Bốn giờ chiều, tại câu lạc bộ CST.

Buổi sáng không có trận đấu tập nào, các trận đấu tập thường được sắp xếp vào buổi chiều. Hôm nay giám đốc CST hẹn đối thủ cũ MG, hai bên đã từng đấu với nhau vô số lần, đã quá quen thuộc.

Theo thường lệ CST sẽ không thua, dù sao trận đấu năm nay CST đã bốn lần nghiền áp MG, bàn thắng tuyệt đẹp.

Nhưng hiện tại…

Cao địa* bị mất, trụ chính nổ tung, thua thảm hại.

(*Cao địa (hay cao điểm ở bản cv): là chỗ tháp phòng ngự, bắn từ mấy tháp khác thì dễ trượt, nên support ở đây thì có lợi thế hơn)

Tô Quang ném điện thoại đi, quát cậu nhóc gầy yếu ở bên cạnh: “Con mẹ nó có biết support không đấy? Có biết kiểm soát phạm vi nhìn không? Tôi bị mai phục bao nhiêu lần rồi? Tôi chết rồi còn muốn thắng à?”

Cậu nhóc kia nắm chặt điện thoại, cúi đầu nghe, không dám thở mạnh một tiếng.

Huấn luyện viên giảng hòa nói: “Tiểu Tranh mới từ Thanh huấn doanh đến nên vẫn chưa quen, luyện tập nhiều hơn là được. ”

Tô Quang thua nguyên buổi trưa, cơn tức vô cùng lớn: “Tên này có thể tập à? Một chút ý thức cũng không có thì có cái rắm mà tập được! ”

Cậu nhóc gầy yếu kia muốn nói nhưng lời đến miệng rồi lại không dám nói ra.

Thực ra mọi người ở đây đều bực tức.

Tô Quang nổi điên càng làm bọn họ tức giận hơn.

Tiểu Tranh là support mới, thật ra bọn họ vốn có trợ thủ mạnh nhất toàn liên minh, hiện giờ…… lại bởi vì Tô Quang mà có thể sẽ mất đi cô ấy!

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Một cô gái hai tay xách vali, khó khăn đi xuống.

Bảy tám thanh niên dưới lầu nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây người ra.

Huấn luyện viên lên tiếng trước : “Tiểu Tống cô…đây là…”

Tống Ý không nhìn ai chỉ nói với huấn luyện viên: “Tôi gửi đơn xin nghỉ cho câu lạc bộ rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian.”

Toàn bộ im lặng.

Ngay sau đó trừ Tiểu Tranh ra thì ba tuyển thủ khác đều nhìn Tô Quang với ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Tô Quang nhíu mày không nói lời nào mà quay mặt qua chỗ khác.

Tống Ý cúi đầu dọn hành lý, đi xuống bậc thang vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Năm nay là năm điên cuồng của chiến đội CST. Nửa năm đầu đoạt quán quân giải mùa xuân, lại thêm giải quán quân Champion Cup vào mùa hè. Một năm có hai giải làm CST ở liên minh nở mày nở mặt, trong nháy mắt vươn lên thành chiến đội dẫn đầu.

Sáu tháng cuối năm lập tức thi đấu giải mùa thu. Nếu tiếp tục đoạt được quán quân CST liền sẽ trở thành vô địch thứ hai trong lịch sử KPL

Từ khi bắt đầu thi đấu Vương Giả Vinh Diệu chuyên nghiệp tới nay, liên tục suốt bảy năm chỉ có một đội duy nhất có được vinh dự này.

Bảy năm rồi cuối cùng cũng có kỳ tích! Tất cả mọi người đều mong CST có thể đạt được điều đó.

Mấu chốt câu chuyện lại nằm ở đây. Sau khi họ đã giành được cúp quán quân thì xảy ra chuyện.

Tô Quang ở tiệc mừng công đã thổ lộ với Tống Ý.

Tất cả đều trầm trồ khen ngợi, huấn luyện viên cũng chúc phúc cho họ.

Kề vai chiến đấu hơn hai năm, bọn họ là đồng đội ăn ý, cũng sẽ sớm là cặp đôi ngọt ngào.

Tống Ý có chút ngượng ngùng mà nói: ”Chờ ngày mai anh tỉnh táo rồi nói.”

Vậy xem như đã chấp nhận rồi, chẳng qua đêm nay quá nhiều người, quá ồn ào, cô muốn bắt đầu chuyện tình trong một khung cảnh yên tĩnh hơn.

Trong lòng hồi hộp đầy chờ mong, thế nhưng ngủ một giấc thức dậy lại thấy một cô gái xa lạ quần áo xộc xệch đi ra từ phòng Tô Quang.

Đầu Tống Ý ong ong, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tô Quang thân trần trụi ra ngoài cửa, anh ta nóng lòng muốn giải thích với Tống Ý.

Nhưng cô gái kia vén tóc cười nói với Tống Ý: “Cảm ơn cô không nhận lời thổ lộ của Tố Thần*.”

Cô ta khoác tay Tô Quang cười ngọt ngào: “Như cô đã thấy, chúng tôi đang ở bên nhau. “

[ * : Id thi đấu của Tô Quang là Tố Quang ]

Tống Ý mất một lúc lâu mới nhếch khóe miệng cười nhạt: “ Chúc mừng.”

Bỏ mặc hai người kia cô quay người về phòng.

Sự tình rất đơn giản.

Tối hôm qua ai cũng vui mừng, đi ra khỏi nhà hàng có đám fans xông tới xin chữ kí chúc mừng bọn họ.

Hơn một năm áp lực, một lần lấy được hai cái quán quân, toàn bộ thanh niên trong CST đều hưng phấn, lại thêm một đám con gái xinh đẹp vây quanh khiến họ càng thêm đắc ý vênh váo.

Đi ca hát, uống rượu còn ngủ cùng nhau.

Nghĩ lại chỉ có Tố Thần cùng fans ngủ ở trên lầu, các thanh niên còn lại đều ôm nhau ngủ ở đại sảnh lầu một.

Chuyện này là Tô Quang không đúng. Anh ta chỉ vì muốn cắt đứt với Tống Ý mà làm ra chuyện hạ đẳng như vậy, dù cho câu lạc bộ có quy định.

Đã làm rồi thì nói cái gì cũng vô dụng.

Tống Ý không thể chấp nhận nổi, thậm chí không muốn nhìn thấy anh ta nữa.

Bọn họ là tuyển thủ đứng đầu đội, Tô Quang là ADC quan trọng (xạ thủ), Tống Ý lại là support, phát huy của hai người ảnh hưởng đến cả đội.

Đã xảy ra chuyện như vậy còn bảo Tống Ý support cho Tô Quang? Cô sợ là muốn đem bom Tôn Tẫn ném lên đầu anh ta, đưa anh lên Tây Thiên!

Liên tục hai ngày sau toàn bộ căn cứ đều xấu hổ muốn chết, không còn mặt mũi nào nhìn người khác.

Đội viên khác oán trách Tô Quang vì cảm thấy anh ta làm ra chuyện quá ngu xuẩn. Nào có ai vừa mới tỏ tình xong liền ngủ cùng người khác? Tô Quang với Tống Ý mấy năm nay tuy rằng mập mờ nhưng câu lạc bộ chèo thuyền họ lâu như vậy, Tống Ý cũng không quá phản đối nên có thể cũng thích anh ta, kết quả…

Thật là làm người ta một lời khó nói hết ! Không còn gì để nói…

Tô Quang là một trong hai ADC đỉnh nhất liên minh, nòng cốt của đội, chìa khóa đến chiến thắng đều ở trên người anh ta. Anh là đội trưởng, là chỉ huy, là Định Hải Thần Châm của CST.

Không thể động vào, thật sự không thể động vào.

Cho nên chỉ có mình Tống Ý phải chịu khổ?

Dựa vào cái gì!

Tống Ý đợi ở trong phòng hai ngày.

Cô muốn một câu trả lời thỏa đáng, đáng tiếc càng đợi tâm càng lạnh. Rõ ràng là đồng đội đã gắn bó hơn hai năm nhưng giờ phút này lại trở nên xa lạ.

Không thể ở lại lâu hơn nữa, cô muốn về nhà.

Phong Dao người đi rừng trong đội bước vài bước lại gần muốn giúp cô thu dọn hành lý.

Tống Ý né đi rồi nói: “Em tự làm được. ”

Phong Dao dừng lại, vẫn giành lấy hành lí của cô, anh không nói gì cả, chỉ giúp cô xách xuống dưới.

Mid Uy Ca và Top Lão Hà cũng đi đến, bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi mở miệng nói: “Tiểu Ý… em đừng tức giận.”

Đừng tức giận ?

Tống Ý rất bĩnh tĩnh, cô không tức giận, thật sự không.

“Mọi người huấn luyện cho tốt, gần đây sức khỏe em không ổn nên về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Giọng cô rất bình tĩnh khi nói chuyện với họ.

Huấn luyện viên xen vào: “Không sao…còn chưa tới giải mùa thu, cô về nhà điều chỉnh lại trạng thái cũng tốt. ”

Mặc dù chưa tới giải mùa thu nhưng họ là quán quân kép, tiếp theo còn rất nhiều hoạt động và thi đấu biểu diễn, rất bận rộn.

Cho tới nay Tống Ý đều rất phối hợp trong các hoạt động của câu lạc bộ. Cô là nữ, ở sàn thi đấu chuyên nghiệp nữ giới có rất ít, có thể giành được quán quân là cực kì hiếm thấy.

Ban tổ chức đều hi vọng cô có thể tham gia các hoạt động này, câu lạc bộ cũng hưởng được không ít lợi nhuận.

Chỉ có điều lần này Tống Ý sẽ không đi.

Câu lạc bộ vẫn chưa đưa ra hình phạt thích đáng nào cho chuyện Tô Quang ngủ với fans, thậm chí còn muốn ép Tống Ý chấp nhận.

Tống Ý đi đến cửa căn cứ, mắt thấy sắp ra ngoài, Tô Quang luôn im lặng bỗng đến gần giữ chặt cổ tay cô.

Tống Ý nhíu chặt mày, âm thanh rất lạnh nhạt: “Buông ra.”

Tô Quang buông lỏng tay mở miệng nói: “Tống Ý, chúng ta tuy không thành người yêu nhưng vẫn là đồng đội phải không? Em đừng vắng mặt trong cuộc họp huấn luyện được không? ”

“Không thể.” Tống Ý quay đầu nhìn anh ta, “Tôi nhìn anh thấy ghê tởm.”

——

Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không viết ngôn tình, nay thử phát, haha

Nói một chút về giả thiết, đấu game Vương Giả Vinh Diệu nhưng bối cảnh giả tưởng, có một vài thiết lập riêng trong hệ thống thi đấu.

Chưa từng chơi game này cũng không sao, dù sao cũng chỉ là sủng ngọt văn, rải cơm chó hằng ngày thôi nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play