Dung Hạ buồn chán nhìn xung quanh, khung cảnh quen thuộc lại trở về vẻ yên ắng vốn có của nó. Mọi người lại lặp đi lặp lại chuỗi hành động quen thuộc. Nhìn mọi người chăm chăm làm việc, cô chẳng mấy hứng thú nữa, đứng hẳn dậy về phòng.

Vân Ca bên này ra sức thuyết phục anh bằng cách kể ra công dụng của mình nhưng anh lại ngồi im khoanh tay nghe em mình kể lể. Quân Thụy có vẻ không ưng ý lắm, chán nản lên tiếng cắt ngang:

“Về nhà đi.” Anh nói xong liền đứng dậy về nơi làm việc của mình. Không màng sự cầu khẩn của Vân Ca.

“Em chỉ có chút sai sót thôi, anh phải nghe hết chứ.” Vân Ca nằng nặc muốn nói cho xong, dù sao cũng phải nghe cho đủ thì mới kết án mình chứ.

“Đủ rồi.” Anh cau mày nhìn Vân Ca, từ nhỏ đến lớn hơi tí là dở giọng đáng thương ra, nhưng anh không phải là mẹ, sao có thể bao che mọi lỗi lầm của em gái mình.

Nhìn thái độ của anh có vẻ rất tức giận. Vân Ca tuyệt nhiên im lặng không dám hó hé dù chỉ là một lời. Thấy anh không nói gì Vân Ca ba chân bốn cẳng chạy mất.

Quân Thụy mệt mỏi đưa tay lên thái dương xoa bóp, một mình cô em gái phiền toái chưa đủ sao, vậy mà cô lại cũng vui theo.

Việc hai người họ bất chấp không nói gì với anh, lại ra tay trước khi anh chuẩn bị.

Đến khuya anh mới về, nhìn căn phòng tối không chút ánh đền nào. Đến cả đèn ngủ cũng không sáng, anh tức tốc mở đèn lên. Không một bóng người trong phòng, anh vội vã tìm khắp phòng, cửa ban công mở toang, gió bên ngoài lùa vào làm căn phòng trở lên lạnh lẽo.

Bước xuống nhà nhìn quản gia Tần, anh hỏi:

“Dung Hạ đâu?”

Nhìn anh từ trên xuống, sắc mặt không mấy phần là tốt, ông thẳng thắn nói:

“Sáng nay tiểu thư đã về phòng, từ đó không thấy xuống nữa.”

Nghe câu trả lời, anh có chút khó chịu. Kéo quản gia Tần gần lại, mặt hằm xuống nói:

“Kiểm tra camera nhanh.”

Anh khó chịu buông tay, ông ngay lập tức gọi người đến kiểm tra ngay tức khắc, sợ rằng anh sẽ nổi điên làm cho mọi người ở đây không một giây yên ổn mất.

Mọi camera không thấy một hình ảnh nào của cô, tuyệt vời hơn là chẳng mội ai phát hiện ra. Có vẻ như cô khá tinh ý khi có thể nhận biết mọi thứ nhanh hơn anh tưởng, đến cả người mà anh nghĩ tốt nhất cũng có thể qua mắt.

Anh ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại ấn nhanh vào số của Bàng Tuân. Đầu dây bên kia có vẻ như khá bận, nhanh chóng bị anh gọi đến cháy máy.

Bàng Tuân khó hiểu nhấc máy, sau khi nghe câu chất vấn hỏi mình rằng Dung Hạ có ở đó không, Bàng Tuân hiểu ngay vấn đề, cười nhạt nói:

“Cũng bình thường thôi mà, con bé chắc là chán công việc làm thêm này nên là kiếm việc mới thôi.”

Quân Thụy cọc cằn đáp lại:“Vấn đề chính là em ấy đâu.”

“Chỉ là việc bán thời gian thôi, ngài quan tâm vậy?” Bàng Tuân dở thói trên chọc, mặc cho anh đã rất khó chịu.

“Em ấy không đến chỗ tôi, hay anh hỏi em mình sẽ rõ hơn đó.”

Bàng Tuấn đáp xong liền bị cúp máy nhanh chóng, Bàng Tuân bĩu môi rằng mừng thầm trong bụng, nói giữ cho kĩ thì không chịu nghe giờ thì thật đáng đời.

Vân Ca khi nhận một tràn câu hỏi thù cũng không thốt nên lời, hỏi lại anh:

“Em không có làm trò gì mờ ám, anh đừng đổ oan cho em.”

Nghe câu trả lời, anh thật bó tay với cô. Mới chỉ không để ý có chút là y như rằng cao chạy xa bay ở phương trời nào rồi.

Quân Thụy phân phó người tìm cô, nhanh nhất có thể vì ông ta đã ra tay trước đó rồi, cô mà bị phát hiện thì chỉ có thể bị tiêu diệt nhanh chóng.

Năm xưa, cha mẹ Dung Hạ là một nhà khá giả, cũng như sức ăn mặc. Dung Hạ và chị mình là Nghiên Hy sống vui vẻ bên gia đình ấm cúng.

Khi ông ta xuất hiện cũng là chuỗi những ngày bị thương. Lần đó, ba mẹ dẫn một người trong tình trạng thiếu túng về nhà cưu mang. Người đó trước sau nghe một, không dám nói hai, bày tỏ lòng biết ơn với gia đình cô.

Đến khi, ông ta không còn vậy nữa, thản nhiên hạ độc vào thức ăn của ba mẹ, thấy hai người họ ngày một yếu đi, nhanh chóng cướp lấy gia sản, mang theo hai người con gái nhỏ đi mất, để lại cả nhà cô tromg biển lửa.

Vốn có người không phải do họ thay đổi mà ngay từ đầu họ chẳng mấy tốt đẹp. Khi mang theo hai người họ, vì Dung Hạ còn nhỏ lại rất thông minh nên chẳng mấy mà thích nghi với môi trường mới này, ngày ngày lau từng đôi giày, làm việc nhà.

Nhưng Nghiên Hy thì khác, lúc ấy đã cứng cáp, lại hiền dịu ngoan ngoãn. Ông ta sẵn sàng ép chị vô phẫu thuật cấy chip vào người, lại bị đáp đập khiến cho não bị tổn thương. Từ đó, chị cô dần trở lên nghe lời, ngoan ngoãn.

Họ sống như vậy, ngày qua ngày, cho tới khi ông ta nhận thấy Dung Hạ đã đủ để làm con cờ tiếp theo. Dưới sự áp bức của ông, chị cô nhẫn nhịn nhận mọi công việc phục vụ chỉ để ngăn ông ấy lại.

Nhưng lòng tham vô đáy, ông ta không chịu để yên. Nhất quyết muốn ép Nghiên Hy đưa Dung Hạ ra. Nghiên Hy đã quỳ dưới tuyết lạnh cầu xin, khóc thảm thương cầu mong ông tha cho em mình, đến mức suýt mất mạng.

Dung Hạ nhìn chị, người luôn một mực bảo vệ mình từ nhỏ cho dù chị cô hơn cô ba tuổi. Chị cũng là mẹ, bảo bọc cô đến mức không nhìn đến bản thân.

Đến lúc cô muốn thuận theo, liền bị chị ngăn cản:

“Em mau đi đi, chi ở đây chờ em đến đưa chị đi”

“Nhưng mà chị…”

Cô bất chấp, khó chịu nói lại liền bị Nghiên Hy chặn, nói:

“Em là thứ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời chị, là thứ duy nhất chị giữ trong sạch, vậy nên…Là một người chị, sao có thể để em mình sống một cuộc đời giống chị chứ.”

Chính vì sự giao phó của chị mình, Dung Hạ đã nhìn chị thật lâu, bao năm sống nơi tăm tối này đã đủ khiến cô mệt mỏi…

Sự rời đi của cô không biết có thể nhìn chị lần nữa không. Chị cô đã dùng thân che chắn cho cô chạy khỏi nơi này, tiếng vọng từ nơi đó vang vọng gào thét thúc dục cô chạy. Dung Hạ đã cho họ uống độc từ trước nhưng rất sợ hãi, một thân nhỏ thục mạng chạy về phía trước chẳng biết tương lai ra sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play