Trần Húc nắm chặt tay cầm, hai người còn lại ở hai bên, sẵn sàng ứng phó tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Cánh cửa nhỏ mở ra, một cái ghế lập tức hướng về phía Trần Húc, sau đó là một đạo tia chớp hướng về phía bọn họ.

Trần Húc đã có phòng bị, lắc mình né tránh, tinh thần lực phóng ra theo.

Băng của Lưu Đồng cũng đã ngưng tụ thành hình, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

“Chị?” Đúng lúc này, giọng nói ngái ngủ của cô bé đột nhiên truyền đến từ bên trong gian phòng nhỏ, có vẻ cô bé vừa mới tỉnh dậy.

Người phụ nữ bên cạnh vội vàng tiến lên bịt miệng con gái lại, kinh hãi nhìn về phía cửa.

Sau câu nói của cô bé, hành động của mọi người lập tức dừng lại.

Cùng lúc đó, tiếng sấm sét càng lúc càng lớn, như thể sẽ ập xuống bọn họ bất cứ lúc nào.

"Cô hiểu lầm rồi, vì trời sắp tối cho nên chúng tôi mới tới nơi này nghỉ ngơi, chúng tôi không có ác ý." Trần Húc vội vàng kêu lên.

Vợ và cha mẹ của Trần Húc, cùng với ba đứa trẻ cũng từ cửa bước vào.

Nhìn thấy có phụ nữ mang thai và mấy đứa trẻ, những người ở phía đối diện tỏ vẻ sửng sốt, sấm sét xung quanh cũng lắng xuống rất nhiều.

"Tôi xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng trời sắp tối rồi, chúng tôi không thể đi quá xa. Cô không cần phải lo lắng, chúng tôi thực sự không có ý gì. Phiền cô có thể cho chúng tôi ở lại một đêm không, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ rời đi luôn." Vợ của Trần Húc bước tới rồi nói một cách chân thành.

Người đối diện vẫn im lặng.

"Quên đi, đừng làm người khác khó xử, cứ như này mấy đứa trẻ sẽ rất sợ hẹn, bọn mình lại đi tìm xem còn chỗ nào để ở không." Mẹ Trần Húc cũng nói.

Mấy người Trần Húc yên lặng gật đầu, cả nhà lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không làm người đối diện khó xử, xoay người rời đi.

Khi bọn họ vừa định đi ra khỏi cửa kho hàng, người phía sau lại lên tiếng: “Mấy người ở lại đây đi, quanh đây không có chỗ trú chân nào an toàn đâu.” Người nói chuyện hiển nhiên là một cô gái.

Nói xong cô gái đóng cửa phòng đó lại, ý tứ rõ ràng, hai nhà không làm phiền nhau.

Mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều mệt mỏi, và họ thực sự không có sức lực để tìm kiếm những nơi khác nữa.

Bọn họ tìm một góc rồi ngồi xuống, mấy người Trần Húc lấy lương khô và một chai nước từ trong túi ra.

Mọi người chia nhau miếng lương khô, mỗi người chỉ được uống một ngụm nước nhỏ.

Ba người đàn ông bàn bạc thay phiên nhau canh giữ đêm nay.

Lúc này, mấy người ở phòng bên trong đang dán tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

 “Thanh Thanh, bọn họ đông như vậy, để bọn ở lại đây có phải rất nguy hiểm không?” Mở miệng là một người phụ nữ gầy yếu.

Cô gái được gọi là Thanh Thanh chính là Tô Thanh Thanh mới đi khỏi thị trấn hy vọng chưa lâu. Cô đã phải tốn rất nhiều công sức để đưa ba mẹ và em gái của mình ra khỏi căn cứ, may mắn thay, cô đã tìm được một chiếc xe bus mini trên đường trở về thị trấn.

Sau quãng đường rất dài, mất hai ngày mới đến được thành phố H, qua quãng đường dài như vậy, chiếc xe bus mini đã bị hết xăng, cuối cùng lại bị thực vật biến dị tấn công khiến xe bị hỏng rất nặng.

Trời đã tối rồi mà đường đến thị trấn Hy Vọng vẫn còn rất xa, gia đình họ chỉ có thể ở lại đây một đêm.

"Chắc không đâu sao đâu ạ, bọn họ còn mang theo phụ nữ mang thai và trẻ nhỏ, để họ ra ngoài lần nữa sẽ giết chết họ." Tô Thanh Thanh nhìn cô gái nhỏ nhút nhát trong đám người và phụ nữ mang thai bụng to. Rốt cuộc, cô không thể ra tay tàn ác với bọn họ được.

Người phụ nữ nhìn thấy vẻ giãy dụa trong mắt cô, nhẹ nhàng xoa đầu: "Thanh Thanh nói không sao thì là không sao, cả đoạn đường đi khó khăn như này đều do cha mẹ liên luỵ con. Biết thế cha mẹ bảo con chỉ đưa em gái đi cùng là được, còn cha mẹ như thế nào cũng được.”

"Con sẽ không bao giờ làm như vậy, chúng ta là một gia đình và một gia đình phải ở bên nhau." Tô Thanh Thanh kiên quyết nói, gia đình là điểm mấu chốt cuối cùng của cô.

“Chị rất lợi hại, nhất định có thể đánh bay kẻ xấu.” Bé gái bên cạnh nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy tin tưởng.

Nói xong,lại lấy một nửa cái bánh bao mà cô bé tiếc mãi không dám ăn từ bên trong lòng ra, xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, vui vẻ nheo mắt lại.

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, trìu mến xoa đầu con gái, hy vọng nơi con gái miêu tả thực sự tốt như vậy, để gia đình họ không còn phải lo lắng suốt ngày, con gái cũng không phải vất vả vì bọn họ nữa.

“Chị ơi, cái chị gái đáng yêu mà chị nhắc đến thật sự có thể biến ra đồ ăn, cho chúng ta ở trong một tòa nhà đẹp sao?” Giọng điệu của cô bé tràn đầy chờ mong.

Tô Thanh Thanh gật đầu: “Là sự thật đấy.”

Buổi tối khi đi ngủ, trên môi cô bé luôn nở nụ cười, trong giấc mơ có vô số bánh bao cuộn và một chiếc lều mới chỉ dành riêng cho bốn người bọn họ.

Sự im lặng đã bị phá vỡ vào sáng sớm ngày hôm sau, còn có âm thanh sột soạt từ xa vọng lại.

“Là chuột biến dị!” Đây cũng là lúc Hàn Uy canh đêm, anh ta nhìn thấy một khối lớn màu đen từ xa chạy về phía mình.

Một tiếng gọi lập tức đánh thức mọi người trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play