Trận chung kết diễn ra vào ba giờ chiều hôm sau, cũng là thứ sáu, thi đấu xong mọi người được nghỉ cuối tuần.

Tất cả mọi người đều lo lắng vô cùng, chỉ có Ngu Trì Cảnh vẫn giữ dáng vẻ không thèm để ý.

Hôm nay Thời Hoài mặc áo khoác cổ cao, kéo quá đến tận trên cùng, dựng thẳng cổ áo một cách quy củ để che đi vết cắn. Mặc dù đã che được vết cắn, Thời Hoài vẫn không dám cười với bất kỳ nam sinh nào cả, không dám liếc nhìn bất kỳ ai, càng không dám nhận đồ từ người khác nữa.

Cậu chỉ dám cầm chai sữa Ngu Trì Cảnh mua cho cậu, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.

Có vẻ như Ngu Trì Cảnh rất thích mua loại sữa này để dỗ cậu, lần trước Lâm Nhã cũng mua cái này, không biết có phải do Ngu Trì Cảnh nói cho Lâm Nhã biết hay không.

Nhưng cậu chưa từng nói cậu thích cái này, có lẽ Ngu Trì Cảnh coi cậu là trẻ con thật.

Ngu Trì Cảnh chớp chớp mắt, hơi thất thần.

So với Ngu Trì Cảnh, đúng là cậu có vẻ vô tri như trẻ con, cậu không biết rất nhiều thứ, nhưng cậu không nên không biết chúng.

Bây giờ cậu cực kỳ muốn biết.

Nhưng nếu hỏi Ngu Trì Cảnh, chắc chắn Ngu Trì Cảnh sẽ không nói cho cậu biết. Ngoài Ngu Trì Cảnh ra, cậu không tìm được ai khác để hỏi.

Nên hỏi ai mới được đây!

...... Tạ Du!

Mắt Thời Hoài sáng rực lên.

Điện thoại của Ngu Trì Cảnh ở trong túi Thời Hoài, có nhận diện gương mặt của Thời Hoài. Thời Hoài liếc nhìn Ngu Trì Cảnh một cái, hắn đang nghiêm túc thi đấu, không chú ý đến bên này. Thời Hoài mừng thầm trong lòng, lén lấy điện thoại của Ngu Trì Cảnh ra, mở máy vào wechat, tìm đến số của Tạ Du, nhẩm thuộc số của anh, rồi lấy điện thoại của mình nghiêm túc nhấn tìm số điện thoại, gửi lời mời kết bạn cho Tạ Du.

Gửi xong cậu lập tức cất điện thoại đi, cậu chưa định hỏi vào lúc này.

Đúng lúc này Ngu Trì Cảnh nhìn sang bên Thời Hoài, tay cậu hơi run, chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Ngu Trì Cảnh nheo mắt không vui lắm, tiếng bóng ném sượt qua bên tai khiến hắn chỉ đành thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm thi đấu.

Nói thật đổi thủ của hắn rất mạnh.

Nhưng hắn đấu được.

Ngu Trì Cảnh chơi chiêu, rõ ràng hắn có thể kéo thêm số điểm cho đội mình, nhưng hắn lại cố ý không chơi hết sức, để số điểm chỉ tàng tàng nhau hơn kém một hai điểm. Quả nhiên đối thủ mắc mưu, còn tưởng hắn chỉ có từng ấy thực lực, hơi kiêu căng coi thường đối thủ.

Trong hai phút cuối cùng, Ngu Trì Cảnh không giả vờ nữa, hắn nhảy cướp bóng trong chớp mắt từ đối thủ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn cười một tiếng.

Giây sau, Ngu Trì Cảnh biến thành con sói điên liên tục cướp bóng, động tác nhịp nhàng liên tục, tốc độ cũng rất nhanh, không ai có thể cướp lại bóng từ tay hắn.

Chỉ trong hai phút, hắn đã kéo số điểm chênh lệch lên đến năm điểm.

Tiếng còi vang lên đúng lúc quả cuối cùng của hắn chạm rổ, trong sân hú hét ầm ĩ, đồng đội đang ăn mừng, đối thủ căm tức nhìn hắn, hắn không hề để ý, chỉ lo chạy đến trước mặt Thời Hoài, khom lưng ngồi xổm xuống như một con cún đang sung sướng vẫy đuôi.

"Anh giỏi không?"

"Giỏi lắm!"

Thời Hoài vừa khen luôn miệng vô cùng nghiêm túc, vừa khen vừa lau mồ hôi cho hắn. Trong lòng hắn đang thỏa mãn vô cùng, cũng vứt hành động bất thường khi nãy của Thời Hoài ra khỏi đầu.

Sau khi thi đấu là đến nghi thức trao giải, mỗi người trong đội Ngu Trì Cảnh đều có huy chương. Hắn nhận giải xong liền xuống đài, tháo huy chương ra đeo trên cổ Ngu Trì Cảnh.

"Cho em, tín vật đính ước."

Hắn nói vậy.

Thời Hoài đỏ mặt cười vui vẻ vô cùng. Tấm huy chương này ở chỗ của cậu mới thực sự có ý nghĩa.

"Cá con, 5 giờ rồi, anh phải về nhà không?"

"Anh không vội." – Ngu Trì Cảnh nắm lấy tay cậu: "Em muốn làm gì à?"

"Em đưa anh đến một chỗ nha!"

"Được."

Thời Hoài đưa Ngu Trì Cảnh đến đoạn đường quen thuộc, Ngu Trì Cảnh loáng thoáng nhớ rõ đoạn đường này. Chờ đến khi tới cổng công viên, suy nghĩ trong lòng hắn đã được chứng thực.

Thời Hoài đưa hắn đến gặp mèo hoang.

Ngu Trì Cảnh đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, hắn có cảm giác nơi này là căn cứ bí mật của Thời Hoài, là tâm sự mà Thời Hoài sẽ không nói cho người khác biết, nhưng bây giờ, Thời Hoài lại đưa hắn đến.

Thời Hoài đang vạch trần tâm sự cho hắn.

"Ở đây có rất nhiều mèo hoang, thỉnh thoảng em sẽ đến cho chúng nó ăn."

Thời Hoài kéo Ngu Trì Cảnh ngồi xuống ghế dài, vài con mèo đã vây quanh cậu, nằm bên chân Thời Hoài, Thời Hoài mở cặp lấy thức ăn cho mèo ra, đổ vào lòng bàn tay, mấy con mèo lập tức xông lên cướp ăn.

Thời Hoài cười vài tiếng, quay đầu lại nhìn Ngu Trì Cảnh, nói: "Chúng nó ngoan lắm."

Ngu Trì Cảnh cũng nhìn Thời Hoài, chờ Thời Hoài nói tiếp.

"Sẽ nghe em nói rất nhiều lời."

Ngu Trì Cảnh cứng lại, sau đó khô khốc đáp lời: "Ừm, đúng là rất ngoan."

Thời Hoài cười với hắn, lại quay đầu đi cho mèo ăn.

"Khi đó không có ai muốn nói chuyện với em, em chỉ biết quấn lấy chúng nó nói chuyện thôi, có đôi khi ngày nào em cũng đến, cũng không biết chúng nó có chê em phiền không."

"Nhưng bây giờ thì tốt rồi." – Thời Hoài cho ăn nốt phần còn lại, thu tay về: "Có cá con nói chuyện với em rồi."

Tay cậu bị Ngu Trì Cảnh nắm lấy, hắn nghiêm túc cần giấy lau sạch cho cậu. Ngu Trì Cảnh cúi đầu không rõ thần sắc, chỉ nói: "Anh sẽ không chê em phiền."

"Ừa, cá con là tốt nhất!"

Có con mèo nhảy lên đùi Thời Hoài, Thời Hoài rất tự nhiên xoa xoa đầu nó. Nó nằm trên đùi cậu một hồi, lại tiến đến bên cạnh Ngu Trì Cảnh, cọ cọ đầu lên mu bàn tay hắn, cuối cùng còn le lưỡi liếm liếm hai cái.

Thời Hoài cười nói: "Nó thích anh, nó đang nói chúc anh ngủ ngon đấy."

Ngu Trì Cảnh nhìn cậu.

"Vậy em cũng chúc anh ngủ ngon đi."

Thời Hoài gật đầu, nói: "Cá con ngủ ngon."

"Sai rồi, không phải nói như vậy."

Ngu Trì Cảnh nhấc tay kia lên đỡ lấy gáy Thời Hoài, cúi đầu hôn cậu.

Đám mèo xung quanh kêu meo meo như tiếng trẻ con đang ồn ào. Thời Hoài bỗng thấy ngượng ngùng, cậu đẩy đẩy Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh không buông tha mà ngẩng đầu tiến đến bên tai cậu, học theo con mèo kia vươn lưỡi liếm lên vành tai Thời Hoài.

"Phải nói thế này."

Tai Thời Hoài tê dại, cậu nghẹn nửa ngày cũng không nói được từ nào nữa, thấy Ngu Trì Cảnh lại cúi đầu thò đến, cậu giơ tay che tai lại, hôn Ngu Trì Cảnh chụt một cái, sau đó hàm hồ nói cá con ngủ ngon, rồi xách cặp chạy biến.

Ngu Trì Cảnh sửng sốt, cảm xúc mềm ấm trên môi trong nháy mắt không quá chân thật. Khi hắn hoàn hồn cười quay đầu lại, Thời Hoài đã chạy ra công viên, bước chân rất loạn.

Nhưng hắn vẫn nhẹ giọng nói: "Bé con ngủ ngon."

——

Thời Hoài chạy một đường không dám chậm bước, tiếng hít thở dồn dập che đi tiếng tim đập kịch liệt của cậu.

Cậu tức giận nghĩ, Ngu Trì Cảnh mới là hồ ly tinh, lúc nào cũng quyến rũ người ta!

Điện thoại vang lên hai tiếng, cậu không nhìn, tưởng là Ngu Trì Cảnh nhắn. Về đến nhà mới phát hiện là Tạ Du đã chấp nhận kết bạn.

Tạ Du gửi tin nhắn đến trước.

[Em bé à, không phải cậu lén lút kết bạn với tớ đấy chứ, cái thằng chiếm hữu chết dẫm như Ngu Trì Cảnh chắc chắn sẽ không cho cậu liên lạc với tớ.]

Thời Hoài vội vàng trả lời: [Ừ! Cậu đừng nói cho cá con biết! Tớ chỉ muốn hỏi cậu vài câu thôi!]

[Hửm?]

[Thì...]

Thời Hoài đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lát mới tiếp tục gõ chữ.

[Thì là người yêu ở cạnh nhau, ngoài hôn môi ra, còn làm cái gì nữa?]

Khi cậu gửi tin nhắn này đã đỏ bừng mặt, hai tay cũng run run, gửi xong cậu lập tức ném điện thoại lên giường, không dám nhìn.

Vậy mà Tạ Du bên kia còn trầm lặc rất lâu, mãi sau mới trả lời cậu.

[Ý cậu là cái kia?]

Thời Hoài ngẩn người, suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên trả lời Tạ Du thế nào.

Tạ Du lại hỏi: [Ngu Trì Cảnh ngoài hôn môi còn muốn làm gì khác?]

[Tớ nghĩ là anh ấy muốn, nhưng mà tớ hỏi rồi, anh ấy không nói.]

[Nó không nói cho cậu thì tớ cũng không nói cho cậu biết được.]

Thời Hoài cố bám riết không tha: [Tớ muốn biết thật mà.]

[Sau này nói cho cậu biết.]

[Sau này là bao giờ?]

[Cậu thành niên.]

[Tớ sắp thành niên rồi.]

[Vậy cũng không được, đợi đi.]

Thời Hoài bực bội thoát wechat, nhìn màn hình chằm chằm một hồi, đột nhiên nghĩ đến cách khác.

Cậu có thể tra Baidu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play