*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày 26 – Đêm Khuya, Cổng Thị Trấn OmuiKhi chúng tôi rời khỏi hầm ngục, chúng tôi được yêu cầu phải quay lại thị trấn ngay lập tức.
Một ngôi làng gần đó đã bị phá hủy.
Một tin nhắn đến thông qua ma thuật. Nó đã bị lũ quái vật dẫm đạp.
Nhưng ngôi làng gửi tin nhắn đó cũng sớm không thể liên lạc được nữa.
Đánh giá theo hướng di chuyển của chúng, thị trấn này sẽ bị tấn công tiếp theo, vì vậy bang hội đã kêu gọi một cuộc họp khẩn cấp.
Hiện tại, họ đang xây dựng chướng ngại vật, đốt lửa và sẵn sàng chiến đấu.
Và mọi chuyện dần trở nên yên bình.
Haruka-kun vừa mang lại hòa bình cách đây không lâu.
Chiến đấu trong rừng một mình.
Vì thế lần này chúng tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.
Ngay cả Kakizaki-kun và những người khác, những người đang ngủ và đang hồi phục, cũng tham gia cùng chúng tôi.
Trang bị của họ là phế liệu nhưng Oda-kun và bạn bè của cậu ấy đã cho họ đồ dự phòng.
Đã đến lúc rồi, lũ quái vật có thể đến bất cứ lúc nào. Hay đúng hơn là chúng đến muộn một chút nhỉ.
Bang hội đã làm việc để ngăn chặn chúng từ sáng.
Trên bức tường phía trên cổng là con gái của quý tộc địa phương, với đầy đủ trang bị chiến đấu.
Điều đó nói lên rất nhiều về mức độ nghiêm trọng của tình hình. Sự tồn tại của thị trấn dường như đang bị đe dọa. Nhưng chúng tôi đang ở đây.
Haruka-kun đã cứu chúng tôi, mạo hiểm...... Không, cố gắng vứt bỏ mạng sống của chính mình.
「Xin lỗi vì đã là một tên ngốc!」 có lẽ không phải về Kakizaki-kun và những người còn lại, mà thực ra đó là những lời cuối cùng của Haruka-kun...... Mọi người đều hiểu điều đó.
Và mọi người đều biết rằng chúng tôi đã được cậu ấy bảo vệ. Điều đó một lần nữa, chúng tôi không thể làm gì được. Rằng chúng tôi đã bỏ mặc cậu ấy cho đến chết.
Nhưng, cậu ấy đã quay lại. Và vì lý do nào đó, ngay cả bản thân cậu ấy cũng không hoàn toàn hài lòng với việc quay lại...... Tuy nhiên, cậu ấy đã quay trở lại.
Đó là lý do cậu ấy ít nghĩ đến cơ hội sống sót trở về. Cậu ấy đã lên kế hoạch chết ở đó.
Và chúng tôi lại trở nên vô dụng. Không thể bảo vệ bất cứ điều gì. Chúng tôi không thể cứu được ai. Chúng tôi chỉ đang được bảo vệ và giải cứu nhiều lần. Mặc dù chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn. Chúng tôi không thể bảo vệ những gì bản thân muốn bảo vệ nhất. Khi đó, mọi người đều nghĩ rằng đã mất cậu ấy. Tuy nhiên, Haruka-kun đã tự cứu được chính mình. Và với điều này, đã cứu chúng tôi khỏi sự hối tiếc đó. Tất cả đều do chính Haruka-kun đã trở lại với chúng tôi.
Vì vậy, lần này là lúc chúng tôi phải là người bảo vệ.
Sử dụng sức mạnh mà Haruka-kun đã ban cho chúng tôi.
Lần này đến lượt chúng tôi cứu người khác.
Giống như cậu ấy đã làm cho chúng tôi.
Và chúng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu ấy.
Cậu ấy có thể làm tốt ngay cả khi không có điều đó.
Mặc dù tôi vẫn không nghĩ rằng Haruka-kun thật sự yếu đâu.
Cậu ấy hành động như thường lệ, nhưng có lẽ cậu ấy đã bị thương rất nặng, chắc chắn trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương.
Không có cách nào mà cậu ấy không hề hấn gì. Kẻ thù là kẻ đã xé nát tay chân của Kakizaki-kun và những người khác, và cậu ấy đã phải hứng chịu rất nhiều đòn tấn công. Vì lợi ích của chúng tôi.
Không có cách nào mà cậu ấy ổn cả. Dù sao thì cậu ấy cũng đã quay lại. Hành động như thường lệ, nói rằng cậu ấy đã trở lại.
Vì thế hôm nay chúng ta sẽ bảo vệ. Ít nhất thì Haruka-kun có thể nghỉ ngơi mà không phải lo lắng.
Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.
May mắn thay, Haruka-kun không phải là mạo hiểm giả nên cậu ấy không bị triệu tập.
Tôi hơi khó chịu khi Kakizaki-kun và những người khác nói rằng họ không nhìn thấy cậu ấy, nhưng tôi hy vọng Haruka-kun sẽ cho phép chúng tôi bảo vệ cậu ấy, ít nhất là trong ngày hôm nay.
Rốt cuộc thì, sau khi nhận được nhiều như vậy, chúng tôi vẫn chưa trả lại cho cậu ấy một chút nào.
Tôi hy vọng Haruka-kun sẽ cho phép chúng tôi bảo vệ cậu ấy ít nhất trong khi cậu ấy đang chữa lành vết thương.
・
・
・
Tuy nhiên...... Không có con quái vật nào trong tầm mắt......
Nhưng thay vào đó, Haruka-kun lại xuất hiện?
「Tại sao các cậu lại đốt lửa trại ở đây thế? Tại sao mọi người lại cho tớ ra rìa thế? Có phải vì tớ là người Cô Độc không? Trong khi tớ rất đói và mệt thì mấy cậu lại đi ăn BBQ? Sau khi tớ chứng minh được sự vô tội của mình qua chiếc bánh trái cây?! Tớ cũng muốn ăn BBQ nữa! Nếu các cậu định bắt nạt ai đó, tại sao không nhắm vào bọn Otaku đó ấy? Ý tớ là, cuối cùng chúng ta đã bắt được tụi nó rồi mà?......Tại sao chỉ có mình tớ là bị đối xử như vậy chứ? Aaa, tớ đói quá.」
Eehm, có vẻ như cậu ấy đói rồi nhỉ?......BBQ?
「Ehm? Haruka-kun? Không phải là tụi tớ đang bỏ rơi cậu đâu? Và đây không phải là lửa trại. Ở đây nguy hiểm lắm, xin hãy đi qua cổng nhé? Okay?」
Tôi không biết khi nào chiếc bánh trái cây đã chứng minh được sự vô tội của cậu ấy, nhưng tôi không thể cho phép Haruka-kun chiến đấu với lũ quái vật trong tình trạng hiện tại.
Haruka-kun không phàn nàn, vẫn hành động như thường lệ, nhưng chắc chắn cậu ấy đang bị thương. Haruka-kun không có thể trạng để chiến đấu. Thuốc có thể chữa lành vết thương, nhưng chúng tôi không biết cậu ấy đã tích lũy bao nhiêu sát thương và mệt mỏi. Vẻ mặt của Haruka-kun hiện rõ rằng cậu ấy đang kiệt sức như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
「Hãy nhìn xem, những ngôi làng gần đó đã bị lũ quái vật tàn phá và giờ thị trấn này đang gặp nguy hiểm. Những người lính và mạo hiểm giả đang làm việc cùng nhau, chuẩn bị đối mặt với chúng trong trận chiến. Tụi tớ cũng sẽ bảo vệ thị trấn để cậu có thể thư giãn và nghỉ ngơi. Tụi tớ sẽ giải quyết việc này.」
Tôi tự hỏi liệu lời giải thích của tôi có quá dài không? Haruka-kun bắt đầu nướng cá ở giữa miếng bánh, và khi cậu ấy rưới nước tương lên trên, một đám đông đã tụ tập xung quanh cậu ấy.
Mọi người đều ghen tị nhìn Haruka-kun, ăn một cách ngon lành, trong khi mùi nước tương cháy khiến ai cũng phải nuốt nước bọt.
Một số người cố gắng bắt chuyện với cậu ấy, khi Haruka-kun đặt tay xuống đất, sau đó một chiếc bàn đột nhiên xuất hiện từ đó, trên đó Haruka-kun bày cá và bắt đầu nướng nó.
Trước khi tôi nhận ra một hàng người đã xếp thành hàng, lấy cá từ Haruka-kun và trả lại tiền cho cậu ấy. Đây có phải là gian hàng thực phẩm không? Aaa...... Cái giá đó hoàn toàn chặt chém mà.
Eem? Không phải một đám quái vật sẽ tấn công sao? Tại sao mọi người đều ăn cá? Vậy đây thực sự là một buổi đốt lửa trại à?
Haruka-kun, cậu sẽ gặp rắc rối nếu mở quầy hàng ở một nơi như thế này đấy. Đợi đã, tại sao ngay cả Chủ Hội cũng đứng trong hàng? Tại sao con gái của lãnh chúa lại ăn cá? Và tại sao cậu lại đưa con cá lớn nhất cho Lớp Phó B? Hay đúng hơn là cậu ấy đã xếp hàng từ khi nào vậy? Hở? Chúng ta không đấm nhau với quái vật nữa à? Không phải chúng ta phải bảo vệ thị trấn sao? Tại sao tôi thậm chí còn đứng trong hàng nữa? Tớ sẽ không tha thứ cho cậu nếu cá của tớ nhỏ hơn của B-san đâu, Haruka-kun! Thề lun! <Tluc: Gái xinh chỉ là phù du, "tâm hồn" mới là chân ái:v >
Chúng không đến à?
Haruka-kun đang nói chuyện với Oda-kun và những người khác.
Mặc dù việc cậu ấy ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.
Haruka-kun bị kéo đến gặp Chủ Hội?
Dường như có một số loại tranh luận nào đó? Vậy ra quầy hàng đó rốt cuộc có vấn đề.
Họ thậm chí còn gọi con gái của lãnh chúa? Có chuyện gì đã xảy ra à?
Vì lý do nào đó, Tiểu thư đó đang dậm chân xuống đất. Vì lý do nào đó mà Haruka-kun cũng làm như vậy? Tại sao cậu ấy trông rất bối rối khi làm điều đó?
Một lễ tân từ bang hội đã đến gọi tôi? Tôi có thực sự ổn khi liên quan đến chuyện này không?
「Báo cáo, cảnh báo, trinh sát, tất cả đều không còn quan trọng nữa, vì vậy hãy đi với tôi. Chúng tôi cần một thông dịch viên. Nhưng đó không phải là về ngôn ngữ......」
Trong khi tôi nghĩ rằng điều này không ổn, tôi vẫn làm theo... Aaa.
Thủ phạm là Haruka-kun.
「Chà? Tôi tai không nghe, mắt không thấy gì về chuyện đó đâu á? Tôi không biết gì về cuộc đột kích của quái vật hết á? Tôi cứ mãi đánh thì có thứ gì đó xuất hiện á? Đại loại vậy? Hở? Từ sáng tôi làm gì à? Chà, tôi có thể làm gì nếu chúng cứ liên tục xuất hiện chứ? Đúng không? Suốt ngày cho đến tối. Một cuộc đột kích của quái vật á? Không, đó là một chuyến đi mua sắm hoành tráng mà? Một thị trấn nào đó, vô danh, hiện đang rất nổi tiếng? Hoặc có vẻ như vậy? Không, tôi chưa nghe gì về chuyện này cả? Ai cơ? Orc á? Aaa, đúng rồi, lũ Orc đó, lũ có khuôn mặt Orc phải chứ? Hở? Không phải à, đó có phải là Orc thật không? Dù sao thì tôi cũng chỉ đánh chúng thôi. Tại sao hả? Bởi vì chúng cứ đến trước mặt tôi á? Giống như, trò chơi đánh quái vật nhỉ? Nhưng đó có thể là Monster Master? Thế nên tôi cứ đánh hết, nhưng cuối cùng chẳng có giải thưởng gì cả! Tôi là nạn nhân ở đây?! Tôi không nhận được gì cả? Mặc dù tôi đã phá đảo nó. Hở? Ý là gì khi nói rõ ràng dễ hiểu hơn? Tôi cũng đã xử lý Vua Orc rồi nữa á? Yes or No? Không, tôi bị lừa rồi! Ý tôi là, chúng cứ liên tục xuất hiện á? Tôi đã cố gắng hết sức dù rất đói. Cái gì cơ? Không hề, tôi chỉ đánh chúng thôi, hay đúng hơn là đánh cho tới gục luôn? Chúng chỉ bị tôi đánh thôi á? Thật không hả? Tôi không sai ở đây nhá? Ý tôi là, nếu một con quái vật xuất hiện, ta sẽ đánh nó, phải không? Đó là thường thức mà nhỉ? Thấy không, tôi không làm gì sai cả?...... Mọi người cũng sẽ đánh chúng phải không? Đúng không mọi người?」
Có vẻ như mọi người đều không hiểu cậu ấy đang nói gì. Bao gồm cả bản thân tôi. Thật vậy, vấn đề không phải là ngôn ngữ.
Nhưng khi Haruka-kun nói 『Tôi không làm gì sai cả?』thì điều đó thường có nghĩa là cậu ấy sai vờ lờ luôn.
Cho đến nay, chưa có một trường hợp nào mà cậu ấy vô tội.
Trên thực tế, thủ phạm luôn là Haruka-kun.
Khi mặt trời bắt đầu mọc, chúng tôi tiến đến hiện trường vụ án mà thủ phạm đã mô tả trong lời khai của mình.
Xác của lũ quái vật giờ đã biến mất, chỉ để lại những đống ma thạch khổng lồ và những dùi cui xa xa trong tầm mắt.
Theo thời gian, xác của quái vật biến mất, chỉ để lại những ma thạch. Nghĩa là đây chính là nơi xảy ra tội ác. Một vụ thảm sát, bị bắt quả tang.
Thông thường, những người có thể chống lại cuộc xâm lược của quái vật sẽ trở thành Anh Hùng. Tôi nghĩ sau đó hiếm khi có ai đó bị đối xử như tội phạm...
Nhưng không có chỗ cho lời bào chữa. Rốt cuộc thì, Haruka-kun nướng cá như không có chuyện gì xảy ra và kiếm được một khoản tiền khổng lồ, bán nó với giá quá đắt.
Ngoài ra còn có yếu tố tái phạm. Haruka-kun là người tái phạm nhưng cậu ấy không hề hối hận chút nào.
Sự thật luôn chỉ có một.
Phán quyết.
Một bài thuyết giảng, đúng như mong đợi.
Ngày 26 – Kết Thúc và bước sang Ngày 27(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)