“Tốt, đã rà quét tin tức xong, xin hãy nhìn cẩn thận, đường đi không bằng phẳng, vui lòng đi một cách cẩn thận.”
Người máy nói xong liền lại đem đầu xoay trở về, ngoan ngoãn trông coi địa bàn của mình.
Miêu Tuệ Tuệ tấm tắc bảo lạ, con người máy quả thực chính là một chuyên gia làm việc khiến người ta thật yên tâm.
Đi vào bên trong đại sảnh, đi qua một dãy hành lang không lớn lắm, đập vào mắt là hai cánh cửa to lớn đối diện nhau, bên treo còn treo số nhà A101, A102
Miêu Tuệ Tuệ đứng ở cổng lớn của nhà A101, bên trên then của có một màn hình nhận diện khuôn mặt, mặt Miêu Tuệ Tuệ xuất hiện ở trên màn hình, “ting” một tiếng, bên trên tay nắm liền xuất hiện một chấm nhỏ màu xanh lá cây, điều này có nghĩa là cửa có thể mở ra.
Xoay tay nắm cửa, cánh cửa khẽ mở ra theo tiếng “kẽo kẹt”, căn nhà có hình chữ nhật, đứng một chỗ, liếc mắt một cái là có thể nhìn hết cả căn phòng, diện tích rất nhỏ, phòng khách cùng phòng ngủ chỉ được ngăn cách bằng tấm vải rất mỏng.
Giường có chiều ngang 1m8 và chiều dài 2m, nhìn mắt thường có thể thấy được rằng giường rất sạch sẽ, Miêu Tuệ Tuệ tựa hồ có thể ngửi được mùi thơm của vải sau khi phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Trong góc tủ gỗ nhỏ có một cái bếp từ, một cái ấm đun nước, mấy cái ly thủy tinh, trên ấm nước có một vòi nước, là vòi lọc nước tinh khiết có thể uống trực tiếp.
Giữa phòng khách là bộ bàn ghế gỗ chiếm diện tích nhỏ, có thể gấp gọn tiết kiệm diện tích, phía trên đầu có đèn led đơn giản.
Nhà vệ sinh cũng là loại cũ nhất màu trắng lát gạch, trên tường treo một mình vòi hoa sen, bên cạnh còn có một cái bồn rửa tay.
Toàn bộ ngôi nhà được bao phủ bởi những bức tường trắng, và sàn nhà là sàn bê tông đơn giản nhất.
Đây thực sự là một ngôi nhà tranh đơn sơ.
Ở thế giới mà Miêu Tuệ Tuệ sinh sống trước đây, căn phòng như vậy chủ dàng cho những người có cuộc sống khó khăn sinh sống có khi họ còn không thèm. Nhưng mà ở tận thế, đây có thể coi là một nơi an toàn, ấm áp có thể yên tâm ẩn núp.
Ở phía sau phòng của trưởng trấn là một nông trường to lớn, lúc này, một người máy có bánh xe lăn đang gieo hạt trên cánh đồng, bánh xe nhỏ quay nhanh và trông rất hoạt bát.
Lô hạt lúa mì đầu tiên là do hệ thống tặng, sau này cô phải tự mình mua, một tinh hạch cấp một có thể mua một túi hạt giống.
Tô Thanh Thanh chuẩn bị đồ dùng cần thiết để đi ra ngoài vài ngày, lấy một viên tinh hạch cấp ba, một miếng lương khô và nửa bình nước bỏ vào trong cặp, sau đó bước ra khỏi túp lều mà mười mấy người ở cùng nhau.
“Thanh Thanh.”Phía sau, một cô gái sống trong lều ngăn cản nàng, “Cậu không nên đi, cậu thân là nữ sinh sống đến những ngày tận thế cũng không dễ dàng, huống chi lần này phải đi lấy được tê giác biến dị cấp 8, tớ sợ cậu sống không được.”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, tớ sẽ đổi được một tháng lương thực của một nhà bốn người, em gái cũng có thể uống được nước cơm mà con bé hằng đêm mong ước” Tô Thanh Thanh ngữ khí kiên định.
Ở cái căn cứ này, không cống hiến gì thì sẽ không có vật tư, muốn ăn cái gì, muốn ở trong lều trại, cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ của căn cứ, hoàn thành xong mới có thể đổi lấy chút ít vật tư.
Mà một nhà bốn người của Tô Thanh Thanh, chỉ một mình cô mới có sức chiến đấu, cha bị cụt một chân, mẹ sinh em gái xong thì bị tổn thương thân thể, không thể làm được công việc nặng nhọc.
Tô Thanh Thanh phải nỗ lực rất nhiều mới giữ được cho gia đình bốn người một chỗ an thân.
“Thật ra… Còn có một biện pháp khác.” Nữ sinh muốn nói lại thôi, “Cậu biết đó, Vương ca vẫn luôn thích cậu .”
Vương ca ca là phó cục trưởng của bộ hậu cần,lớn lên tai to mặt lớn, nhưng vì phụ trách việc quản lý vật tử của căn cứ, vì vậy anh Vương rất nổi tiếng trong căn cứ, anh ta bày tỏ rõ ràng sự hứng thú của mình đối với Tô Thanh Thanh, anh ta đã ám chỉ rất nhiều lần, nhưng Tô Thanh Thanh đều từ chối tất cả.
Tô Thanh Thanh quay đầu lại nhìn cô gái kia, ánh mắt rơi vào quần áo sạch sẽ hơn người khác cùng chiếc kẹp tóc pha lê trên đầu: “Tớ không muốn, có lẽ bám vào người khác có thể khiến cuộc sống tớ dễ chịu hơn, nhưng tớ không thể vượt qua rào cản trong lòng. Tiểu Lệ, dù sao cậu không thể dựa vào người khác, cuối cùng cậu vẫn phải dựa vào chính mình thôi."
Nói xong, cô ấy rời đi mà không quay đầu lại.
….
Ba ngày sau, Tô Thanh Thanh trốn trong góc của thùng rác, mùi rác rưởi thối rữa bao phủ cơ thể cô, che khuất hoàn toàn mùi cơ thể của cô, bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm rú của dị thú, cô nín thở và cau mày.
Ôi trời, quái thú biến dị cấp tám quả thực quá khó đối phó, bộ lông của nó cứng như sắt, vũ khí thông thường hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn cho nó.