Ta không biết vong ưu cổ có thể giúp ta và Bùi Diễn bắt đầu lại một lần nữa không. 

Nhưng ta không có lựa chọn. 

Cha mẹ của ta, phu quân của ta, đều mong ta giải độc cho Tống Tri Vi. 

Ngày thứ hai, Thần Lộ Cung của ta bỗng nhộn nhịp hơn bao giờ hết. 

Phụ thân thừa tướng, mẫu thân cáo mệnh phu nhân, Hoàng Đế phu quân, Hoàng Hậu tỷ tỷ. 

Đều tụ họp lại đây. 

Bốn người, bốn đôi mắt đều mang theo ý cười chăm chú nhìn ta. 

Nhìn chén trà có chứa cổ trùng được đưa tới trước mặt ta. 

Ta nhìn con cổ trùng đen sì ngo ngoe dưới đáy tách trà, lòng bàn tay siết chặt. 

Ta sợ côn trùng. 

Khi ta còn ở thôn trang, có một ác nô để trả thù chuyện ta cáo trạng việc xấu với mẫu thân, nửa đêm ném cả đống côn trùng lên giường ta. 

“Nguyên Nguyên.” Bùi Diễn lên tiếng. 

Giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo. 

Ta cắn môi dưới đến bật máu, bưng chén trà kia lên, uống hết một hơi. 

Phụ thân lập tức cười lớn: 

“Hoàng Hậu nương nương hồng phúc tề thiên, cầu chúc bệ hạ, nương nương, sớm sinh quý tử!” 

Mẫu thân lập tức đỡ Tống Tri Vi: 

“Thứ bẩn thỉu đó có dọa nương nương sợ không?” 

Tống Tri Vi bất đắc dĩ nói: 

“Kìa cha, mẹ, hai người nên quan tâm tới muội muội mới đúng.” 

“Muội muội, để ta đỡ muội vào nội điện nghỉ ngơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play