"ý ngươi là?" Tiêu Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì.

Nguyệt Vô Nhai gật gật đầu: “Không sai, hắn cố ý giả vờ để che giấu thực lực, muốn nhân cơ hội không ai để hắn vào mắt mà tu hành mười mấy loại võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, hiện tại lập tức bày ra vì muốn ta từ bỏ chuyện chọn ại đại tướng trấn quốc vào mười ngày sau."

Nguyên nhân duy nhất Nguyệt Vô Nhai có thể nghĩ ra đó à tất cả mọi chuyện Diệp Tu làm ra đều là giả, thực ra hắn đã sớm tu luyện những võ kỹ này rồi hôm nay cố ý thể hiện để ra oai phủ đầu. Nguyệt Vô Nhai không tin chỉ trong ba hô hấp mà Diệp Tu có thể tu luyện võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm đến đại viên mãn.

"Nhưng hắn có thể tu luyện những võ kỹ đó đến cảnh giới đại viên mãn cũng rất khó tin." Tiêu Phong nhíu mày.

Nguyệt Vô Nhai cười lạnh: “Tinh nguyên cấp 1 chung quy vẫn là tinh nguyên cấp 1, cho dù ẩn giấu nhiều năm thì đã sao, hắn vẫn không trở thành cường giả nổi, huống chỉ chỉ cần Diệp Hạo Thiên rớt khỏi vị trí đại tướng trấn quốc thì không còn ai bảo vệ được Diệp Tu nữa!"

"Mười ngày sau nhất định sẽ là ngày chết của hắn, hắn nhãn nhịn thì ta cũng thế thôi, bằng không tại sao ta lại trở thành đệ tử của thái thượng trưởng lão Bắc Băng Tinh Hoàng?”

Cả người Nguyệt Vô Nhai chấn động, một luồng tinh lực hùng hồn tràn ra mãnh liệt.

Tiêu Phong cười cười: “Cũng đúng, thực lực của Vô Nhai sư đệ đã là Tinh Lực cảnh tầng chín rồi."

"Cho dù Diệp Tu yêu nghiệt đến mấy cũng không phải là đối thủ của ngươi."

Trong mắt Tiêu Phong loé lên một tia sáng: “Đúng rồi,

nghe nói tối nay người của Tạc Thiên bang gặp sẽ ra tay với Diệp Tu, không biết hắn có thể sống qua tối nay không."

Trên núi Bạch Linh.

Đây là dãy núi phong cảnh đẹp nhất của ngoại môn, thông thường không ít tiểu tình nhân ngoại môn đều hẹn hò trong mảnh rừng cây này.

Sâu trong núi Bạch Linh.

"Thánh Tử, ngài đã đi dạo ở nơi này cả buổi trưa rồi, nên tu luyện thôi." Mạc lão rất nóng ruột, Thánh Tử vừa lơi lỏng là ông liền hoảng hốt.

Thánh Tử vừa trở về đã bảo ông dẫn đường, bảo là muốn lĩnh ngộ ý cảnh, lúc đó ông còn vui vẻ nghĩ thâm quả

nhiên Thánh Tử rất nỗ lực.

Nhưng Thánh Tử đi lên núi Bạch Linh không xem hoa thì ngắm cỏ, lĩnh ngộ ý cảnh cái quái gì.

Diệp Tu cười cười, thở dài một hơi và hỏi: "Mạc lão nói xem sao tu luyện lại đơn giản như vậy?". Đam Mỹ Sắc

Lời này vừa nói ra, Mạc lão suýt đã nôn ra máu. Thật là không có so sánh sẽ không có đau thương.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì biểu hiện trong hai ngày qua của Thánh Tử thật sự là như vậy.

Mạc lão vội vàng khuyên nhủ: "Thánh Tử, ngài nên dành thời gian tu luyện đi, đừng tra tấn ta nữa, nếu Thánh Tử không tu luyện thì ngày nào ta cũng phải đi về bẩm báo với Cửu Tiên, đến lúc đó người bị mắng là ta."

"Đương nhiên, ta bị mắng không sao cả, chủ yếu là hiện tại Thánh Tử phải càng nỗ lực." Mạc lão tận tình khuyên nhủ.

Nhưng lúc này, đôi mắt của Diệp Tu lại đảo quanh một vòng: “Mạc lão nói mỗi ngày ngươi phải bẩm báo tình hình của ta cho chín vị tỷ tỷ?"

"Đúng đấy, Cửu Tiên rất quan tâm đ ến Thánh Tử." Mạc lão nói.

Khóe miệng Diệp Tu nhếch lên, thật hạnh phúc vì được chín tiên nữ tỷ tỷ quan tâm như thế, nhưng hiện giờ trong lòng hắn lại có dự định khác.

"Mạc lão cứ yên tâm đi, đã đi dạo trên núi Bạch Linh cả buổi trưa rồi, ta cũng lĩnh ngộ được không ít ý cảnh." Diệp Tu vô cùng tự tin mà cười nói.

Mạc lão: ”".. - Cái gì?

Du sơn ngoạn thủy một buổi trưa đã lĩnh ngộ được ý cảnh?

Không phải ý cảnh là thứ không thể nhìn thấy không thể chạm vào sao, nếu có thể lĩnh ngộ ý cảnh nhờ du sơn ngoạn thủy thì chẳng phải ai ai cũng là đại thần ư?

Mạc lão nói cả buổi trưa mà vẫn không khuyên được Diệp Tu, ông ngẩng đầu nhìn trời, đã gần đến hoàng hôn, cũng sắp đến lúc trở lại bẩm báo rồi.

Sau khi Mạc lão rời đi, Diệp Tu cũng bắt đầu bận việc.

"Tiên nữ tỷ tỷ sắp đến rồi, kích động quá đi... Diệp Tu li3m li3m môi, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đủ thứ.

Thực là một buổi tối tươi đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play