Bỗng nhiên, Dương Tiêu lạnh nhạt chau mày, chuyển sang đề tài khác: “Nhưng nếu nhận được quảng cáo thương mại của Lạc Thần, có thể tôi sẽ ở lại một năm rồi mới qua đó. Tôi sẽ không chắp tay nhường quảng cáo này cho người khác.”
Tô Vãn Vãn ngẩn người, sau đó mới ngộ ra Dương Tiêu cho rằng cô vui mừng quá sớm, nhưng cô cũng không sợ: “Vậy đợi xem ai mới là người giành được quảng cáo này. Không chừng em lại tạo cơ hội cho thầy qua bên ấy sớm hơn đó.”
Giọng điệu đùa giỡn của Tô Vãn Vãn như thể đang tán gẫu về thời tiết với một người bạn cũ, không hề kiêu ngạo hay xem thường người khác.
Có lẽ cảm nhận được ngữ điệu của Tô Vãn Vãn nên Dương Tiêu “động vào là nổ” hiếm khi không nổi đóa, ngược lại còn giật mình mất vài giây rồi mới nở nụ cười: “Cô tự tin quá nhỉ?”
Tô Vãn Vãn gật đầu: “Em rất tự tin về đề án của mình.”
Nom dáng vẻ ngay thẳng của Tô Vãn Vãn, tâm trạng Dương Tiêu có phần phức tạp. Anh ta không hiểu tại sao năm ấy khi mình bị bệnh, Tô Vãn Vãn lại nhận quảng cáo AP mà không nói với anh ta một tiếng nào.
Dù là năm đó hay hiện tại, Dương Tiêu vẫn không tìm được trợ lý nào giỏi hơn Tô Vãn Vãn. Không muốn Tô Vãn Vãn rời đi, đó là chút tâm tư riêng của anh ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT