếc găng tay phù hợp. Bây giờ, đã đến lúc mi tỏa sáng ha, 『Vô Hiệu Hóa Phòng Thủ Vật Lý/Ma Thuật khi tiếp xúc』-san.
Lao qua không trung, sau đó tôi đâm vào Nhân Sư từ phía sau, đâm vào cổ nó bằng 『Trượng Thường Xanh?』, tất nhiên, giữ nó trong tay phải.
Tôi đã vô hiệu hóa khả năng miễn nhiễm. Bây giờ chúng ta chỉ cần triệt tiêu Bất Tử.
「Angelica-san! Hãy làm đi!」
Một tia sáng bạc bay theo một đường thẳng.
『Trượng Thường Xanh?』 vẫn còn bị mắc kẹt trong cổ Nhân Sư và tôi đang giữ chặt nó. Vậy là 『Miễn Nhiễm Vật Lý』 vẫn bị vô hiệu hóa.
Cuối cùng, hắn chỉ là nhân viên quèn quản lý cấp trung. Và bây giờ hắn sắp bị sa thải bởi chủ tịch, người đứng trên giám đốc, nắm giữ quyền lực thực sự. Một vụ giết người nhất định.
Chỉ với một nhát kiếm duy nhất, Nhân Sư bất tử đã bị chặt đầu và giết chết. Bởi bàn tay của thần chết.
Đối với Kiếm Thần đang tỏa sáng rực rỡ màu bạch ngân, một con mèo mặt người làm những việc vặt cho Thần Linh chẳng là gì ngoài một đám dân đen, chỉ là một nhân vật quần chúng tầm thường.
Việc còn lại là dọn dẹp.
「Cô có thể đối phó với những kẻ quấn đóng băng gớm ghiếc bó đó không? Tôi sẽ giúp xử lý bằng lửa.」
Vào thời điểm chiến binh mặc áo giáp bạch ngân gật đầu, nhỏ đã thống trị chiến trường với vẻ đẹp rực rỡ đến đáng sợ của mình. Khi nhỏ thống trị bè lũ Undead, mọi người đều nuốt nước bọt, nghẹt thở trước cảnh tượng hấp dẫn đó. Ngay cả thời gian dường như cũng đông cứng lại vì sợ hãi, khi khung cảnh tàn sát đẫm máu chìm vào im lặng.
Bây giờ hãy thiêu chúng thôi.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)