Ngày 39 - Ban Đêm, Quán Trọ White Weirdo

Quay trở lại thị trấn, chúng tôi ghé qua các thợ may trước khi các cửa hàng đóng cửa trong ngày.

Vì Lớp Trưởng Thiết Giáp-san giờ đã có da có thịt nên sẽ thật tàn nhẫn nếu để nhỏ không mặc gì ngoài áo giáp. Dù sao thì nhỏ cũng là con gái nên có lẽ nhỏ có hứng thú với váy và đồ trang sức. Lớp Trưởng Thiết Giáp-san dường như có xu hướng tỏ ra dè dặt, nên nhỏ cứ nhìn cái này cái kia, so sánh quần áo và cân nhắc lựa chọn của mình, nhưng vì nhỏ có vẻ vui nên tôi bắt nhỏ mua hết thứ này đến thứ khác.

Nhỏ đang cố gắng kìm lại, nhưng tôi không hề tỏ ra thương xót và bắt nhỏ phải mua hết! Đó là bởi vì nó là một bữa tiệc cho đôi mắt của tôi! Vẻ ngoài của nhỏ có điều gì đó thần thánh đến mức chỉ cần nhìn kỹ vào nhỏ cũng có thể khiến người ta muốn quỳ xuống vì lòng nhiệt thành tôn giáo, tuy nhiên, nghệ thuật là thứ để được nhìn thấy và đánh giá cao! Đó là sự thật! Chúng tôi đã đi qua nhiều cửa hàng, nhưng thật đáng buồn là không có cửa hàng nào bán đồ dâm dục. Rất đáng thất vọng. Chà, ngay cả khi họ có thứ gì đó, nó có lẽ chỉ đồng nghĩa với nhiều rắc rối kiểu nam sinh cao trung hơn đối với tôi, nhưng nó vẫn đáng thất vọng.

Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang vui vẻ mang theo cả núi quần áo khi chúng tôi đi bộ qua đường. Nhỏ thậm chí có thể nhìn thấy phía trước của mình với đống đó à? Tôi đã cố gắng đề nghị nhỏ bỏ chúng vào Túi Vật Phẩm hoặc ít nhất là mang theo một nửa trong số đó, nhưng nhỏ từ chối, lắc đầu một cách hăng hái. Nhỏ thích đi mua sắm nên có thể sau đó nhỏ sẽ thích mang theo thật nhiều đồ đạc. Ý tôi là, nhỏ trông rất vui mừng. Nhỏ chưa có cơ hội để làm điều này cho đến bây giờ nên tôi muốn nhỏ có nhiều niềm vui và điều thú vị từ bây giờ. Nói cách khác, không có vấn đề gì khi mua cho nhỏ nhiều thứ.

Sau khi đi qua các cửa hàng vải trong thị trấn, cuối cùng chúng tôi cũng quay lại được quán trọ. Cái tên dường như vẫn không thay đổi.

「Tụi tớ về ròy nè ~? Quét sạch Hang Động và rừng mất một thời gian á? Tớ đã bỏ bê nó khá lâu nên tớ phải dọn dẹp nó. Bây giờ nó đẹp và lấp lánh lắm á? Thật là nhẹ nhõm? Chắc vậy?」

Vì lý do nào đó mà tôi được chào đón bởi 20 ánh mắt chằm chằm? Bầu không khí có vẻ hơi kì lạ nhỉ? Những ánh mắt chằm chằm ngoan cường đến lạ lùng. Okay, đến giờ cơm chiên rồi! Cuối cùng, thời điểm này đã đến! Cơm chiên được phục vụ ngay đây! Đây là quyết định của cơm chiên! Kế hoạch đánh chặn ánh nhìn chằm chằm bằng cơm chiên!

「「「「Chào mừng trở lại. Thật sảng khoái phải không?」」」」

「Có phải vậy không? Haruka-kun, trông cậu rất nhẹ nhõm nhỉ?」

「Ừm, tớ đã dọn dẹp xong mọi thứ rồi á?」

「Qua đêm ở đó, dọn dẹp, chắc vất vả lắm nhỉ? Và cậu đã quay lại vào đêm ngày hôm sau.」

「Chắc hẳn cậu đã làm việc rất chăm chỉ phải không? Cho đến rất rất muộn.」

「「「Và chuyện này! Và chuyện đó!......(Và vân vân và vân vân)」」」

Tôi vội lắc chảo sắt. Hỏa Thuật chắc là đủ để nấu ăn, tôi có rất nhiều dụng cụ và hàng tấn gạo. Ở đây chỉ có trứng mới là hiếm có giá trị. Đúng như tôi nghĩ, gạo hạt dài là tốt nhất để làm cơm chiên. Nhưng điều may mắn nhất là thế giới này còn có dầu mè. Điều đó đã chốt hạ. Không có tiêu trắng nên tôi phải chọn tiêu đen, nhưng nó vẫn ngon. Nếu tôi có Nori thì tôi sẽ ăn cơm chiên với Nori, nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Lắc 6 chiếc chảo rán khổng lồ Tôi cũng nấu súp trong nồi kho. Trong khi đó, thịt được chiên ngập dầu. Sự chuẩn bị của tôi là hoàn hảo. Set cơm chiên đặc biệt sắp giáng xuống thế giới này! <Eng: Nori (海苔) là một loại rong biển khô ăn được dùng trong ẩm thực Nhật Bản.>

Đổ một ít nước tương vào vạc và để nó cháy ở đó một chút sẽ lan tỏa mùi nước tương chiên khắp phòng ăn. Những cô gái đang lẩm bẩm điều gì đó ngay lập tức im lặng, dán mắt vào những hạt cơm đang nhảy múa trong không khí khi tôi khuấy nó trên bếp lửa.

「Cơm chiên đã sẵn sàng. Lấy đĩa của mình và đến lấy nó nè? Ngoài ra còn có thịt chiên giòn của loài chim nào đó? Nó thậm chí còn đi kèm với một món súp? Đây là một suất cơm chiên á? Chà, một lần nữa với nấm.」

Học sinh xếp thành hàng dài, cầm đĩa trên tay. Ngay khi tôi chất cả một đĩa cơm chiên lên, họ cười rạng rỡ.

Mấy nữ sinh quay trở lại chỗ ngồi của mình với tiếng trò chuyện và cười khúc khích và ngay lập tức bắt đầu nhét thức ăn vào miệng. Những tên Moka đã mang một chiếc đĩa khổng lồ từ đâu đó đến nên lần đầu tiên tôi dùng muôi đập chúng. Khi tôi chất một khẩu phần cơm chiên lớn có thêm thịt chiên giòn, họ vội vàng cầm đĩa quay trở lại bàn của mình, nhưng không thể đợi cho đến khi đặt đĩa xuống, họ vừa chạy vừa nhai thịt. Đúng như dự đoán, cơm chiên thịt được các chàng trai ưa chuộng. Vì có vẻ như mọi người đều đã có phần của mình, tôi vẫy Lớp Trưởng Thiết Giáp-san và đưa cho nhỏ một đĩa cơm chiên. Nhỏ có thể không cần đồ ăn, nhưng nếu có thể ăn được thì sẽ thật lãng phí nếu không thưởng thức đồ ngon. Nếu nhỏ có thể nếm thử thì đó đã là một điều may mắn rồi. Vì vậy tôi đã cho nhỏ một suất ăn cực lớn. Okay, cuối cùng cũng có cơm chiên ở dị giới.

「 「 「 「Thật ngon quá!!!」」」」

Có vẻ như họ thích nó. Trên thực tế, có rất nhiều lời phàn nàn về nguyên liệu và hương liệu, nhưng mọi người đều quá hoài niệm về điều đó. Chỉ mới hơn một tháng trôi qua nhưng họ đã bỏ lỡ nó. Không phải về thế giới này hay thế giới kia, họ đang nhớ cuộc sống bình thường hàng ngày. Tôi cũng nhớ các hiệu sách, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ tìm thấy chúng ở đây? Rốt cuộc tôi có nên thử triệu hồi không?

Lớp Trưởng Thiết Giáp-san có vẻ gặp khó khăn khi ăn trong bộ áo giáp nên nhỏ đã đi thay bộ giáp. Đúng như dự đoán, việc cho thức ăn qua miếng che mặt có chút khó khăn. Chỉ cần tháo mũ hộ vệ ra là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng có lẽ nhỏ muốn thử quần áo mới càng sớm càng tốt. Tóm lại là nhỏ không thể đợi được nữa. Sau khi mua nhiều quần áo đến mức không thể chứa hết được nữa, giờ đây nhỏ không thể nhịn được việc mặc chúng. Tôi đoán mình sẽ phải cống nạp nhiều thứ hơn cho nhỏ ngay cả khi chúng tôi quay lại thị trấn.

Trong khi mọi người đang ồn ào, nhai đồ ăn, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san không mặc giáp quay trở lại phòng ăn sau khi thay quần áo.

Mặc dù bây giờ nhỏ đang mặc bộ quần áo khá bình thường của một cư dân trong thị trấn này, nhưng căn phòng hoàn toàn đóng băng, như người ta mong đợi. Không còn ai quan tâm tới đồ ăn nữa. Đó là cơm chiên đấy? Nó ngon lắm luôn á?

Mặc dù trang phục của nhỏ là sự kết hợp hoàn toàn tầm thường giữa áo kiểu áo dài đơn giản và quần ống rộng, nhưng diện lên trên người nhỏ trông nó cực kỳ phong cách.

Những bộ quần áo thường ngày và tầm thường, nhưng với thân hình đáng kinh ngạc, nhỏ trông giống như một người mẫu thời trang trong bộ quần áo đó! Nếu tôi thành lập một cửa hàng trực tuyến với nhỏ làm mẫu, thì tôi chắc chắn rằng mình có thể bán bất cứ thứ gì theo đúng nghĩa đen! Bất cứ thứ gì nhỏ mặc ngay lập tức trở thành thứ thời trang nhất có thể. Vì ngay cả những bộ quần áo đơn giản và thoải mái cũng trông giống như một loại trang phục thường ngày đầy phong cách, sức mạnh người mẫu của nhỏ quá cao.

Chiếc áo dài rộng đung đưa, song song với đường nét cơ thể, làm nổi bật hình dáng của nhỏ. Ngay cả những chiếc quần rộng thùng thình thường không hợp thời trang cũng trông thông minh và thậm chí còn gợi cảm nhờ đôi chân dài tuyệt vời. Điều đó thật không công bằng! Và khuôn mặt của nhỏ thậm chí còn tuyệt vời hơn. Gái Lép có cái nhìn cận cảnh đầu tiên thậm chí còn quên cả cách thở. Được các nữ sinh khác giải cứu, Gái Lép hiện đang hít thở sâu nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi nhỏ. Vẻ đẹp vượt xa sự cám dỗ, tiến thẳng vào lãnh thổ chết chóc. Các nam sinh cứng đờ cùng với bầu không khí trong phòng, nhưng ai mà quan tâm đến họ chứ, nếu họ cũng ngừng thở cũng không phải là vấn đề gì lớn. Dù sao thì họ cũng không thể đọc được bầu không khí mà, vậy tại sao lại làm ô nhiễm nó bằng hơi thở của họ. Hay đúng hơn là đừng có mà nhìn nữa!

Các nữ sinh lẽ ra phải biết điều này vì họ thậm chí còn tắm cùng nhau, nhưng dù sao thì họ cũng đang nhìn chằm chằm vào nhỏ trong trạng thái thôi miên? Tôi khá chắc rằng tác động sẽ lớn hơn nhiều khi nhỏ không mặc gì hết á? Đúng, cái mà người ta gọi là trần trụi với thiên nhiên á.

Lớp Trưởng Thiết Giáp-san không mặc giáp đi tới đây, dường như có ý định ăn cùng nhau, và ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, nhỏ bắt đầu ăn.

Tôi đang tự hỏi một người ở thế giới này cảm nhận món cơm chiên này như nào, nhưng vì nhỏ có vẻ thích nó, gật đầu khi ăn, tôi đoán là đã vượt qua bài kiểm tra rồi. Điều đó thật tuyệt, vậy nên sự tuyệt vời của cơm chiên ngay cả ở thế giới này cũng được hiểu.

「Muốn dọn dẹp qua hầm ngục vào ngày mai không? Việc tu sửa Tầng 1 của tớ bị gián đoạn giữa chừng á?」

「......?」

Nhỏ nghiêng đầu, bối rối. Chà, nhỏ chắc chắn không nghĩ rằng hầm ngục nơi nhỏ ở lại đang được xây dựng lại một cách tùy tiện.

Theo một cách nào đó, đó là cách tiếp cận tối ưu để đánh bại hầm ngục. Xâm lược, chiếm đóng và tu sửa nơi này khi sống ở đó, biến nó thành căn cứ hoạt động, dần dần chiếm được hầm ngục. Lũ quái vật cũng ngạc nhiên. Chúng có lẽ không thể tưởng tượng được rằng ai đó đã lên kế hoạch biến Tầng 100, nơi chúng sống bấy lâu nay, thành một suối nước nóng. Nhưng suối nước nóng rất tuyệt đó? Có lẽ sẽ còn đẹp hơn nếu tôi vào đó cùng với nhỏ? Tôi không biết chính xác phần nào của nó sẽ đẹp hơn, nhưng tôi chắc chắn về điều đó! Nhưng nếu tôi thực sự tạo ra một cái, tôi chắc chắn rằng cuối cùng tôi sẽ tự giam mình ở Tầng 100. Tôi hoàn toàn không có niềm tin rằng tôi sẽ rời khỏi nơi này! Phát triển thang máy có thể là một điều cần thiết thực sự.

Cũng có thể có những rương kho báu mà tôi đã bỏ lỡ, vì vậy trong mọi trường hợp, nó đáng để quay trở lại.

Tiến độ xuống còn 2 ngày/chương vì Tluc quá nhiều Deadline (っ °Д °;)っ

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play