Tay của anh thật ấm áp, lòng bàn tay hơi thô ráp, không biết tại sao, được anh nắm tay đi khiến cô càng căng thẳng hơn. Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, cho nên tay còn lại lập tức nắm tay con trai.
Quả nhiên cầm tay con trai cảm giác khá lên rất nhiều.
Trương Thục Hỉ đứng ở cửa chính, một nhà ba người đi đến trước mặt bà chào hỏi. Trương Thục Hỉ mừng rỡ, nhất là khi nhìn thấy cháu nội ngoan ngoãn, bà càng vui vẻ hơn: “Đi đường vất vả rồi.”
Trương Thục Hỉ cùng ba người vào nhà. Vừa đi vào cửa liền chạm mặt Trình Nhân đứng đối diện. Trình Nhân cười với bọn họ: “Cơm tối đã chuẩn bị xong, anh Trạch Duyên, Tiểu Uyên, hai người mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Cô ta vừa nói vừa hướng mắt nhìn Lâm Thanh Thanh, thấy cô được Dịch Trạch Duyên nắm tay thì hơi sửng sốt một chút, nhưng ánh mắt rất nhanh đã khôi phục như thường. Cô ta cười dịu dàng động lòng người: “Hiếm khi Thanh Thanh đến đây, phải ăn nhiều một chút.”
Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp nói, âm thanh sau lưng đã vang lên: “Tôi đang nghĩ không biết tại sao lại đông như vậy, hóa ra là Trạch Duyên về.”
Giọng cô ta hơi chói tai, tựa như đã đem hết sự sắc xảo ra nói, nhưng lại lộ ra mấy phần lười biếng, khiến người ta có cảm giác hững hờ.
Mọi người vô thức quay đầu nhìn lại, liền thấy một đôi tuấn nam tịnh nữ đi vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play