Trong cung điện rộng nồng nặc mùi hương trầm, hun đến mức khiến cả người mơ màng.

Từ khi vào cung, đây là lần đầu tiên ta gặp mặt Kỳ Ngọc. Dù sao đã xuất giá rồi không còn như xưa, lúc ở nhà hai tỷ muội ta cùng ngồi cùng ăn. Bây giờ lại thành ta ngồi, Kỳ Ngọc quỳ bên chân.

Nàng ta vốn là một mỹ nhân yêu kiều, thế mà bây giờ lại gầy gò xanh xao.

Ta hơi khom lưng, đầu ngón tay khẩy cằm Kỳ Ngọc, bắt nàng ta ngẩng đầu. Một khuôn mặt tuyệt đẹp xuất hiện, ta khẽ nói: “Hoa minh nguyệt âm phi khinh vụ, kim tiêu hảo hướng lan biên khứ, sái miệt bộ hương giai, thủ đề kim lũ hài. Đây vốn là bài thơ do một người tiền triều có lòng viết nên, trùng hợp miêu tả lại chuyện cũ của muội muội và tỷ phu.”

Sắc mặt Kỳ Ngọc trắng bệch, ngắn chặt đôi môi mềm mại như cánh hoa. Mẫu thân đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Y Lan, do ta không tốt, là ta không tốt, là ta đưa muội muội con vào đây.”

Ta cười như không cười, nhìn mẫu thân nói: “Sầm gia có ba nữ nhi, trượng phu trưởng tỷ mang lại ích lợi cho nhà mình, được phụ thân coi trọng. Từ nhỏ Kỳ Ngọc yếu ớt, lại có vẻ ngoài xinh đẹp, được người cưng chiều. Ta không tài không đức, không được phụ mẫu yêu thương là phải. Chỉ là do ta ngu dốt, cùng là nữ nhi của người, mà lúc ta đặt một chân vào cửa tử, người lại đưa Kỳ Ngọc vào cung, để nàng ta gian díu với tỷ phu, đâm một nhát dao vào tim ta?”

Mẫu thân không dám nhìn vào mắt ta, chỉ quay mặt đi.

Ta cười: “Hay là mẫu thân nghĩ, nếu ta không qua khỏi, dựa vào tư tình của Kỳ Ngọc và Thái Tử, nàng ta có thể leo lên ngồi trên vị trí của ta, tóm lại Thái tử phi vẫn là nữ nhi Sầm gia, con ta sinh ra cũng gọi Kỳ Ngọc một tiếng “a di”?”

“Y Lan!” Mẫu thân khẽ quát, trong mắt lóe lên sự thất vọng. Đáng tiếc ta không còn là nữ nhi thứ hai trước giờ không được yêu thương của Sầm gia, vì một câu tán thưởng của cha mẹ mà tốn hết công hết sức, bây giờ ánh mắt bà ta đã không có ảnh hưởng gì đến ta. Giữa ta và Kỳ Ngọc, gia tộc đã chọn bỏ ta, chọn Kỳ Ngọc, ta cần gì lưu luyến họ nữa đây.

“Mẫu thân cảm thấy ta nói khó nghe? Vậy ta cũng không ngại nói cho mẫu thân biết mấy lời khó nghe này ta đã nói được thì chuyện khó nghe ta cũng dám làm.” Ta hớp một ngụm trà: “Mẫu thân nên đi ra ngoài trước đi, để ta tâm sự riêng với Kỳ Ngọc.”

Yểu Nhứ đi lên đỡ lấy mẫu thân. Bà ta bị đẩy về phía trước, trước khi ra cửa còn ngoái đầu nhìn lại gọi tên của ta, ta ngoảnh mặt làm ngơ. Cửa điện mở ra, ánh sáng vừa mới chiếu rọi vào lập tức bị cánh cửa khép lại chặt đứt.

Bây giờ, cuối cùng chỉ còn lại hai người ta và Kỳ Ngọc.

Ánh mắt ta dừng lại trên mặt nàng ta: “Kỳ Ngọc, bây giờ ngươi còn trong trắng hay không.”

Kỳ Ngọc không nói gì mà chỉ im lặng, đây cũng là một câu trả lời, cũng là một cách chứng minh cho câu trả lời vừa rồi của Yểu Nhứ. Một cái tát mạnh đến mức làm cả người nàng ta lung lay, đầu ngón tay ta run lên, rồi nàng ta vẫn quay đầu lại như cũ, ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa không cam lòng: “Ngươi đánh ta, ngươi có tư cách gì mà đánh ta? Là ta gặp Tiêu Lễ trước, ta với ngài ấy đôi bên đều có tình với nhau, vị trí Thái tử phi của ngươi vốn là của ta!”

Chà, ta ngồi chồm hổm, đón nhận ánh mắt tràn đầy thù hận của nàng ta: “Ngu xuẩn! Từ nhỏ cái gì ta cũng đều nhường cho ngươi, năm trước trong cung thưởng vòng ngọc cho các quý nữ trong kinh đô, vốn ta và ngươi mỗi người có một cái, cuối cùng không phải tất cả đều thuộc về ngươi sao? Chỉ vì thấy ngươi nhìn chằm chằm vào cái vòng ngọc kia mà ta cho ngươi ngay! Ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao!”

Ta cười lạnh, lấy thẻ ngọc từ trong ống tay áo rộng ra, bên trên chằng chịt chữ nhỏ: “Nếu vị trí Thái tử phi không có duyên với ngươi, ngươi nên hiểu rõ vị trí của mình, trên mỗi một tấm thẻ ngọc là một nhà, tất cả đều là nhà được ta lựa chọn kỹ càng cho ngươi. Sau ngươi là Sầm gia, là ta, chuyện hôn nhân không cần ngươi động tay vào, chỉ cần chờ đầy tháng con của ta, nếu ngày đó ngươi còn khăng khăng vào Đông Cung thì tự tiến cử bản thân!”

Kỳ Ngọc không cam lòng: “Là ta gặp chàng ấy trước, là ta!”

Ta đứng thẳng lưng, nhìn thẻ ngọc bị ném trên mặt đất: “Kỳ Ngọc, ngươi hãy nghe cho rõ. Vị trí Thái tử phi này hôm nay của ta được chính Đế Hậu ban cho, không phải thứ ngươi có thể cướp đoạt được. Ngươi muốn làm Thái tử phi đến phát điên, nhưng đến tận bây giờ chưa từng có ai hỏi ta một câu, ta có muốn giữ vị trí Thái tử phi này hay không. Ngươi đã thất thân, nể tình quan hệ huyết thống giữa ta và ngươi, ta chỉ giúp ngươi một lần cuối cùng, thành toàn cho nguyện vọng của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ cho rõ, từ khi ngươi bước vào Đông Cung, trở thành tần thiếp của Thái tử, đời này kiếp này, tình cảm tỷ muội của chúng ta sẽ chấm dứt.”

… Cho dù bất cứ người nào có thể uy hiếp đến địa vị Thái tử của con ta, ta đều sẽ dốc hết sức xử lý, đây là giới hạn của người làm mẫu thân như ta.

Ngày hoàng tôn tròn một tháng, ta xin Hoàng hậu ra một ý chỉ. Rất nhanh tin tức Thái tử sắc lập hai vị Lương Tần đã lan truyền khắp kinh đô. Ngoại trừ Kỳ Ngọc ra còn có một thứ nữ khác của Tô gia. Tuy nói là con vợ lẽ nhưng trong nhà cũng không có tỷ muội con vợ cả, cha huynh là võ tướng, cưng chiều người muội muội còn hơn tròng mắt của mình, cho nên đã nuôi dưỡng nên tính cách đanh đá của nàng ta.

Sau hôm Tiêu Lễ sủng hạnh Tô Thị đã đi vào trong điện của ta, lúc nhắc đến vẻ mặt còn rất tức giận: “Đúng là cái miệng ghê gớm, suýt nữa cắn rớt miếng thịt trên vai ta rồi.”

Ta không khỏi cười thành tiếng. Đây là chuyện chốn khuê phòng, nếu là trước kia Tiêu Lễ tuyệt đối sẽ không kể ta nghe. Có lẽ là vì có con, có lẽ vì chuyện đưa Kỳ Ngọc vào cung, Tiêu Lễ cho rằng ta đúng là một người hiền đức, không ghen tuông. Tóm lại, đây là một chuyện tốt.

Ta nói: “Nên có một người cứng rắn như muội muội trị điện hạ, mong chàng đừng nghĩ phi tần trong Đông Cung chúng ta đều là cục bột, một đám mềm yếu mặc chàng bắt nạt.”

Tiêu Lễ cũng cười: “Nàng còn nói vậy, ta bắt nạt nàng lúc nào?” Hai ta cười đùa chụm vào nhau, rồi lại cùng trêu đùa nhi tử Tiêu Tuân.

Còn Kỳ Ngọc thất thân ra sao, tiến cung thế nào, ta đến chỗ Hoàng hậu xin ý chỉ sách phong ra sao, dường như chỉ cần hai ta không nhắc đến chuyện này thì có thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giống như ngay từ đầu nó vốn đã vậy rồi.

Ai có thể thấy nước mắt của ta trong từng đêm dài chứ, thánh chỉ lệnh ta vào cung, hoàng quyền đẩy ta đến vị trí hiện tại. Phía sau là vực sâu vạn trượng, nếu không tranh giành thì ta và con trai sẽ không còn đường để đi.

Chương 5

Năm mà con trai Tiêu Tuần của ta vừa tròn sáu tuổi ấy, bệ hạ đang tuổi tráng niên bất chợt tuyên bố thoái vị mà không hề có dấu hiệu nào, lên làm thái thượng hoàng. Sau đó là một loạt việc như dời cung, Chiêu Dương điện dành cho Hoàng hậu ở cũng đổi chủ.

Trong sáu năm này, địa vị của ta ở cả tiền triều và hậu cung cũng vững chắc hơn. Ngược lại thì ta chưa bao giờ bỏ qua việc thỉnh an dù chỉ một ngày, sự vụ lớn nhỏ của Đông Cung ngay ngắn trật tự trong tay ta. Cùng lúc đó, ta âm thầm sai người đi mời thân nhân ở phía Nam về kinh, chính là một nhà trưởng tỷ Tương Viện phụ trách việc đào kênh.

Tiêu Lễ trở thành Hoàng đế, ta cũng theo lẽ thường mà lên làm Hoàng hậu. Trên lễ triều, trang phục của Tiêu Lễ tương đồng, đứng trước mặt người khác, mũ long phụng trên đầu tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Trong những tiếng xưng tụng như trời như biển, ta biết, thời gian sáu năm cho hành trình đi từ Thái tử phi lên Hoàng hậu đã trôi qua một cách thuận lợi, nhưng từ nay về sau mỗi bước đi của ta cũng trở nên càng ngày càng nguy hiểm hơn.

Bởi vì hoàng đế Tiêu Lễ không chỉ có một đứa con.

Trong sáu năm này, Đông cung có tất cả ba trai một gái. Sau khi Kỳ Ngọc và Tô thị lần lượt mang thai, ta nâng những người tuổi càng trẻ, dung mạo càng xinh đẹp lên để phân đi sự sủng ái ngay. Dù chưa có được một trai nửa gái, nhưng cũng thực sự làm bớt đi số lần mà Tiêu Lễ đến chỗ hai người bọn họ. Tô thị sinh non, sinh ra Nhị hoàng tử như con mèo hen, Kỳ Ngọc lại rất biết chọn ngày, sinh ra đứa con nối dõi trong sinh thần của bệ hạ, chính là Tam hoàng tử.

Mà ta lại sinh ra một nữ nhi, hôm nay được phụ thân của con bé phong làm Nhạc Ôn công chúa.

Khi mà Tiêu Lễ bác bỏ đề nghị phong Tô thị làm Đức phi, Kỳ Ngọc làm Hiền phi, sau đó lại đổi phong hào của hai người nay cho nhau, ta cũng đoán được đại khái việc mà chàng muốn làm. Mặc dù Đức, Hiền đều là một trong tứ phi, nhưng chữ Đức cũng thực sự xếp trên chữ Hiền.

Con người chính là loài động vật dễ thay đổi như thế, khi mà Tiêu Lễ ngồi trên ghế Thái tử, e sợ phụ hoàng nghi kỵ bản thân, chàng hận không thể moi tim đào phổi để chứng minh sự trung thành của mình. Chờ khi chàng vừa xoay người trở thành Hoàng đế thì lại lo lắng hậu cung và con nối dõi thoát khỏi phạm vi điều khiển của bản thân, uy hiếp hoàng quyền.

Ngày xưa khi mà chàng yêu Kỳ Ngọc thì chỉ cần nàng ta tranh giành một chút, tức giận nhẹ nhàng là sẽ buông bỏ. Hôm nay tỏ ra cưng chiều về việc phong hào đối với Kỳ Ngọc, rốt cuộc là vì tình xưa nghĩa cũ, hay là sách lược đế vương?

Vì vậy mỗi khi mà Kỳ Ngọc và phi tần hậu cung đến chỗ ta thỉnh an thì ta lại bày tỏ sự ưu ái rõ ràng dành cho Kỳ Ngọc. Đề tài của nữ nhân chốn hậu cung cũng chỉ quanh quẩn mấy chuyện như thế, ngoại trừ nam nhân dùng chung kia thì chỉ còn ăn uống, y phục, đơn giản đến cùng cực. Có người nói thích uống Vũ Tiền Long Tỉnh, ta lại nói Kỳ Ngọc chỉ thích uống trà nước Thục.

Chuyện tương tự đã xảy ra vài lần, bỗng dưng ta nghe được tin tức về việc bệ hạ trách cứ Đức phi. Tiêu Lễ muốn châm ngòi cuộc chiến giữa ta và Kỳ Ngọc, chúng ta đều là nữ nhi nhà họ Sầm, tất nhiên bệ hạ lo lắng nhà ngoại có địa vị cao. Bệ hạ muốn hai người chúng ta không hòa hợp, nếu tình thân của chúng ta nồng cháy, tất nhiên là bệ hạ không thể chịu nổi.

Mà cuối cùng thì đòn phản kích của Kỳ Ngọc cũng đã tới.

Giữa trời hè, hai vị hoàng tử bỗng nhiên rơi vào trong hồ sen ở Ngự Hoa. Kỳ Ngọc ở gần đó bước nhanh tới. Khi nàng ta nghe được con trai nàng ta nói một câu rằng hoàng huynh đẩy con xong thì không nghĩ ngợi gì mà đi tới trước mặt Tiêu Tuần đang ướt đẫm cả người, vung tay cho thằng bé một cái bạt tai.

Hộ giáp trên tay nữ nhân tạo ra một vệt máu trên gương mặt non mềm của thằng bé.

Nhiều năm trước, nàng ta từng quỳ trên mặt đất nhận một cái bạt tai của ta, cuối cùng hôm nay trả lại bằng cách như vậy. Ta vội vã chạy tới, thu hết cảnh tượng đó vào trong mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, quát khẽ: "Đức phi!"

Ánh sáng lạnh cũng xoẹt qua trong mắt Kỳ Ngọc: "Hoàng hậu không nghe được lời của A Hiêu à!"

Ta tiến lên nắm lấy vai của con trai: "A Tuân cũng rơi xuống nước vậy, chuyện xảy ra như thế nào làm sao quyết định bằng lời một phía của A Hiêu được. Cho dù A Tuân có lỗi thì nó cũng là trưởng nam, sẽ có bệ hạ và ta dạy dỗ, làm gì đến lượt Đức phi ngươi bao biện làm thay!"

Kỳ Ngọc bỗng ngừng thở, sau đó nở nụ cười hàm ý: "Tỷ tỷ, ngươi đừng quên rằng ta không chỉ là thứ mẫu của A Tuân, ta còn là a di của thằng bé nữa." Nàng ta rũ mắt, vươn tay với con của ta: "Bé ngoan, a di có làm đau cháu không?"

A Tuân có vẻ sợ hãi lùi về phía sau trốn tránh. Ta lạnh lùng nói: "Người đâu, mời bệ hạ đến đây."

Chuyện cũng không khó xác thực, bên người vị hoàng tử nào cũng có kẻ hầu người hạ. A Tuân tới trước, chọn được một cành hoa sen trong hồ nước ở Ngự Hoa Viên, A Hiêu đến sau cũng muốn có. Trong lúc đang tranh chấp lôi kéo thì đồng thời rơi xuống nước.

Sau khi Tiêu Lễ nghe cung nhân kể lại chuyện đã xảy ra xong thì sầm mặt xuống: "Tầm mắt hạn hẹp quá đấy, một đoá sen tịnh đế cũng đáng để tranh giành à."

A Hiêu nhỏ tuổi hơn một chút, bình thường lại được cưng chiều, vậy nên lớn tiếng nói: "Mẫu phi thích sen tịnh đế." Tiêu Lễ nghe vậy thì sắc mặt tốt lên không ít, khen: "Coi như có hiếu." Chàng lại quay sang nhìn A Tuân, khiển trách: "Con lớn hơn A Hiêu, đến cả đạo lý yêu mến huynh đệ cũng không biết ư?"

Mắt ta tối đi, sẵng giọng: "Bệ hạ quên rằng tháng trước A Tuân dẫn đám đường huynh đệ đi bái kiến mẫu hậu còn được khen một câu huynh đệ hoà hợp à. Con nít cãi nhau là chuyện bình thường, người cần gì phải sa sầm mặt mày như thế, làm A Tuân và A Hiêu sợ sệt."

Không đợi Tiêu Lễ trả lời, ta nói tiếp: "Người ta thường nói người giàu không ngồi giữa sảnh chính. Lần này hai đứa rơi xuống nước khiến toàn bộ người trong cung phải toát mồ hôi thay hai đứa, phải phạt. Theo ta thấy thì chép "Hiếu Kinh" môt trăm lần là được rồi, thế nào?"

Dù sao thì ta cũng là Hoàng hậu, trước mặt người khác thì Tiêu Lễ sẽ không làm ta mất mặt, chàng gật đầu: "Xử lý theo ý của nàng đi."

Ban đêm, cung nhân tới bẩm lại rằng bệ hạ nghỉ ở điện của Kỳ Ngọc. Ta thở dài, chuyện rơi xuống nước ban sáng, bệ hạ chỉ bắt lỗi của A Tuân mà không hề đề cập tới cái tát kia của Kỳ Ngọc, đến một câu khiển trách cũng chẳng có.

Ta đã làm phu thê với Tiêu Lễ nhiều năm, cũng hoàn toàn tuyệt vọng đau khổ với chàng từ đêm sinh con đó. Nhưng A Tuân chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, thằng bé không biết tủi thân à? Khi ta xách đồ ăn khuya đến thăm A Tuân thì thằng bé đã bắt đầu chép "Hiếu Kinh" rồi.

Thấy ta tới, thằng bé không nói gì, nhưng mắt lại rưng rưng. Làm sao mà ta không thương xót cho được: "Ăn chút gì đi, ngày mai rồi chép."

Thằng bé cúi đầu nói: "Mẫu hậu, là A Tuân không tốt, không được phụ hoàng thích."

Ta xoa đầu vai của thằng bé, lòng thấy chua chát không chịu nổi, giải thích lý do với thằng bé: "Con là đứa con mà mẫu hậu yêu nhất, con rất tốt. Về phần phụ hoàng của con, người yêu Đức phi nhiều hơn ta, dĩ nhiên là sẽ yêu A Hiêu mà Đức phi sinh ra nhiều hơn. Huống hồ gì con khác với A Hiêu, con là đích tử chính cung, con trưởng thành nghĩa là phụ hoàng của con già đi. Người kiêng kỵ con cho nên không thể yêu con hết lòng. Nhưng con còn có mẫu hậu."

Đại khái là những đứa trẻ trong đều trưởng thành sớm, đêm hôm đó, A Tuân im lặng chép xong một trăm lần "Hiếu Kinh". Khi trời đã sáng, thằng bé gác bút, than nhẹ với ta: "Mẫu hậu, con biết đấy, thực ra người cũng thích hoa sen tịnh đế."

Thằng bé nhắc đến sen tịnh đế, trong lúc giật mình, ta nhớ tới phần thưởng trâm cài hoa sen trong cung phát ra năm đó. Năm thứ hai sau khi ta sinh hạ Nhạc Ôn, trong một cơ hội tình cờ, ta biết được tại sao ta lại trở thành Thái tử phi từ miệng Thái hậu.

Thái hậu nói, khi Tiêu Lễ xin cưới nàng ta, nhà họ Sầm âm thầm dẫn người vào cung, lấy lý do là để Đế Hậu khảo sát phẩm đức của Kỳ Ngọc. Thấy hai cây trâm hoa sen ở hai bên tóc mai của Kỳ Ngọc, bệ hạ nghĩ Kỳ Ngọc vô cùng tham lam, thiếu khiêm tốn, cho nên chọn một người khác.

Nếu như ta nghe được lời này từ khi chưa gả đi thì có lẽ sẽ tin, nhưng bây giờ ta đã vào cung đình được mấy năm, nữ tử quý tộc trong kinh đô nhiều đến vậy, nếu không chọn Kỳ Ngọc thì cũng đâu cần đẩy lên trên người ta? Xét đến cùng là do Thái thượng hoàng thấy Tiêu Lễ muốn làm càn trong chuyện hôn nhân cho nên muốn cảnh cáo mà thôi.

Dù sao thì trước đây không phải chưa từng có Thái tử phi bị phế. Nếu ta thực sự không tốt thì phế đi đổi người khác cũng được.

Đợi Tiêu Tuần ngủ xong thì ta sai Yểu Nhứ về nhà một chuyến. Yểu Nhứ là con của người hầu trong nhà, cha mẹ đều là người lâu năm trong phủ, lại không có con trai, vốn định làm thị tì xuất giá với ta. Ta đã gả vào cung thì cả nhà bọn họ cũng ở lại trong phủ.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, A Tuân mang muội muội xuất cung, bọn họ đến Trường Thọ trang nơi mà Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu dưỡng lão, nơi đó có nhiều đất trống, diều mỹ nhân của Nhạc Ôn có thể thoải mái bay lên không trung mà không phải lo lắng về vật cản

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play