Đến chiều, sau khi nhận xong số báo danh. Thiên Chi đợi những người khác đấu trên màn hình lớn trong phòng chờ, những câu hỏi mà ban giám khảo đưa ra ở vòng loại đều rất dễ đối với em. Nhìn sơ lược qua phòng chờ, Thiên Chi vẫn chưa thấy cậu Bảo Lâm ở đâu cả...

Nhưng dường như những thí sinh khác đang đổ dồn sự chú ý về phía em, họ nhìn em với ánh mắt e dè, lo sợ. Thiên Chi cũng chỉ đành đánh mắt trở về lại phía màn hình lớn.

Bốn bạn chạc tuổi em đang tranh nhau bấm chuông để dành điểm, nhìn cảnh tượng này cũng sặc mùi căng thẳng rồi...

Cánh cửa lớn ở phòng chờ mở ra, cuối cùng Bảo Lâm cũng tới, mới vào đã lập tức đưa mắt đến chỗ em đang ngồi, lập tức tiến lại cạnh bên rồi ngồi xuống.

- Cậu tới lâu chưa?

- Chưa, tôi mới tôi thôi. Cậu số báo danh là bao nhiêu?

- Tớ là 035, cậu là số mấy? - Bảo Lâm nghiêng đầu, nhin thẳng về phía Thiên Chi.

- Tôi là 036, vậy chắc là chúng ta sẽ đấu cùng với nhau theo như ý muốn của cậu nhỉ? - Thiên Chi cười mỉm một cái.

- À ừ... - Thấy em cười, Bảo Lâm liền lập tứ ôm ngực tránh mặt đi, nhưng em vẫn có thể nhìn thấy cái vành tai kia đang ửng đỏ. Lập tức bật cười.

- Haha, muốn làm đối thủ của tôi mà chưa gì đã gục ngã trước dung nhan này rồi hả? - Thiên Chi chống tay, nghiêng người một hút về người bên cạnh.

- Kh, không có! Tớ chỉ là... - Nhất thời Bảo Lâm không biết nên trả lời như thế nào...

Đang cười vì sự đáng yêu của con người trước mặt, tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên. Mặc dù không lớn nhưng đủ để những người trong bán kính 20cm nghe được.

Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, Thiên Chi liền lập tức cười hài lòng. Ấn bắt máy, đầu dây bên kia phát lên giọng trầm ấm quen thuộc.

- Em thi chưa? Anh đang coi trên sóng, khi nào em thi thế?

- Khi nào em thi là bí mật, anh La Thành đây nổi tiếng là kiên nhẫn mà. Đợi đứa em bé bỏng này chút có sao đâu? - Thiên Chi lên tiếng trêu chọc.

- Haha, vậy anh đợi. Anh cũng không mong là em bé của anh làm không tốt đâu nhé, cố lên Thiên Chi.

- Ai là em bé của anh? Đừng có nhận vơ như thế... - La Thành dù không ở đó nhưng cũng đủ biết rằng cái mặt trắng nõn kia bây giờ đã phủ một lớp hồng hồng.

- Em dù lớn hay nhỏ cũng đều là em bé của anh đấy thôi, bé Chi Chi à. - La Thành cố ý kéo dài câu cuối, sau đó nhanh tay tắt máy không để cái mỏ hỗn kia hoạt động.

Thiên Chi bực dọc, chưa gì hết đã tắt máy rồi. Em mạnh tay đập điện thoại xuống ghế, Bảo Lâm đang ngại ngùng che mặt, nghe tiếng động mà giật mình quay lại.

Thiên Chi nhận ra bản thân hơi quá, nở nụ cười ngượng nhìn mọi người xung quanh. Cố gắng kiếm đề tài bàn tán với Bảo Lâm.

- Tôi nghe nói, đầu năm cậu là học sinh cá biệt đúng không? Không ngờ chỉ ít thời gian ngắn thôi mà cậu đã có nhiều tiến bộ đến như thế rồi ấy. - Thiên Chi nhìn Bảo Lâm dò xét.

- Thì đúng là như thế thật, mấy tháng đầu tớ còn vô lo vô nghĩ. Nhưng mà tới giữa kì 1, nếu tớ cứ dậm chân mãi một chỗ như thế cũng chẳng tốt lành gì, nên tớ chú tâm vào học tập một chút.

Những người ngồi xung quanh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác nhờ em và cậu ta, đúng là cách mà những học bá nói chuyện với nhau nhỉ? Bảo Lâm chỉ học tập một chút đã được đi thi rất nhiều cuộc thi lớn, còn có một số người cố gắng hết sức nhưng chưa chắc gì đã được thầy cô để mắt tới nữa không kìa.

...----------------...

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến lượt bọn họ vào thi đấu. Đứng trên bục, cả đống chiếc máy quay đang quay vào cả bốn người bọn họ. Thiên Chi cũng không có gì là quá lo sợ cả, ngược lại còn rất phấn khích.

- Các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng cho những câu hỏi của tôi chưa?

- Rồi ạ! - Cả bốn đều đồng thanh.

- Tinh thần rất tốt, có lẽ các bạn cũng đã được phổ biến nên tôi sẽ không cần nhắc lại mà vào thẳng luôn nhé? Chất béo động vật hầu hết ở thể rắn do chứa... - Tiếng chuông vang lên.

- Do chủ yếu gốc axit béo no! - Thiên Chi mở màn nhanh tay, dành lấy cho bản thân 1 điểm.

- Hoàn toàn chính xác! Câu tiếp theo, số nguyên tử hidro trong phân tử axit stearic là?

- 36! - Tốc độ lần này của Thiên Chi không kịp mất rồi...

Ở dưới phía khán giả, mọi người đang hô vang lên Lưu Thiên Chi em, Thiên Chi đưa mắt nhìn xuống, thuận miệng cười với họ một cái. Em biết điểm mạnh nằm trên gương mật của em là miệng, mỗi khi em cười hai chiếc răng khểnh sẽ lộ ra, kèm theo đó là hai má lúm đồng tiền hiếm thấy của em.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play