Hạt mưa nặng nề đập lên da, len hết vào trong cổ áo theo cơn gió thu, bên tai chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ồn ã. Tôi đứng lại, bên đường còn có ánh đèn mờ ảo.
Anh ấy không đuổi theo.
Tôi bỗng nhớ đến cái bánh kem mình chưa ăn, vừa hay, anh ấy và Tần Sơ Sơ có thể chia nhau mỗi người một nửa.
Màn hình lớn của trung tâm thương mại chiếu những hình vẽ lấp lánh, tôi ngẩng đầu nhìn lên, hình như là cảnh đêm của một đôi tình nhân đang chụp ảnh cưới.
Biết sao được khi trận mưa lớn đã dập tắt mọi thứ, cô dâu và chú rể mặc đồ cưới trú mưa dưới mái hiên. Chú rể nói gì đó với cô dâu rồi bất ngờ chạy vào trong mưa, hét lớn anh yêu em.
Cô dâu đứng đó cười, bảo anh đừng làm chuyện mất mặt nữa.
Tôi lau mặt, ngơ ngác ngắm cảnh ấy, sau đó chậm rãi ngồi xuống, dưới mưa lớn ngập trời, không màng gì nữa, òa khóc.
Trong thế giới này, con người vốn luôn chỉ bước đi một mình, tôi tưởng là mình tìm được anh ấy rồi thì sẽ không chật vật nữa, nhưng đâu ngờ, người anh ấy không đành buông bỏ trước nay đều không phải tôi.
Điện thoại di động trong túi cứ rung lên mãi, tôi không nghe, khóc đủ rồi, đứng lên mới phát hiện choáng váng đến trời đất quay cuồng.
Khó chịu quá, trong dạ dày như cuộn sóng mạnh mẽ. Tôi dựa vào tường, nôn ra hết những gì có thể. Ngay sau đó, gió buốt lại nổi lên, tôi lạnh đến run rẩy.
Nhưng đối với người trưởng thành mà nói, sau cơn hả hê vì báo được thù là hối hận vì đã hành hạ cơ thể chính mình.
Tôi gọi xe đến bệnh viện, lấy số, truyền nước. Tôi ngồi truyền dịch ở đại sảnh huyên náo tiếng người lúc nửa đêm, y tá còn tốt bụng đưa khăn bông cho tôi lau qua người.
Thực chất có vẻ như bệnh viện mãi luôn là nơi không thiếu tình người. Giống như khi giường bệnh chở bệnh nhân đi cấp cứu ngang qua trước mặt, hay đột nhiên nghe tiếng khóc vang dậy, tôi bỗng thấy trong lòng trào dâng niềm chua xót.
Tại sao tôi luôn chỉ có một mình, tại sao tôi lại không đáng để anh ấy thích, tại sao tôi rõ ràng là bạn gái anh ấy mà anh ấy lại có thể ngang nhiên đứng về phía người con gái khác như vậy?
Dường như tôi khóc mãi khóc mãi rồi cũng thiếp đi, lúc tỉnh lại, bình dịch trên tay vẫn chưa truyền hết.
Người kia đứng trước mặt, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, nào ngờ đúng là anh ấy.
"Sốt à?"
Anh ấy giơ tay chạm vào trán tôi, tôi tránh ra.
"Sao anh lại ở đây?" Tôi hỏi anh ấy.
Anh ấy không đáp lại mà cúi đầu im lặng nhìn tôi.
Bóng của anh ấy dường như đã giam tôi lại, tôi chẳng thấy được gì trong đôi mắt đen sâu ấy.
Tôi giật lấy tờ giấy trong tay anh ấy, là bệnh án, dạ dày xuất huyết, ở chỗ bệnh nhân đề Tần Sơ Sơ.
"Ồ, hóa ra là anh Ngụy đến cùng bạn gái cũ."
Tôi trả bệnh án lại cho anh ấy, cố nén sự kích động muốn vò nát tờ giấy kia xuống.
"Nhanh đi xem bạn gái cũ của anh trước đi."
"Em gọi anh là gì?"
Anh ấy đứng bất động trước mặt tôi, giọng nói đè nén, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hốt hoảng như vậy.
"Em gọi thêm lần nữa?"
"..."
Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, gằn lên từng chữ.
"Anh Ngụy, bây giờ, cô ta cũng có thể làm bạn gái đương nhiệm của anh rồi."
"Có ý... gì?"
Hình như anh ấy muốn tóm lấy vai tôi, nhưng lúc chạm vào bình dịch lắc lư bỗng khựng lại.
Tôi rất thích đôi mắt sáng ngời không đổi của anh ấy, khi anh ấy muốn níu kéo, lúc nào cũng có thể giữ được tôi.
"Tôi nói, chúng ta chia tay đi."
Tôi chưa bao giờ nghĩ những lời này lại do tôi nói ra.
Không, lẽ ra tôi nên nghĩ đến từ sau khi cuộc điện thoại kia xuất hiện, có gì đó đã lẳng lặng nảy mầm.
Thực ra thì trong biết bao đêm, khi tôi tưới nước cho cây dạ lan hương mới mua cũng đã biết, anh ấy đang rời xa tôi rồi.
Anh ấy sẽ bị cô gái có thể khiến tất cả suy nghĩ của anh ấy bị dao động chỉ với một câu nói cướp đi, mà người đó không phải tôi.
Chỉ là tôi đã ở bên anh ấy quá lâu, lâu đến mức anh ấy nghĩ là mình yêu tôi.
"Anh sẽ không chia tay với em đâu." Anh ấy nhẹ nhàng nói.
Tròng mắt anh ấy rủ xuống, tựa như trong mắt chỉ có mình tôi.
Tôi không thể phủ nhận nó rất dễ khiến người ta lạc lối, cũng không thể nào phủ nhận chắc là tôi vẫn còn lưu luyến sự ấm áp của anh ấy.
"Nhưng, Ngụy Diên."
Cuối cùng bình dịch cũng đã truyền xong, tôi rút mũi kim ra, ấn băng dính xuống.
"Hôm nay tôi đã tự mình đến bệnh viện."
"Còn cô ta, có anh đi cùng."
Chương 8
Tôi xin nghỉ để về quê.
Trước khi dọn vào nhà thuê mới, tôi tính thời gian anh ấy không có ở đó, lén trở lại chỗ cũ của chúng tôi.
Tôi xóa tất cả liên quan tới anh ấy, cũng không muốn gặp lại anh ấy, nhưng sự thật chứng minh, sợ cái gì cái đó sẽ tới.
Con gấu to cỡ một mét là quà sinh nhật bạn thân tặng nên tôi vác nó lên có hơi tốn sức, lúc đến cửa thì bị người ta chợt kéo.
"Muốn đi đâu?"
Anh ấy đứng ở cửa hỏi tôi, trong mắt đen nhánh.
"Tôi thuê nhà mới."
"Thuê chung?"
"Ừ."
"Điện nước đầy đủ hết?"
"Có."
"Chủ nhà như thế nào?"
"Được."
"Mấy người ở?"
"Nam nữ?"
"..."
"Ngụy Diên! Anh xong chưa?"
Tôi đẩy anh ấy, nhét gấu vào trong ngực anh ấy, anh ấy được thế bóp chân gấu, cản ở trước mặt tôi.
"Em phải mang con gấu này đi, không bằng mang cả anh đi đi."
"Anh cảm thấy vui lắm à? Ngụy Diên."
Tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng hết biểu cảm.
Tôi rất ít khi thấy anh ấy nghiêm túc mà nhìn người khác, trong mắt mơ hồ, dứt khoát ép tới gần tôi từng bước một, tôi bị anh ấy dồn đến góc cầu thang.
"Sợ anh?" Anh ấy đột nhiên cười.
"Đúng vậy, tôi sợ anh, được chưa?"
Lần này, là tôi chủ động chống lại ánh mắt của anh ấy.
"Đúng, tôi không biết chuyện giữa các anh, hận ư, nói hay vậy, anh hận cô ta."
"Thân thiết quá, Ngụy Diên, hận cô ta như vậy còn muốn đưa cô ta vào bệnh viện, còn tôi thì sao?"
"Anh có biết lần anh đi công tác ở Lâm Châu, tôi bị viêm dạ dày cấp tính, tự đón xe đến bệnh viện không? Bởi vì sợ anh bận rộn công việc, tôi không dám nói cho anh, tôi sợ anh chạy về thật, Ngụy Diên."
"Nhưng tôi đổi được gì đây, tôi đổi được anh cả đêm đưa cô ta đến bệnh viện à? Đổi được anh sợ cô ta dầm mưa, nên để cho cô ta vào nhà của chúng ta à?"
"Thân thể cô ta không tốt, thân thể tôi vô cùng khoẻ mạnh có đúng không?"
Tôi muốn nhếch khóe miệng của mình lên, nhưng làm mấy lần cũng không làm được, nói đến đoạn sau, giọng đã sớm khàn.
"Tôi ấy à, xối mưa, cảm lạnh, dù sao qua ngày hôm sau là tốt rồi."
"Không cần sự quan tâm của anh, bánh ngọt cũng không ăn được, đúng lúc sang năm anh có thể làm cho cô ta, đổi tên mà thôi."
"Hy vọng anh làm tốt hơn, càng..."
"Đừng nói nữa." Anh ấy chợt đẩy tôi ra vách tường.
Tôi vốn cho rằng sẽ đau, kết quả tay anh ấy đỡ sau ót tôi, cản cho tôi.
Có lẽ anh ấy muốn hôn tôi, tôi liều mạng né tránh, anh ấy dừng lại ngay lúc cách môi tôi rất gần.
Ngay cả hô hấp cũng có thể dễ dàng mà hòa vào nhau, nhưng tôi không cách nào động lòng nữa.
Đúng, tôi không chấp nhận nổi người khác có sức nặng cao hơn ở trong lòng anh ấy, hẹp hòi cũng tốt, ghen tị cũng được.
Anh ấy nhìn chằm chặp tôi, trong con ngươi hỗn loạn và mơ hồ.
Tôi không biết anh ấy tức giận cái gì, nhưng anh ấy khăng khăng làm cho tôi nhìn không hiểu.
"Anh không muốn nghe những điều này." Anh ấy nói.
Anh ấy cụp mắt, nắm cổ tay tôi không buông.
"Trả tiền thuê nhà."
Âm thanh vừa nhẹ vừa khàn, giống như liều mạng đè nén xúc động gì, rồi phải nhịn tính tình thật thấp để dỗ tôi vậy.
"Có được không?"
"..."
"Không được, Ngụy Diên."
Như thể trải qua sự yên tĩnh rất lâu, tôi mới tìm thấy giọng của mình.
"..."
Tôi đẩy anh ấy ra, lần này anh ấy buông tay ra.
Anh ấy vốn là người kiêu ngạo, tôi biết, có thể giữ tôi lại một lần có lẽ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ấy.
Nhưng có vài thứ, tôi nhìn thấy là nhìn thấy, phát hiện là phát hiện, giống như hình xăm ở gáy anh ấy, xăm bằng laser, nhưng vẫn dấu vết loang lổ tồn tại.
Người phụ nữ kia từng lưu lại dấu vết sâu như vậy trên thân thể anh ấy, tôi để ý, tôi không thể quên được, chỉ như vậy mà thôi.
Chương 9
Có một thời gian tôi không về quê.
Gạch xanh ngói cũ, mưa bụi lất phất, khi kéo vali đi trên con đường lát đá tảng vẫn phát ra tiếng ồn quấy nhiễu người ta.
"A, đã về rồi."
Tiếng tivi trong nhà bật rất lớn, góc nhìn của chương trình nói về những tranh chấp gia đình càng ngày càng không chuẩn mực không bình thường.
Bố ngồi ở trước tivi, hiển nhiên cũng không ngờ tôi sẽ trở lại vào lúc này.
Tôi không để ý tới bố, đi thẳng về phòng, ngã ra giường.
Hình như chăn vừa được giặt không lâu. Bố tôi vẫn thích sạch sẽ như vậy, rõ ràng tôi không về nhà mà vẫn thỉnh thoảng mang chăn của tôi ra phơi.
Mấy ngày nay, tôi không thể nói là có cảm giác gì.
Miễn cưỡng tá túc ở nhà bạn, khi trở về từ quê hẳn có thể vào ở nhà thuê mới, trong thẻ ngân hàng có thêm một số tiền lớn rất khó hiểu, nghĩ cũng biết là ai gửi.
Tôi vẫn không thay đổi mà trả lại, không nợ anh ấy được.
Mấy ngày nay nằm mơ, tôi vẫn nằm mơ thấy anh ấy. Có lúc nửa đêm tỉnh dậy, bên cạnh không có người tôi vẫn hoảng hốt, sao một người có thể thay đổi dễ dàng như vậy, tôi thích anh ấy gần như đã thành thói quen.
Thích là một chuyện, không quay đầu lại là một chuyện khác.
Tôi không nghĩ ra, cũng không rõ lý do.
Rõ ràng chúng tôi đã thương lượng sẽ kết hôn, nhưng vẫn nói chia tay.
Trong lòng anh ấy vẫn còn có Tần Sơ Sơ đó, tôi biết, mỗi lần nghĩ tới đây, tôi hận đến ngứa răng.
Hoàng hôn trên trấn như thể tràn đầy ánh hồng hơn thành phố. Lúc tôi tỉnh đạy, ánh nắng vàng rực đầy đất vỡ vụn trong ánh mặt trời lặn, gió thu thổi qua, khói bếp của nhà nhà chui vào trong lỗ mũi.
"Có ăn cơm không?" Bố gõ cửa.
Tôi mở cửa đi ra ngoài, một bàn thức ăn, đều là món tôi thích ăn.
"Bố vừa ra cửa mua cá, ha ha, con nói có đúng lúc không, còn một con cuối cùng nên người bán cá bán rẻ cho bố."
Bố nhấc chân ngồi vào bàn cơm, rót đầy rượu trắng cho mình, hong khô trong không khí.
Tôi và mấy hớp cơm, ậm ờ nói với bố.
"Ít uống rượu một chút, lần trước bác sĩ đã nói gan của bố xơ cứng."
"Bố có chừng mực, ừm... Con gái, tại sao con trở lại?"
"Về thăm bố không được à?"
"Thôi đi, con không có gì chuyện quan trọng có thể về thăm bố chắc, bị công ty đuổi việc?"
"Không."
"Cãi nhau với bạn?"
"Không."
"Chia tay?"
"..."
Tôi dừng lại, gắp miếng cá lùa cơm.
Thật ra thì trước kia Ngụy Diên có về quê tôi với tôi, nhưng bố tôi không gặp.
Tôi giống như có thể nhìn thấy thiếu niên có gương mặt rõ nét đứng dưới tường cao xám trắng cười với tôi, nói sau này cưới tôi, nhập gia tùy tục phải bày tiệc ở nơi này.
Bố tôi đoán được tám chín phần mười, nhưng bố có thể nói về mọi thứ, chỉ có tình yêu là hoàn toàn không biết gì, nên dứt khoát đổi đề tài cho tôi.
"Mắt ba gần đây giống như hơi không nhìn rõ, sửa bài tập cho học sinh cũng mơ hồ."
Bố cầm đũa so so hai mắt của mình.
"Còn thường xuyên mơ thấy mẹ con, đầu đen, mặt trắng, nói muốn dẫn bố đi."
"..."
Mẹ tôi qua đời lúc tôi học trung học phổ thông, bố tôi hay dùng cách kỳ lạ này để hoài niệm về mẹ.
Sau đó tôi thương lượng nghỉ mấy ngày này cùng bố, bố không tự lái xe đến trường nên tôi đưa bố đi.
Ban ngày tôi không có chuyện làm nên đi lang thang ở trấn trên, đến ba, bốn giờ hơn thì đến lớp giáo dục thể chất tổng hợp ở trường tiểu học do bố dạy. Tôi thường xuyên qua lại nên cũng thân quen với mấy thằng nhóc quỷ trong đó, chúng rất thích la hét ầm ĩ mấy câu chuyện không biên giới.
Về phim đấu sĩ rồng cứu thế giới hôm nay, rốt cuộc tôi nhớ lại phim hoạt hình mỗi ngày chúng xem sau khi nghe chúng giải thích. Các bạn nhỏ đều khoe khoang chiến sĩ rồng của mình đẹp trai như thế nào, đột nhiên có đứa bé lên giọng.
"Chị, anh kia cứ nhìn chị!"
Tôi nhìn lại theo hướng chỉ của cậu bé theo bản năng, cây nhãn trong trường học đung đưa theo gió, Ngụy Diên đang đút túi, lặng yên ngắm tôi.
Chương 10
Tôi không ngờ anh ấy lại đến đây, tôi tưởng từ nay tôi và anh sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Lan can của ngôi trường tiểu học cũ đã có vài vết loang lổ của thời gian, lông mày của Ngụy Diên vẫn không hề giãn ra. Tôi nghĩ anh ấy muốn hút thuốc, nhưng anh ấy đã cất trong túi rất lâu rồi mà không lấy được điếu thuốc đến miệng.
"Anh nhớ em." Anh ấy mở miệng, giọng nói khàn đặc khiến tôi giật mình.
Thẳng thắn đến độ không giống anh ấy.
Tôi không nhìn anh ấy, lúc này mặt trời vừa lặn phía chân trời, chim trắng phía xa phân tán trên không trung.
"Sau khi em đi," Anh ấy đột ngột nói, "Anh nhớ em đến phát điên."
"Em đã vứt bỏ mọi thứ về anh, nhưng anh vẫn nghĩ đến em và nhớ mọi thứ." Khi anh ấy nhìn tôi, đôi đồng tử nhợt nhạt của anh ấy vẫn rõ ràng như ngày nào.
Tôi cảm giác mình đã mất khả năng phân biệt thật giả từ lâu rồi, cơn gió chiều thổi bay mái tóc trên trán anh ấy.
"Anh chưa bao giờ thừa nhận rằng anh hối hận, ngoại trừ với em."
"Ngày đó, anh nên đuổi theo em, làm sao anh có thể cho em dầm mưa chứ."
"Nhưng cô ấy đột nhiên ngã xuống đất, và anh..."
"Thấy chết mà không cứu không được, đúng không? Ngụy Diên."
Tôi đã nhận ra ý của anh ấy.
Không khí đột nhiên im bặt, trên thực tế, chúng tôi đều biết đối phương đang nói gì, đôi mắt của anh ấy phản chiếu rất rõ ràng, sự hỗn loạn xảy ra ngay lập tức.
"Nhưng nếu điều em muốn là anh có thể bất chấp đến với em? Anh có làm được không, Ngụy Diên? Anh không thể bỏ mặc tính mạng của cô ta, đúng không?"
"Đối với anh, việc không thể bỏ mặc khiến cô ta coi đó là một lợi thế và từng bước tiếp cận anh." Tôi nhìn vào mắt anh ấy nói từng chữ một.
Con ngươi của anh ấy nhất thời lóe lên, tiếng chuông tan học lúc này vang lên, anh ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay của tôi.
"Anh buông ra..."
Tôi không muốn dây dưa với anh ấy nữa, nhưng lúc này đột nhiên có người chạy về phía tôi, đó là đồng nghiệp của bố tôi, và vẻ mặt bối rối của ông ấy đã cho tôi một linh cảm chẳng lành trong tích tắc.
"Lão Lâm gặp chuyện!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT