Chương 169: Tôi Sẽ Gọi Họ Là Otaku Nếu Họ Tạo Ra Được Động Cơ Hơi Nước Bằng Cách Nung Nóng Một Thanh Sắt Và Chỉ Cần Đập Nó

Ngày 52 – Ban Ngày, Thị Trấn Omui

Những gì tôi nhìn thấy ở đó là một cảnh tượng kinh hoàng khiến tôi sốc đến mức không nói nên lời. Tôi không thể chịu đựng được nữa.

「Là Haruka-kun! Đúng lúc quá, chúng ta không thể mang thứ này ra khỏi xưởng á? Nó quá lớn.」

「Cậu có thể bỏ nó vào túi vật phẩm được không? Tụi tớ muốn đặt nó trên sông.」

「Làm sao trong khi tạo ra katana mà cuối cùng lại tạo ra một chiếc tàu hơi nước? Làm một cái bàn và cuối cùng tạo ra một chiếc ghế là một chuyện? Nhưng tại sao một thanh katana lại cần một động cơ hơi nước?! Bất kể có làm hỏng ở giai đoạn nào, thì cũng không có cách nào để một thanh katana trở thành một chiếc tàu hơi nước? Ngược lại, thật đáng kinh ngạc nếu bằng cách đập một thanh sắt bằng búa, mà lại tạo ra được một chiếc tàu hơi nước! Nhưng mấy cậu chắc chắn đã cố ý làm thứ này đúng không? Đây là một tội ác có chủ đích đúng không? Tại sao lại phải mất công tạo ra một động cơ hơi nước, nếu chúng ta có thể dễ dàng cung cấp năng lượng cho mọi thứ bằng mana!」

Một chiếc tàu hơi nước lớn bằng kích thước lò rèn cho phép. Có lý khi họ không có cách nào để vận chuyển nó ra ngoài. Okay, hãy để nó ở đó.

「Thôi nào chàng trai. Sẽ rất phiền phức nếu cậu vứt nó ở đây! Tôi đã có lệnh sản xuất từ Omui-sama rồi, nên tôi cần lò rèn, đừng để nó ở đây!」

Đó là một chiếc tàu hơi nước chạy bằng gỗ cỡ trung. Làm sao họ có thể làm ra một chiếc thuyền mặc dù thậm chí không thể làm ra một chiếc bàn? Nếu họ thử làm một chiếc ghế thì sao? Liệu nó có trở thành một con tàu không? Đó là một con tàu được gia cố bằng sắt với lớp sắt bao phủ thân tàu và các điểm kết cấu quan trọng? Ờ thì, động cơ hơi nước chắc chắn cũng được làm bằng sắt. Nếu nó bằng gỗ, tôi sẽ thấy một sự tôn trọng nhất định đối với tên Ota này.

Và tại sao ông chỉ nhìn vậy lão già, thay vì ngăn cản họ? Tôi chắc chắn ông cũng giúp họ nhỉ? Ý tôi là, trông nó quá bóng bẩy khi hoàn thiện, nếu không có kinh nghiệm thì thân tàu sẽ đầy lỗ, đúng không? Ông chắc chắn đã giúp họ đúng không? Ông đang giả vờ rằng ông không liên quan đến chuyện này, nhưng ông chắc chắn là đồng lõa đúng không?

Không cần phải nói rằng sau khi đổ thuyền xuống sông và đặt những tên Ota lên đó, tôi đã đổ rất nhiều thiên thạch từ trên cao xuống. Tôi đã cố gắng hết sức để tiết kiệm mana, và cuối cùng đã sử dụng hết tất cả? Và tôi vẫn không thể đánh chìm nó? Những tên khốn đó đã trang bị cho nó một thiết bị chắn đạn!

Làm việc theo các biện pháp an toàn, họ đã truyền một viên ma thạch với Kết Giới Thuật của Hộ Vệ, cố gắng tạo ra một thiết bị kết giới đơn giản, nhưng không thể đưa nó đến mức có thể sử dụng được, và họ đã đặt nó lên tàu, họ hoàn toàn có ý định bị một thiên thạch đâm trúng. Tôi có nên chỉ cần phân rã nguyên tử không?

Trong thời gian đó, khi tôi lao lên không trung, tôi phát hiện ra Baka đang chơi trò đuổi bắt với bọn Kobold, nhưng tôi sẽ giả vờ như mình không thấy điều đó. Có vẻ như thay vì thích nghi với dị giới, họ lại thích nghi với Rừng Quỷ Quyệt. Chức nghiệp của họ rất có thể đã thay đổi thành thứ gì đó giống như Man Rợ.

Tôi cũng nghĩ đến việc tạo ra một tàu chở hàng bằng gỗ hoặc sắt, nhưng một chiếc thuyền được gia cố bằng sắt? Họ đang định chiến đấu với cái gì vậy? Và điều khiến tôi tức giận là nỗ lực ngăn chặn nó khỏi bị cháy của họ? Hơn nữa, thực ra đó là một ý tưởng hay khi đặt một thiết bị chắn, quá lớn để sử dụng thực tế trên tàu, nhưng nỗ lực của họ trong việc đưa ra các biện pháp đối phó khiến tôi càng khó chịu hơn! Họ thực sự làm tôi tức giận!

「Aaaa ~ . Mình cảm thấy kiệt sức sao? Về mặt tinh thần? Không phải ngày nghỉ là để giải tỏa tâm hồn và trái tim sao? Mình tự hỏi liệu Lớp Trưởng Thiếp Giáp-san và những người khác có còn ở cửa hàng tạp hóa không? Họ có lẽ đang vây quanh những chiếc túi mới mặc dù không có tiền mua chúng. Tại sao mình phải làm việc mỗi đêm để cung cấp hàng hóa mới cho cửa hàng tạp hóa, nhưng họ vẫn cứ mang chúng về quán trọ? Ngay từ đầu, giao hàng đến cửa hàng tạp hóa có ý nghĩa gì?」



Bây giờ họ đã nghiện mua sắm hoàn toàn. Như thể họ đang đuổi theo cuộc sống thường ngày mà họ đã có ở thế giới trước, như thể cố gắng trở nên hạnh phúc hơn ở thế giới cũ, như thể cố gắng lấy lại những gì họ đã mất khi đến thế giới này. Nhưng quần áo và bữa ăn có lẽ là giới hạn những gì tôi có thể làm cho họ. Hiện tại, họ không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng tuyệt vọng để đánh lạc hướng bản thân bằng niềm vui, vì vậy họ cứ làm phiền những món ăn mới và mua những bộ quần áo dễ thương. Gần hai tháng đã trôi qua kể từ những ngày chúng tôi ở thế giới ban đầu.

Thực ra có điều gì đó đáng buồn trong những nỗ lực tuyệt vọng của họ nhằm tìm kiếm niềm vui.

Khi gần đến giới hạn, một người không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài việc sống sót.

Nhưng khi có sự thoải mái, nó sẽ cho phép đủ loại suy nghĩ nổi lên.

Không giống như chúng ta, họ đã mất mát quá nhiều.

Con trai có cuộc sống tốt đẹp lắm á? Ý tôi là, Ota dành toàn bộ thời gian của họ ở thế giới cũ để mơ ước được đến dị giới, nếu phải nói thì dị giới này thực tế hơn đối với họ. Đó là lý do tại sao họ không có vấn đề gì với nó. Thay vào đó, việc ở thế giới cũ là một vấn đề đối với họ. Đến dị giới, cuối cùng họ cũng trở nên nghiêm túc.

Và điều đó thậm chí còn ít quan trọng hơn đối với Baka. Họ là cư dân của thế giới này. Ở trong rừng rất hợp với họ. Chỉ vì họ ở thế giới cũ nên họ mới chơi thể thao và trở thành những vận động viên xuất sắc. Nếu họ ở lại đó, chắc chắn họ sẽ có tất cả tiền bạc và danh tiếng mà họ mong muốn. Nhưng đó là lý do tại sao họ cảm thấy không cần phải quay lại. Cuối cùng họ cũng đã đến nơi họ thuộc về. Họ không cần phải chiến đấu một cách an toàn, tuân thủ các quy tắc mọi lúc. Cuối cùng họ cũng có thể cống hiến hết mình, chạy trên ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, thử mọi thủ đoạn mà họ có thể. Một chiến binh đang chết dần vì buồn chán ở thế giới trước cuối cùng cũng có thể chiến đấu nghiêm túc.

Và tôi không có gì trong thế giới đó. Sự gắn bó duy nhất còn sót lại của tôi có lẽ là với các hiệu sách. Chỉ riêng điều đó thôi là tôi ghét phải chia tay và rất nhớ.

Nhưng ở đây tôi có Lớp Trưởng Thiết Giáp-san. Tôi đã đưa cô ấy ra ngoài. Đó là lý do tại sao tôi muốn cô ấy được hạnh phúc, sống một cuộc sống vui vẻ với nhiều thứ tốt đẹp. Ở thế giới cũ, tôi không có ai quan trọng với mình, không có ai mà tôi muốn được hạnh phúc, không có ai mà tôi muốn thấy cười, và không có ai mà tôi không muốn mất. Tôi ổn với dị giới này. Slime-san cũng quyết định đi cùng, vì vậy tôi có rất nhiều sự gắn bó với thế giới này.

Nhưng đối với nữ sinh thì khác.

Đối với họ, việc tồn tại trên thế giới này chẳng có gì tốt đẹp. Họ được đưa đến đây với mọi thứ để mất và không có gì họ muốn từ thế giới này.

Chỉ riêng việc họ nghiện mua sắm vô vọng và những đứa trẻ hư hỏng ích kỷ không thể kiểm soát là đủ. Đó đã là một nỗ lực dũng cảm rồi, vẫn có thể giữ được sự minh mẫn? Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu họ nổi cơn thịnh nộ dữ dội, gào thét, than khóc, quát tháo mọi người xung quanh. Vì họ đã không phát điên không giống như Nantoka-kun, nên 30 người trong chúng tôi đã sống sót. Phát điên chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, nhưng họ vẫn kiên trì. Sức mạnh tình bạn của những buổi tụ tập chỉ dành cho thiếu nữ là siêu nhiên.

Đó là lý do tại sao hôm nay lại là thời gian dành cho nội trợ. Những món ăn mà họ nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ được nếm lại, những bộ quần áo mà họ nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ có cơ hội mặc nữa, mặc dù rõ ràng là không có cách nào để chôn vùi sức nặng của những tình cảm tích tụ trong 16 năm chỉ trong hai tháng, khiến họ quên đi mọi người mà họ yêu quý ở thế giới trước. Rất có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều đối với họ nếu chỉ chết trong khu rừng đó vào thời điểm đó, bị nhấn chìm bởi sự tuyệt vọng, nhưng tôi đã cứu họ vì tôi không muốn điều đó xảy ra, tuy nhiên, tôi không thể làm gì nhiều ngoài việc tạo ra những điều có thể khiến họ cảm thấy tốt hơn một chút? Nếu điều đó có thể giữ được nụ cười của họ thì làm việc vào ban đêm là... Thực ra, có thể làm gì đó về điều đấy không?

「Kyaaaa! Tớ nhớ đã nhìn thấy chiếc túi này ở cửa hàng! Tớ muốn nó quá!」

Nếu Daniel-san và Bob-san phát hiện ra thì tôi sẽ xin lỗi. Ý tôi là tôi cũng muốn nó á? Nhưng tôi có túi vải rồi mà? Nghĩ lại thì, dù tôi có làm ra thứ gì cầu kỳ đi nữa thì nó cũng không hợp với chiếc áo choàng đen! Và trên hết, tôi không thể chia tay với dùi cui và túi vải! Vậy là tôi chẳng hợp thời trang chút nào! orz

「Hửmm? Cũng hơi quá lớn nhỉ? Không có kích thước nào phù hợp cả! Gọi nhà sản xuất mau!」

Làm ơn đừng, thay vì gọi cho tôi vì mọi chuyện nhỏ nhặt, hãy kể cho tôi nghe về chuyện đó trong quán trọ nhé. Cũng không phải là túi quá lớn, chỉ là cô ấy quá nhỏ thôi. Cô ấy như một con Tôm vậy, ai cho trẻ con vào nơi người lớn ở thế?

「Aaaa ~ một chiếc túi đựng đồ thể thao? Một chiếc túi dễ thương phù hợp cho một bữa tiệc? Mặc dù tớ chưa bao giờ được mời đến một bữa tiệc thiếu nữ nào? Mặc dù tớ là một phần của bữa tiệc đó!」

Ừm, tôi cũng chưa bao giờ được mời đến? Nhưng tôi cũng không phải là một phần của nó đâu? Nhưng tôi cũng không muốn làm kiểu 『HÃY TIỆC TÙNG』 với Baka đâu? Mặc dù Ota và Baka có thể đang làm điều đó.

Họ đang vui vẻ, hay đúng hơn là mua sắm rất nhiều? Lý do cho sự khan hiếm ngày nghỉ có lẽ là do thu nhập không theo kịp. Họ có thể tiêu diệt tất cả quái vật để có quần áo dễ thương. Họ thực sự rất phù hợp với thế giới này á? Hay có lẽ họ đang thích nghi? Hở? Có thể là căng thẳng về mặt tinh thần không liên quan gì đến điều này và họ chỉ là Tham lam-san và những người bạn sao? Ngược lại, họ có vẻ không ổn định về mặt tinh thần khi nói đến quần áo.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play