Mùi hoa sứ trắng bát ngát lan tỏa trong vườn.cánh hoa nắm vươn trên mặt đất. Trong phòng hầu nữ đấm lưng Bà Hai. gương mặt bà cau có.
“Nhã Đoan cô kêu con tới lấy lòng Nặc ý.con lại đi chơi với tên ngoại quốc kia”
Nhã Đoan cúi mắt hối lỗi.“Con không cố ý.mà mấy tuần nay không thấy anh ấy đâu vậy cô.”
Bà Hai bực bội.“Nghe đâu anh ta về nước rồi.nói lại vấn đề chính đi”
Nhã Đoan thoáng buồn.“Nhưng mà anh Nặc ý có người mình thích rồi”
Bà Hai lên tiếng.“Vậy thì sao!”
“Muốn có mọi thứ phải bất chấp thủ đoạn.để nắm được trong tay.”
…
Bà Hai đứng trước mặt Mộ Giao khiến cô e dè đối diện với người tâm cơ khó lòng đối phó.bà ta tiến tới gần.
“Mộ Giao cô không phiền nói chuyện cùng tôi một chút chứ?”
Nếu từ chối thì không hay cho lắm. thôi thì xem bà ta có ý định gì.Cô gật đầu đồng ý đi theo bà ta vào phòng.
“Vài ngày nữa là thọ thần của ông nhà tôi, tôi chắc hẳn là Nặc ý đang đau đầu việc chuẩn bị quà”
Bà ta đoán được hết, dạo này A Hỷ cứ suy tư về việc này. Mộ Giao ôn hòa bảo.
“Thật sự là A Hỷ vẫn chưa biết nên mua quà gì?”
Bà Hai tươi cười bảo.“Ông nhà rất khó chọn quà. Tôi biết ông nhà tôi rất thích tranh thêu.nên tôi chuẩn bị bức tranh Phong miên trường thọ.”
“Tranh thêu phải dùng tấm lòng.Nếu cô tự tay làm tôi bảo đảm ông nhà tôi khen ngợi hết lời.Nặc ý chắc hẳn vui lắm đây”
Bà Hai vỗ nhẹ tay ra hiệu.hai người hầu nữ đi tới kéo cuộn tranh dài tới bốn mét.Bà Hai nắm tay cô lên tiếng.
“Mọi chuyện trông chờ vào cô”
…
Phòng Dệt may bức tranh được đưa vào khung thêu. anh đứng nhìn chau mày lại.
“Mộ Giao mười ngày thọ thần của ba tôi rồi bức tranh thêu xong mất cả tháng, sao cô lại đồng ý với bà ta chứ?”
Anh quay sang hỏi.“Hay là cô có phép tiên nào cho việc này?”
Mộ Giao khẽ đáp.“Ta không có phép nào sử dụng cho việc này. đành phải tự tay làm thôi”
Khả Như lên tiếng.“Để tôi kêu thêm người có tay nghề thêu tiếp cô”
Bỗng tiếng Nhã Đoan vang lên.“Có cần tôi phụ không?”
Nghe tiếng cô ta thôi làm anh giật mình.không biết lại bày trò gì nữa không.
“Cô biết thêu?”
Nhã Đoan tự tin đáp.“Chuyện này em giỏi lắm. Mộ Giao để tôi giúp cô”
Mộ Giao vui vẻ đáp.“Cảm ơn cô”
Nhã Đoan nắm tay cô thân thiện.“Đừng khách sáo cô cứ gọi Nhã Đoan được rồi”
Trời bắt đầu giữa khuya Mộ Giao vẫn miệt mài từng đường kim sợi chỉ bên khung thêu. Khả Như bên cạnh mệt mỏi.
“Tôi đi pha trà định thần cho đầu óc tỉnh táo”
Mộ Giao gật gù đồng ý.chăm chú thêu lên từ cánh hoa. Anh không yên giấc được ngồi dậy bước vào nhà bếp nấu mì, bưng tới phòng dệt may đặt tô mì xuống bàn.
“Mộ Giao cô ngừng tay. ăn mì rồi làm nữa”
Mộ Giao dừng lại quay đầu lại tươi cười.ngồi vào bàn hít một hơi.“Quả nhiên là mì của A Hỷ ngon nhất trên đời”
Anh gương mắt nhìn qua “Tại tôi mà cô vất vả như vậy”
Mộ Giao đưa ngón tay lên đẩy nhẹ nhàng đầu Anh.
“Chỉ cần A Hỷ vui thì ta cũng vui”
Lòng Anh cảm động lân lân cầm lấy tay cô ấy.
“Mộ Giao thật ra là tôi rất…”
Bỗng dưng tiếng che ngang Khả Như.“Mộ Giao trà tới rồi đây. Tôi có lấy thêm ít bánh cho cô nữa nè!”
Anh vội vàng buông tay xuống.Khả Như chợt thấy tô mì trên bàn. cô khó chịu.
“A Hỷ giờ này còn chưa đi nghỉ ngơi sao? tôi cũng thức khuya mà sao chỉ nấu mì cho cô ấy không vậy?”
Anh vội vàng đứng dậy.“Tôi nấu thêm cho cô”
Khả Như ngồi xuống ghế.“Cái cô Nhã Đoan đó loại người không đáng tin cậy cô đừng tin người quá”
Mộ Giao gật đầu.“Ùm”
Vài ngày qua bức tranh hoàn thành được phân nửa nhờ vài người hầu nữ đến thêu tiếp.Nhã Đoan ngồi thêu được một lúc cô ta lại bàn bên trót trà uống. Anh vừa vào tới.Bỗng dưng cô ta nhăn mặt than lên.
“Đau…quá…đầu của tôi.”
Mộ Giao lo lắng hỏi.“Nhã Đoan cô không sao chứ?”
Thấy mặt cô ta xanh tái chắc không giả bộ.
“Để tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi”
Anh dìu cô ta về phòng ngồi xuống ghế. “Cô ngồi nghỉ tôi gọi thầy thuốc tới”
Nhã Đoan nắm tay anh lại dịu dàng nói.
“Em thấy khỏe hơn lúc nãy rồi. anh thật tốt bụng có thể ngồi xuống nói chuyện với em một lát không?”
“Hay là anh Nặc ý rất ghét em”
không đến nỗi nào Dù sao mấy ngày nay cô ta giúp đỡ rất nhiều.anh ngồi xuống ghế đối diện
Cô ta nhìn qua sao ngồi xa vậy. “Thật ra em muốn anh dạy em làm ăn.”
Anh thẳng thắn.“Tôi sao giỏi bằng anh họ cô”
Cô ta cười nhạt. “Anh Nặc Á chê em ngốc!”
Phải làm sao anh ấy đến gần một chút, chợt bịt mắt lại than." Mắt em có vật gì rơi vào tới xem giúp em được không?"
Một bàn tay chạm vào vai cô ta từ phía sau ánh mắt Khả Như hung tợn.
“Nếu bụi vào mắt để tôi xem!”
Khả Như kéo cánh tay cô đi ra ngoài sau vườn tới bên giếng nước nhấn mạnh mặt cô ta vào thùng nước.Cô ta đứng dậy hét toáng lên.
“Cô làm gì vậy? Có biết tôi là khách trong nhà này không hả? Tôi kêu anh Nặc ý đuổi việc cô”
Khả Như tươi cười đáp." Tôi nghe người ta nói Bụi vào mắt nên lấy nước rửa tôi giúp cô thôi.ông mướn tôi về người đuổi tôi chỉ có ông"
Nhã Đoan hung tợn.“Cô là người hầu đúng không? Mau đi giặt quần áo cho tôi”
Khả Như ma mãnh đáp.“Được Thôi”
…
Sáng tinh sương vừa mới nắng ấm.Nhã Đoan thức dậy ngồi trên giường vươn vai lên tiếng.“An lấy đồ cho tôi thay”
Cô hầu lên tiếng.“Dạ Khả Như đem đi giặt hết rồi để con lấy vào”
Lúc sau cô hầu quay lại,đưa cho Nhã Đoan bộ đồ Cô ta cầm lấy bộ đồ rách rưới tức giận.
“Cô dám làm rách hết đồ của tôi”
Nhã Đoan ra sân giặt giũ.từng sào phơi quần áo đều rách rưới.cô ta tức giận tìm Khả Như tính sổ nhìn thấy cô ở phía trước liền thét lên.
“Đứng lại tôi sẽ cho cô biết tay”
Khả Như chạy nhanh qua hàng lang bên hiên nhà va phải người phía trước.
“Đi đứng kiểu gì vậy hả?”
Nhã Đoan từ phía sau thốt lên.“Anh Nặc Á giúp em giữ cô ta lại.”