Trên tầng ba tĩnh lặng đến mức nếu như lúc này có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng.

Mọi ánh mắt đều dổ dồn về phía kim quang sáng rực phát ra trên người Diệp Tu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngây ngốc, lúc nãy khi Diệp Tu vừa mới cầm Kim Cương Quyền lên, còn chưa đầy ba nhịp thở, hai tay của hắn đã bộc phát ra một †ầng kim quang rực rỡ chói lóa.

Quả thật vô cùng kỳ lạ.

Bí kíp võ công được chia thành nhập môn, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn và đại viên mãn.

Kim Cương Quyền được xem là bí kíp võ công hoàng cấp thượng tầng, thực lực phải đạt đến Tinh Lực Cảnh mới có thể tu luyện được nó, hơn nữa cho dù là những thiên tài đạt đến Tinh Lực Cảnh đi chăng nữa, thì cũng chẳng có người nào trong vòng một hai tháng đã có thể thành công tiến vào nhập môn.

Nhưng Diệp Tu thì sao, với ba nhịp thở ngắn ngủi, hắn đã trực tiếp lĩnh ngộ đến cảnh giới đại viên mãn, một mạch nhảy vọt bốn cấp liên tục.

Hắn không phải là yêu quái chứ?

Sau khi kim quang dần đi đi, Diệp Tu trực tiếp ném bí kíp võ công Kim Cương Quyền lên giá sách mà không thèm nhìn lại, cũng chẳng quan tâm tới biểu tình của đám người bọn họ.

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cũng đã quen rồi, hơn nữa vẻ mặt của Mạc lão còn khoa trương hơn nhiều so với bọn họ.

Nhưng khi hắn quay lại, liền nhìn thấy Cảnh Nguyên trưởng lão đang trợn tròn mắt vì quá đôi kinh ngạc.

Diệp Tu không khỏi bật cười nói: “Cảnh Nguyên trưởng lão, thực ngại quá, ta đã xem kỹ càng rồi, bí kíp võ công tâng ba có lẽ cũng không thích hợp với ta, chẳng khó khăn gì cả.”

Chẳng khó khăn gì cả sao?

Cảnh Nguyên trưởng lão không biết phải nói gì cho phải.

Nghe được những lời này, Cảnh Nguyên trưởng lão cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông ấy nào có được như Diệp Tu, đều phải tu luyện vô cùng vất vả mới có thể thành công.

Khó khăn?

Bí kíp võ công tầng ba có khó đối với Diệp Tu không?

Ai có thể tin được chuyện nực cười như vậy chứ? Tất cả bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến Diệp Tu trực tiếp tu luyện trong Thiên Nguyên bảo tháp, hơn nữa còn chưa đầy ba nhịp thở đã có thể đạt đến cảnh giới đại viên mãn rồi.

Cảnh Nguyên trưởng lão chết lặng, nhưng so với thái độ lần đầu gặp Diệp Tu, hiện tại rõ ràng là ôn hòa hơn rất nhiều.

“Không sao, không sao, có thể tiến vào tầng ba đều nhờ vào bản lĩnh của ngươi."

Diệp Tu mỉm cười: “Vậy ta tiếp tục nhé!”

Cảnh Nguyên trưởng lão lại sửng sốt, tiểu tử này còn có thể lĩnh ngộ được nữa sao?

Ông ấy không nỡ dời đi, chỉ mỉm cười gật đầu rồi nhìn Diệp Tu xoay người đi về phía giá sách.

Lúc này Diệp Tu mở ra một cuốn bí kíp thân pháp là Tàn Ảnh Bộ.

Sột soạt!

Khi Diệp Tu vừa mở Tàn Ảnh Bộ ra, ngay giây tiếp theo hắn giống như bị một lồ ng sức mạnh kỳ lạ kéo đi, sau đó mười tàn ảnh lần lượt xuất hiện, đồng thời cuồng phong nổi lên rồi những tàn ảnh này hợp nhất lại làm một, còn Diệp Tu vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Tóc của đám người bị gió mạnh thổi loạn hết lên, ngơ ngác nhìn Diệp Tu.

Mười tàn ảnh!

Lại đạt đến cảnh giới đại viên mãn của Tàn Ảnh Bộ nữa sao?

Trời ơi, hôm nay bọn họ đang nằm mơ à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trên đời này làm sao có thể tồn tại người lợi hại như thế được?

Cảnh Nguyên trưởng lão lại tiếp tục trợn tròn mắt, toàn thân hóa đá, hoàn toàn bất động, ông ấy đã sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên thấy một người như Diệp Tu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play