Có lẽ thấy Lạc Thành Dã xoa đầu con ngựa khác, chú ngựa ô ở cách đó không xa – cũng chính là ngựa của anh – cảm thấy mất hứng, nó chạy tới, thở “phì phì” mấy cái, há cái miệng rộng ra phối với mặt ngựa đen sì, trông có vẻ dữ dữ. Tô Vãn Vãn khẽ hô lên, sợ nó nổi sùng, “Cẩn thận.”
Kết quả chú ngựa ô hung hăng há miệng xong lại nhẹ nhàng hạ xuống cắn áo Lạc Thành Dã, giận dỗi vừa gặm vừa nhai.
Lạc Thành Dã đẩy nó ra, ngựa ô không chịu nghe, lại đổi sang vạt áo bên kia tiếp tục nhai, không chỉ để lại nước miếng mà còn có dấu răng lẫn với cỏ nát.
“Thằng nhóc thối, cũng biết giận dỗi hả?”
Ngựa ô càng nhai dữ hơn.
Lạc Thành Dã nghiêm mặt, quát khẽ: “Tránh ra.”
Ngựa ô lùi lại, không biết tại sao Tô Vãn Vãn cảm giác mình có thể đọc hiểu suy nghĩ của nó qua tiếng thở “phì phì”, kiểu như “Anh sờ con ngựa khác” gì gì đó.
Mặc dù ngựa ô đã lui ra nhưng vạt áo Lạc Thành Dã bị nó cắn nát rồi. Trên đó dính toàn mùi nước dãi khó ngửi, anh ghét bỏ lột áo ra ném xuống đất, để lộ vòm ngực gầy gò rắn chắc, đường nhân ngư rõ ràng ẩn hiện dưới thắt lưng quần jean, nơi nào cũng gợi cảm chết người.
Tô Vãn Vãn giật mình, ban ngày ban mặt mà vẫn giở trò lưu manh hả?! Nhưng mà cũng mlem quá thể, nhất là khi Lạc Thành Dã để trần nửa thân trên đứng cạnh một con ngựa màu đen có thân hình cường tráng và bộ lông óng ả. Một người một ngựa kết hợp tạo thành bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT