*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày 40 – Buổi Sáng, Quán Trọ White WeirdoKhi rời khỏi phòng, tôi nhận thấy cửa các phòng khác hơi mở, và qua những khoảng trống... tôi nhìn thấy Ánh Mắt Chằm Chằm?
Wa... Một hành lang đầy những Ánh Mắt Chằm Chằm? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chẳng lẽ quán trọ này hiện đang mở dịch vụ Ánh Mắt Chằm Chằm Buổi Sáng sao?! Tôi có thể biết phí đăng ký hàng tháng là bao nhiêu không?! Không, tôi vẫn ổn dù có hợp đồng dài hạn 1 năm, thậm chí là 3 năm!! Dù sao thì, hãy chào đón họ ngay từ đầu nhé?
「Chào buổi sáng? Tớ đoán vậy? Và chuyện gì thế?」
「「「「Chào buổi sáng! Tối qua vui vẻ nhỉ(*BANG*)」」」」
Tất cả các cánh cửa đều đóng lại cùng một lúc. Hừmm, có vẻ như họ đã nhận ra rồi ha?
Nhưng tại sao? Lớp Trưởng Thiết Giáp-san vẫn không thể phát ra giọng nói của mình một cách chính xác, nên âm thanh nhỏ tạo ra rất yếu ớt. Vâng, những tiếng rên đó cũng vậy. Chưa hết, tại sao? K-Không thể nào, có lẽ nào tất cả các cô gái đều đang nhìn lén bằng 『Nguy Hiểm Cảm Tri』?! Họ không thể nhìn hay nghe thấy chúng tôi, nhưng họ có thể đọc được sự hiện diện bằng một kỹ năng... Này! Đó là vi phạm quyền riêng tư! Đ-Đó là vi phạm cách ứng xử! Tôi cũng có 『Rajingan』 nhưng tôi không dùng nó để nhìn trộm mấy cậu trong bồn tắm nhé! Phải, tôi đã phải chịu đựng đau khổ suốt thời gian qua đó nhé?
Chà, dù sao thì đó cũng là điều hiển nhiên vì chúng tôi sẽ rời khỏi cùng một phòng mà? Không phải là tôi có ý định giấu nó đâu? Nhưng tôi sẽ rất, rất bối rối nếu phải giải thích tình hình hiện tại.
Hiện tại, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san không muốn hủy bỏ Thuần Hóa. Nhỏ hoàn toàn phản đối điều đó. Và cuối cùng, có vẻ như nhỏ chỉ là người hầu chứ không phải bạn gái của tôi... Nhưng không phải nhỏ làm vậy vì muốn là hầu gái của tôi sao? Tôi nghe thấy em ấy nói với giọng yếu ớt 『Yêu anh』, thực sự đấy!!
Mặc dù vậy, nhỏ vẫn tiếp tục nói về sự khác biệt về địa vị và vị trí hay gì đó, mà địa vị thì liên quan gì chứ? Tôi là một NEET thất nghiệp, khép kín và em ấy vẫn là Nữ Đế Mê Cung. Đúng vậy, dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, không phải ai đó cũng có thể bị Thuần Hóa đâu?
Nhưng dù vậy, em ấy dường như vẫn khăng khăng đòi làm vợ lẽ? Đến bây giờ tôi còn chưa có bạn gái mà, vậy tại sao tôi lại có người yêu trước?! Nhưng có vẻ như em ấy muốn ở bên cạnh tôi mãi mãi, hay đúng hơn là phục vụ cho đến chết...?
Chà, vì em ấy có vấn đề khi nói chuyện nên chúng tôi cũng có vấn đề khi thảo luận về vấn đề này, nên cuối cùng, chúng tôi không đi đến giải pháp nào cả. Vì vậy, không có cách nào để giải thích tình hình?
Chà, nếu nhỏ muốn ở bên tôi mãi mãi thì tôi không nghĩ chi tiết đó quan trọng đến vậy. Mặc dù chúng có ý nghĩa rất lớn đối với hình ảnh của tôi trước công chúng. Đúng vậy, Điểm Tình Cảm của tôi với người khác giới chắc chắn đã giáng một đòn chí mạng! Điều đó tôi có thể nói chắc chắn bởi vì ngay cả tôi cũng đã bị thương nặng khi nghe điều đó, đặc biệt là phần 『Không phải bạn gái』 là một đòn chí mạng, và quá mức cần thiết, về cơ bản là một cú đá đến mức chết người!!
Chà, tôi thấy vui nên cũng không phản đối. Tôi thực sự rất thích nó đến nỗi tôi thậm chí không có một chút phản đối nào! Ừm, và cuối cùng cũng bị mắng.
Vì mọi người đang nhìn chằm chằm với ánh mắt trách móc nên Lớp Trưởng Thiết Giáp-san cũng gặp rắc rối, bồn chồn vì xấu hổ. Bây giờ chúng ta có vấn đề bắt nạt mới à? Đối với tôi, đó là một điều bí ẩn làm thế nào mà thậm chí có thể bắt nạt được cựu Hoàng Đế mạnh nhất hầm ngục, tôi hầu như chưa bao giờ nghe nói về người bị bắt nạt thường xuyên và tình cờ đánh đập những kẻ bắt nạt họ? Nhưng ở dị giới, người bị bắt nạt lại sử dụng kiếm? Tôi có cảm giác như lũ Ota cũng sẽ như vậy... Nhưng tôi vẫn định bắt nạt họ á?
Hay nói đúng hơn là bầu không khí trong phòng ăn nặng nề quá! Nhưng bữa sáng là bữa sáng! Việc đãi họ một bữa ăn cá nướng như một biện pháp đối phó với những cái nhìn chằm chằm lạnh lùng dường như đã cướp đi sự bình tĩnh của họ để nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thế. Rốt cuộc thì đó là cá nướng và cơm với nước tương. Người ta nói rằng ngày nay giới trẻ không còn hứng thú với việc ăn cơm nữa, nhưng trên thế giới này, họ đang ăn cơm một cách thèm thuồng. Lúc này, tôi cũng muốn một ít miso...
Suy cho cùng, những người bạn cùng lớp của tôi, những người kiếm tiền hàng ngày trong hầm ngục, có rất nhiều tiền mặt, điều này cho phép tôi kiếm tiền hàng ngày từ việc bán thực phẩm. Vì tôi đang mua thực phẩm nên tôi có rất nhiều và giá thành thấp. Và nếu tôi nấu ăn bằng ma pháp 『Chiếm Hữu Thuật』 tôi có thể dễ dàng làm nhiều phần cùng lúc mà không gặp vấn đề gì. Và vâng, tôi đang tính phí quá mức.
「Vậy nên anh nghĩ đến việc quay trở lại hầm ngục, em có muốn đi cùng không? Em có thể ở lại nếu không muốn á? Ý anh là, chắc em không có nhiều kỷ niệm đẹp về nơi đó phải không? Và cầu thang dài đến mức khó chịu luôn á?」
Tôi đề nghị nhỏ có thể ở lại, nhưng đúng như dự đoán, em ấy quyết định đi cùng tôi. Tôi không nghĩ bóng tối đó sẽ xuất hiện nữa, nhưng có một điều tôi phải xác nhận. Nếu mọi chuyện không như ý muốn, tôi có thể gửi Lớp Trưởng Thiết Giáp-san về một mình.
・
・
・
Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang nhìn chằm chằm vào lối vào đại hầm ngục với ánh mắt lạnh lùng? Tôi rất tin tưởng vào tác phẩm này, chẳng lẽ nhỏ thích nó sao?
「Chà, vì điểm truy cập là cầu thang nên cuối cùng nó lại đi vào vực sâu như thế này? Em không nghĩ lối vào cầu thang trông hoành tráng này chỉ dần dần mở rộng khi ta tiếp tục đi xuống thực sự rất đẹp sao?」
Hừmm? Sự tiếp nhận không tích cực lắm. Câu trả lời là nhìn chằm chằm một lần nữa? Vậy tùy tiện tu sửa có tốt không? Nhưng nó chỉ mới là Tầng 1 thôi, có ổn không? Còn nhiều nữa á? Kiệt tác của tôi ở dưới Tầng 100 lận á?
Đi xuống Tầng 30, nơi giờ đã vắng bóng quái vật, tôi thăm dò các tầng thấp hơn bằng kỹ năng Thượng Nguy Hiểm Cảm Tri. Và không có gì cả?
「Anh nghe nói quái vật vẫn còn ở các tầng từ 30 đến 46... Nhưng chẳng có gì cả?」
(Gật đầu, Gật đầu)
Tìm kiếm khắp các tầng dưới bằng Thượng Nguy Hiểm Cảm Tri không thu được gì, vậy là ai đó đã giết hết rồi à? Chà, các mạo hiểm giả sẽ đến đây để kiếm tiền, nên điều đó cũng không có gì lạ, và vì tôi đến để lấy rương kho báu nên việc không có quái vật cũng không phải là vấn đề.
Một căn phòng ẩn ở Tầng 30 có một cái rương. Bên trong chúng tôi tìm thấy 『Huân Chương Chức Nghiệp - [UP Đặc Điểm Chức Nghiệp]』, và cả hai chúng tôi đều thất nghiệp! Nó có làm tăng đặc điểm thất nghiệp cụ thể của chúng tôi không? Đó rốt cuộc là đặc điểm gì?! Một số loại thúc đẩy sự lười biếng? Không sao đâu, đi xuống thôi.
Một cái khác ở trên Tầng 36. Có vẻ như những căn phòng ẩn phần lớn vẫn chưa được khám phá. Chúng tôi cũng tìm thấy một số rương kho báu bên ngoài những căn phòng ẩn, nhưng chúng chỉ chứa thuốc và những vật phẩm tiêu hao khác chứ không hề có vật phẩm quý hiếm nào cả. Đúng như tôi nghĩ, thứ chúng tôi cần là những căn phòng ẩn như mọi khi, căn phòng ở Tầng 36 không có bẫy hay ổ khóa. Mở rương tôi nhìn thấy 『Nhẫn Quỷ: [Thống Trị Quỷ (3)]』... Tôi đã giết hết bọn chúng rồi mà!
Theo kịch bản, tôi đoán chiếc nhẫn này được cho là dùng để thống trị Kiếm Chủ và để nó chiến đấu trong những trận chiến sau này! Đó là một điềm báo... CHO MỘT SỰ KIỆN ĐÃ KẾT THÚC!!! Flag đã bị gãy trước khi điềm báo rồi, không thích thì đừng đánh rơi nó nhé!!!
Quá trình sẽ có ý nghĩa nếu ta đi xuống từ mặt đất, nhưng vì tôi đang đi ngược lại nên tất cả các cờ sự kiện đều bị hỏng. Đúng vậy, hướng phát triển đúng đắn là sử dụng Kiếm Chủ để nhận Thần Kiếm và chiến đấu, nhưng thay vào đó, tôi lại bị tấn công bởi Thần Kiếm đó và chỉ sau khi đánh chết kiếm sĩ đó mới tìm thấy chiếc nhẫn! Đó là một mớ hỗn độn đáng buồn.
Trong trường hợp đó, vì tôi không biết liệu mình có thể sử dụng nó hay không, tôi đoán tôi nên hạn chế kết hợp nó ha? 『Nhẫn Linh Hồn』 có 7 khe, nhưng thứ duy nhất được hợp nhất với nó là 『Nhẫn Bẫy – Tự động giải trừ bẫy』, hiện tại không có tác dụng gì. Chà, nếu không cần thì tôi có thể tháo nó ra, nhưng điều khiến tôi lo lắng là nếu cất đi tôi nghi ngờ mình sẽ quên hẳn nó. Bây giờ, hãy hợp nhất nó.
Vậy thì, hiện tại không có gì mà vị tông đồ Lớp Trưởng Thiết Giáp-san tham lam mong muốn cả. Nếu chúng ta không tìm thấy thứ gì nhỏ thích thì tôi sẽ mua cho nhỏ thứ gì đó trong thị trấn khi chúng tôi quay lại.
Ở tầng Tầng 41 là một vật phẩm đáng nghi vấn khác 『Khiên Kiếm – Cộng Tấn Công (Hạ), Cộng Phòng Thủ (Hạ), Phòng Thủ Ma Pháp (Hạ), Xung Đột Thuẫn +ATT』. Các hiệu ứng rất đẹp, nhưng tất cả chúng đều (Hạ). Với Xung Đột Thuẫn +ATT, ta có thể cắt và xuyên thủng bằng tấm khiên này, xét cho cùng, nó có lưỡi dao ở các cạnh và bề mặt. Đây là để tấn công hay phòng thủ? Okay, hãy bán cái này thôi.
Và cuối cùng ở Tầng 45 là 『Áo Cám Dỗ – Quyến Rũ (Đại Thượng)』...Cái này có thể hay đấy, nhưng nó đã bị loại rồi. Nó có mùi tội ác. Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa thì nó vẫn giống như một người bạn thân của kỹ năng Quyến Rũ. Pheromone chắc là đủ rồi, thế này là quá nhiều rồi. Đơn giản chỉ cần tăng Điểm Tình Cảm của tôi là được, nhưng thứ này thực sự có thể hạ thấp nó á? Có thể có nhu cầu nhưng nó bị niêm phong, bán đi nghe có vẻ nguy hiểm quá.
「Cuối cùng thì không có một con quái vật nào cả? Chúng ta làm gì đây? Em muốn đi xuống tận Tầng 100 không? Đã được một thời gian rồi nhỉ?」
Có vẻ như nhỏ không đặc biệt quan tâm. Chà, đúng như dự đoán, em ấy không hề có chút hoài niệm nào về nơi tối tăm đó. Với tốc độ này, em ấy có lẽ sẽ không tức giận ngay cả khi tôi sửa sang lại nó thành nhà tắm công cộng dưới lòng đất nhỉ?
Từ những gì tôi có thể nói, không những không còn một chút bóng tối nào, bản thân hầm ngục dường như đã hoàn toàn chết. Việc thiếu sự hiện diện ở đây là tuyệt đối. Một sự tĩnh lặng chết chóc. Được thôi, nếu bóng tối đó biến mất thì tốt hơn hết.
Chà, tôi không tìm thấy thứ gì tuyệt vời, nhưng tôi có thể bán chúng với giá kha khá. Tôi sẽ không bán 『Áo Cám Dỗ』, nhưng huy chương và chiếc khiên thì rất đẹp. Nếu không có sự kết hợp giữa Thần Kiếm và Quyền Trượng dành riêng cho bản thân thất nghiệp của tôi thì đó có thể gọi là một kết quả tốt.
Trong trường hợp đó, tôi không tìm được gì cho Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, nên hãy mua sắm trong thị trấn trước khi quay về quán trọ. Tôi nghĩ bây giờ đã quá trưa rồi, nhưng tôi tự hỏi làm sao mọi người có thể biết được thời gian?
Giết thời gian trong một thị trấn nhộn nhịp với cuộc sống, chúng tôi đang dạo quanh, mua nhiều loại hàng hóa linh tinh và nhu yếu phẩm hàng ngày cho Lớp Trưởng Thiết Giáp-san. Sau đó, khi ghé qua bang hội, chúng tôi phát hiện ra rằng gần đây các mạo hiểm giả và quân đội chính quy đã đến để xác nhận cái chết của hầm ngục, và khi họ ở đó đã quét qua các tầng, quét sạch những con quái vật còn lại của chúng tôi. Điều đó giải thích tại sao không còn gì ngoài những căn phòng ẩn. Có vẻ như tôi sẽ không phàn nàn vì nó đã biến chuyến đi thành một chuyến đi dạo bình thường.
Nhân cơ hội này tôi cũng có được thông tin về các hầm ngục khác gần đó. Chỉ những mạo hiểm giả mới có thể vào được chúng, nhưng dù sao thì tôi cũng đã có được thông tin. Tôi đoán hối lộ bằng bánh trái cây đã tỏ ra hiệu quả. Thay vì tìm một Lớp Trưởng Lễ Tân kín tiếng, tôi hỏi thư ký phụ trách thẩm định, người thường xuyên mắc sai sót và dẫn đến kết quả. Tôi khá chắc chắn rằng cô ấy sẽ sớm bị vạch mặt và mắng mỏ, nhưng hiện tại cô ấy có vẻ đang vô cùng hạnh phúc... Aaa, cô ấy đã ở phía sau rồi...
Đi vòng quanh thị trấn trong lúc rảnh rỗi đi mua sắm, chúng tôi trở về quán trọ. Vì có vẻ như mọi người đều ở đây nên tôi đã rút ra 『Khiên Kiếm – Cộng Tấn Công (Hạ), Cộng Phòng Thủ (Hạ), Phòng Thủ Ma Pháp (Hạ), Xung Đột Thuẫn +ATT』 và 『Huân Chương Chức Nghiệp - [UP Đặc Điểm Chức Nghiệp]』, và hỏi xem có ai muốn mua chúng không. Thật bất ngờ là khá nhiều. Đặc biệt phổ biến là huy chương, rõ ràng [UP Đặc Điểm Chức Nghiệp] là một thứ siêu hiếm. Chà, ngay cả khi nói với tôi điều đó, tôi cũng không muốn nâng cấp đặc điểm thất nghiệp đặc biệt của mình đâu!
「Vậy thì, hãy bắt đầu một cuộc đấu giá nhé? Dù sao thì giá khởi điểm là 1.000 ere chăng?」
「3,000! 「5,000. 「6,000! 「9,000! 「10,000 「12,000 「1......15,000 「kuh... 20,000!」......」
Mọi người đều bị cuốn vào tâm trạng đấu giá đến mức ngay cả những cô gái không sử dụng khiên cũng bắt đầu giơ tay? Không, cậu đang sử dụng kiếm hai tay phải không? Tôi có chắc cô gái đằng kia cũng là một người sử dụng song kiếm á?
「105,000! 「110,000 「120,000! 「125,000...... 「140,000! 「15......155,000 「—200,000!」」
Kỳ lạ thật...... Những tên Ota đang im lặng. Những kẻ cuồng vũ khí đó không tham gia. Họ có vẻ mặt khá căng thẳng, như thể đang kìm nén, và ngay cả khi ai đó hỏi họ điều gì thì họ vẫn im lặng?
「250,000! 「260,000. 「280,000 「gừ, 290,000! 「29......295,000 「—300,000!!」Guh!」
Và người chiến thắng thuộc về Cột Đèn Đôi của Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền! À, giờ tôi nhớ ra, nữ sinh này là người vung khiên xung quanh, nên món đồ này rất hợp với cậu ấy. Nhưng nghĩ tới việc tôi sẽ kiếm được 320.000 ere chỉ từ chiếc khiên. Vì có vẻ như cả hai đã gộp tất cả số tiền họ có để mua nó, tôi đoán tôi sẽ khuyến mãi thêm thứ gì đó.
Và huy chương đã được mua bởi những tên Ota, những người rất nghiêm túc với nó. Giá khởi điểm chỉ là 1.000 ere nhưng ngay lập tức tăng lên 1.000.000 ere. Và không ai có thể trả giá cao hơn, nó đã được bán trong một cuộc đấu giá. Có vẻ như họ cũng đã gom hết tiền của mình. Tôi chắc chắn rằng mục tiêu của họ là đưa nó cho Hộ Vệ hoặc Pháp Sư để bảo vệ đầu của họ. Có vẻ như tôi sẽ phải nghĩ ra một kỹ thuật mới rồi!
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)