Khi Thời Hoài tỉnh dậy, tấm rèm đã được kéo ra, có vẻ đang là buổi chiều, mặt trời rất lớn, xuyên qua cửa sổ chiếu lên sofa trong phòng.

Cậu cau mày giật giật người, chỉ cử động cánh tay thôi mà kéo theo cả người đều đau, chỗ nào cũng vừa đau vừa mỏi, cập lập tức khóc hừ một tiếng, không dám nhúc nhích nữa.

Đúng lúc Ngu Trì Cảnh đẩy cửa vào, thấy cậu đang cắn môi khóc mà đau lòng không thôi. Hắn vội vàng đi đến ngồi bên mép giường, đặt chén cháo trong tay lên tủ, duỗi tay muốn ôm cậu.

"Bé con tỉnh rồi? Sao bé lại khóc? Đừng khóc được không, đều là lỗi của cá con."

Thời Hoài trừng mắt oán giận nhìn hắn, dùng sức chống giường quay người đi, cậu đau đến mức run cả vai mà không chịu chịu thua, quay lưng về phía hắn, che kín chăn, lén lau nước mắt.

Tim Ngu Trì Cảnh như bị người ta đâm mấy nhát, hắn hối hận, hối hận không chịu được, đáng lẽ hắn không nên tàn nhẫn như vậy.

"Bé con, đừng không để ý đến anh đựợc không, anh biết sai rồi."

Thời Hoài không nói chuyện, một lát sau cảm nhận được đệm giường lún xuống, Ngu Trì Cảnh đã nằm phía sau cậu, tay hắn cẩn thận vuốt nhẹ eo cậu, sau đó ghé vào bên tai cậu đáng thương vô cùng: "Bé con đừng không để ý đến anh, bé à, đừng không để ý đến cá con, cá con biết sai rồi."

Ngu Trì Cảnh là con chó lớn được ăn ngon ngọt rồi giỏi nhất là làm nũng, là con chó hư, Thời Hoài nghĩ.

Là con chó hư.

Ngu Trì Cảnh vươn tay từ phía sau lau nước mắt giúp cậu, mặt hắn cọ nhẹ lên tai cậu, nói chuyện cũng rất nhẹ: "Bé con có đói không? Có muốn ăn chút cháo không?"

Thời Hoài hừ một tiếng, nói không ăn.

"Vậy bé con có muốn ăn gì không?"

"Chẳng muốn ăn gì cả."

Ngu Trì Cảnh lại dính thêm một chút, giúp cậu xoa eo, dỗ dành cậu rất nhiều, vừa nói vừa cọ cọ cậu. Chợt Thời Hoài nghĩ đến lúc nãy Ngu Trì Cảnh ngồi xổm trước mặt mình, thực sự rất giống một con chó bự.

Bây giờ Ngu Trì Cảnh lại dán lên mặt lên cổ cậu làm nũng xin tha thứ, càng giống một con chó bự.

Nhưng khi lên giường, Ngu Trì Cảnh chính là một con sói điên.

Thời Hoài vất vả lắm mới bớt giận một chút, nghĩ đến đây, cảnh tượng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu cậu, ngay lập tức cậu lại nổi giận, kéo chăn che kín người mình, không thèm để ý đến Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh cũng chui vào chăn, cúi đầu hôn lên vai cậu, rồi chống tay qua người cậu trực tiếp nằm đến trước mặt cậu, hắn rướn người đến trước mặt Thời Hoài, cọ cọ nhích xuống để cậu nhìn mình, sau đó rầu rĩ nói: "Nếu bé con còn không để ý đến anh, anh sẽ khóc đấy."

Thời Hoài nói: "Vậy anh khóc đi."

Cậu vừa nói xong, không ngờ Ngu Trì Cảnh rũ mắt xuống, đôi mắt đúng là đỏ lên thật.

Diễn giỏi như thế, cái gì ngon ngọt cũng để hắn ăn hết đúng không!

Thời Hoài cắn răng nói: "Em không thèm quan tâm anh! Anh khóc cũng vô ích! Em không muốn để ý đến anh nữa! Anh không được ở đây! Tên xấu xa!"

Ngu Trì Cảnh không nghe, duỗi tay ôm lấy cậu, vùi đầu vào ngực cậu, thở ra nhiệt khí nhào vào làn da tràn đầy dấu hôn, vừa ngứa vừa tê.

Ngu Trì Cảnh vốn định ra vẻ đáng thương, kết quả là dính lên phần ngực ấm áp mềm mại của Thời Hoài làm tâm tư tà ác của hắn vô thức nổi dậy, không nhịn được há mồm cắn một cái, rước lấy người kia hét lên một tiếng, sau đó khóc ầm lên.

Hắn hoảng loạn ngồi dậy, ôm lấy mặt Thời Hoài không biết phải làm sao, Thời Hoài nhắm mắt khóc, vừa khóc vừa kêu: "Em không bao giờ để ý đến anh nữa... Em ghét anh... Anh là quỷ đáng ghét!"

Ngu Trì Cảnh mồm miệng không rõ dỗ dành cậu, nói xin lỗi bé con, anh là quỷ đáng ghét, bé con đừng khóc, đừng khóc.

"Khóc, khóc lâu quá rồi, bé con, đừng khóc, sẽ đau đầu."

Ngu Trì Cảnh dứt khoát kéo chăn lau nước mắt cho Thời Hoài.

"Bé con, bé con, đừng khóc, anh thực sự sai rồi."

Hắn nói lắp, lần đầu tiên trong đời hắn nói lắp, Thời Hoài là đóa hoa nhỏ xinh đẹp mọc trên điểm trí mạng của hắn, nhẹ nhàng lắc lư một cái liền kéo theo xương cốt hắn.

"Bé con à, đừng khóc được không, cá con, cá con biết sai thật rồi."

Ngu Trì Cảnh cầm tay cậu tự đánh mình, nói: "Cá con là quỷ đáng ghét, cá con là kẻ xấu xa."

Thời Hoài không để ý đến hắn, gân cổ khóc một hồi, cuối cùng lại ngủ trong lòng hắn.

Khóc mệt mỏi, ngủ rồi.

Ngu Trì Cảnh vẫn còn sợ hãi, ôm lấy Thời Hoài không dám xằng bậy nữa.

Thời Hoài tỉnh lại, Ngu Trì Cảnh vẫn còn bên cạnh, đang ôm cậu. Mặt hắn cách cậu rất gần, hắn nghiêm túc nhìn mặt cậu, ngón tay xoa trên vài vết đỏ trên mặt cậu.

Tối hôm qua Ngu Trì Cảnh nổi điên, ngay cả mặt cậu cũng bị hắn cắn vài cái.

Trên mặt Thời Hoài rơi xuống vài nụ hôn, cậu nghe thấy Ngu Trì Cảnh nói: "Xin lỗi bé con."

Thời Hoài khóc quá lâu rồi, vừa tỉnh dậy không có sức nổi giận nữa, dáng vẻ của Ngu Trì Cảnh bây giờ cũng đáng thương vô cùng, cậu mím môi nói: "Em muốn tắm."

Ngu Trì Cảnh nói rất nhẹ: "Tối hôm qua anh tắm cho bé con rồi."

"Ừ, nhưng bây giờ em muốn tắm."

"Được, vậy bé con nằm đợi anh một lát."

Ngu Trì Cảnh đứng dậy vào phòng tắm xả nước ấm, còn trẻ con thả mấy con vịt vào bồn tắm, đều do Lâm Nhã mua, bây giờ rất phù hợp với tình hình – hắn làm sai, vợ giận, vợ hắn là đứa trẻ vô cùng tốt tính.

Ngu Trì Cảnh ngồi xổm thử nước, cảm thấy độ ấm phù hợp mới ra ngoài bế Thời Hoài vào.

Tối hôm qua sau khi tắm rửa cho Thời Hoài, Ngu Trì Cảnh còn giúp cậu bôi thuốc, nhưng không giúp cậu mặc quần áo, cho nên khi hắn bế Thời Hoài ra, Thời Hoài run lên nhè nhẹ, đỏ mặt vùi đầu vào vai hắn.

Ngu Trì Cảnh càng ôm cậu chặt hơn, bước vào phòng tắm, rồi nhẹ nhàng đặt Thời Hoài vào bồn tắm, sau đó ngồi xổm xuống hỏi: "Có nóng quá không?"

Cơ thể nhức mỏi được ngâm trong nước ấm ngay lập tức trở nên tê dại, Thời Hoài nheo mắt lắc đầu nói không nóng, Ngu Trì Cảnh giúp cậu bóp tay, bóp ep, bóp chân.

Thời Hoài nghiêng đầu, thấy một người cao lớn như Ngu Trì Cảnh lại ngoan ngoãn ngồi xổm cạnh bồn tắm có vẻ hơi buồn cười.

Cậu cười cười, đặt tay lên tay Ngu Trì Cảnh, móng tay cậu ấn ấn vào cánh tay hắn, không đau.

"Cá con, hôn."

Thời Hoài rất dễ nguôi giận, giống hệt như đứa trẻ con, mặc dù thích dỗi nhưng thực ra không so đo quá lâu, chỉ là thích khóc, thích được dỗ mà thôi.

Ngu Trì Cảnh vì vậy mà thấy mình rất may mắn, hắn đã tự thấy mình may mắn không biết bao nhiêu lần.

"Ừm, anh hôn bé con."

Ngu Trì Cảnh thò lại gần Thời Hoài, Thời Hoài bị hắn bắt nạt quá nhiều lần, cơ thể đã hình thành một vài phản xạ, ví dụ như khi hắn muốn hôn Thời Hoài, Thời Hoài sẽ hơi hé miệng ra.

Đầu lưỡi thuận lợi tiến vào, khoang miệng ấm áp của Thời Hoài giống như còn mang theo hương vị thuộc về hắn, hắn nghĩ, hình như tối qua hắn cũng không hôn môi Thời Hoài nhiều lắm, nhưng môi Thời Hoài vẫn rất sưng.

Ngu Trì Cảnh hôn một chút liền buông ra, Thời Hoài híp mắt, ánh mắt bị hơi nước huân mê ly. Khi hắn ngồi thẳng dậy cậu còn ngước mắt nhìn hắn như đang hỏi tại sao không hôn nữa?

Ngu Trì Cảnh hơi cứng lại, tầm mắt dời đi không dám đối diện với Thời Hoài, hắn ho khan vài tiếng rồi đột nhiên nhớ tới gì đó.

"Bé con đói không? Bát cháo ban nãy anh lấy cho em nguội rồi, trong nồi vẫn còn cháo nóng, em muốn ăn không?"

Thời Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Nhưng bây giờ đang tắm."

"Không sao, hôm nay em ngủ nhiều rồi, cũng sắp đến giờ cơm tối, cả ngày nay em chưa ăn gì cả, ăn tạm bát cháo lót dạ được không, lát nữa anh ra ngoài mua đồ ăn về cho em."

"Được."

Ngu Trì Cảnh duỗi tay nắm lấy vịt con trong bồn tắm, đưa đến trước mặt Thời Hoài, nói: "Bé con chơi đi.", rồi đứng dậy xuống lầu múc cháo.

Thời Hoài bóp con vịt, thầm nghĩ, sao Ngu Trì Cảnh dỗ cậu giống như đang dỗ trẻ con vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play