Sân lớn trước đại sảnh Lý phủ. Lý Hiển Duy đến rồi.

Hôm nay hắn mặc trên người một bộ y phục gấm Vân Châu, trên eo đeo một miếng ngọc bội Đông Hải màu xanh ngọc bích, mặt mũi sáng như ngọc, phong thái như thần tiên hạ phàm. Nếu chỉ nhìn dung mạo và khí chất thôi thì Lý Hiển Duy thực sự là một người tuấn tú tài giỏi, không phải người tầm thường.

Ngay cả những vị Thánh Tử và Thánh Nữ cao quý của giới tu tiên mà so sánh với khí chất của hẳn thì chảc cũng chỉ đến thế mà thôi chứ không hơn được.

Nói tóm lại, Lý Hiển Duy thoạt nhìn rất xuất sắc, rất ưu tú, rất dễ đánh lừa người khác.

Trong đại sảnh, Tam Hoàng Tử Mộ Nghiêu híp mắt nhìn chăm chäm Lý Hiển Duy bằng ánh mắt kì dị khi thấy khí chất phi thường của Lý Hiển Duy.

ở ngoài kia, hắn được mệnh danh là đứa con cưng của ông trời hiện thân ở nơi cửa Phật, giờ mắt thấy tai nghe mới đồng tình đúng là danh bất hư truyền.

Hóa ra lời đồn lan truyền trải dài từ thành Du Châu tới

những thành trì khác của triệu Đại Thương không phải là tin đồn vô căn cứ.

“Vị này chắc là Hiển Duy huynh nhỉ?”

Lý Hiển Duy còn chưa kịp mở miệng thì Mộ Nghiêu đã đứng dậy, bước tới trước vẽ lên mặt một nụ cười cực kỳ khách sáo nói.

“Thảo dân Lý Hiển Duy kính chào Tam điện hạ”

Vẻ mặt Lý Hiển Duy hiện lên vẻ sợ hãi, hän phất phần vạt áo phía trước ra, vung hai ống tay áo ra phía sau, dáng vẻ trịnh trọng chuẩn bị hành lễ, giống như sắp ba quỳ chín lạy tới nơi.

“Hiển Duy huynh không cần phải đa lễ.”

Mộ Nghiêu đỡ hẳn dậy, cười nói: “Ở đây không phải trong cung, có thể bỏ qua mấy lễ nghi phức tạp này.”

Đây là Lý phủ, đương nhiên hẳn ta không thể để thiếu gia Lý gia làm đại lễ được.

“Đa tạ Tam điện hạ.”

Thật ra Lý Hiển Duy vốn không có ý định hành lễ ngay từ đầu rồi, hắn nhanh chóng đứng thẳng lên cười rạng rỡ xán lạn.

“Hiển Duy huynh, mời.”

Mộ Nghiêu ngồi xuống vị trí của mình, nhìn thiếu niên ngồi đối diện nói: “Trước khi tới thành Du Châu ta đã nghe rất nhiều người nhắc đến danh của Hiển Duy huynh, hôm nay gặp gỡ, quả nhiên phong thái bất phàm”

“Tam điện hạ quá khen, công đức của điện hạ đều được thiên hạ biết đến, thảo dân chỉ là cái tên mờ nhạt được người †a nhắc tới cách đây không lâu mà thôi.” Lý Hiển Duy nhẹ. nhàng nói.

Nghe hai người này hàn thuyên thì có vẻ rất chân thành đấy, nhưng thực ra hai người đang cạnh tranh nhau để bái Tân A Na làm sư phụ, vậy nên mấy lời hàn huyên này toàn chỉ là dối trá mà thôi.

“Ta nghe nói Hiển Duy huynh có kiếm pháp bất phàm, không biết ta có thể có vinh dự được thỉnh giáo đôi điều hay không?” Mộ Nghiêu nhấp một ngụm trà rồi nói.

“Ở trước mặt Tam điện hạ, thảo dân nào dám tự nhận là biết dùng kiếm chứ?” Lý Hiển Duy cười nói.

“Hiển Duy huynh đừng khiêm tốn quá. Bây giờ ở Đại Thương ai ai cũng biết Hiền Duy huynh là kỳ tài kiếm đạo, năm mười tuổi đã tự sáng tạo ra kiếm pháp, ngay cả tiền bối Kiếm Si cũng khen không dứt miệng tài năng thiên phú của Hiển Duy huynh” Mộ Nghiêu nhẹ giọng nói.

“Tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn mà thôi.”

Lý Hiển Duy cười nói: “Ta không thể sánh bằng cao thủ kiếm đạo danh xứng với thực như điện hạ được, thảo dân chỉ là con đom đóm lẻ loi, nào dám tranh giành sự tỏa sáng của điện hạ”

“Ha ha ha ha”

Lý Bách Vạn ngồi trên ghế chủ tọa, nghe hai người đàm đạo mà chỉ nhìn rồi nở một nụ cười hiền lành thôi chứ không cắt ngang cuộc trò chuyện.

Mộ Nghiêu yên lặng đặt tách trà xuống, âm thầm cau mày.

Hai cha con thật sự đúng là bướng bỉnh, khó đối phó rồi đây.

“Tam điện hạ, ngài mở tới Thần Tàng thứ mấy rồi?” Lý Hiển Duy nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi.

Điều quan trọng nhất của con đường võ đạo chính là tu thân, con người có ngũ tạng điều khiển năm khí.

Người trong giới tu tiên gọi nó là Ngũ Thần Tàng!

Theo truyền thuyết, trên thế gian có một đại tu sĩ đã mở được cả năm Thần Tàng, có khả năng chẻ núi vượt biển.

“Thần Tàng thứ hai.” Lần này Mộ Nghiêu trả lời thành thật chứ không giấu giếm.

Lý Hiển Duy nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ, quả nhiên là khoảng cách một trời một vực.

“Còn Hiển Duy huynh thì sao?” Mộ Nghiêu cũng hỏi ngược lại.

“Chưa mở cái Thần Tàng nào hết” Lý Hiển Duy cười nói.

Mộ Nghiêu hơi ngạc nhiên mà mở miệng hỏi: “Hiển Duy huynh cứ đùa”

“Đang ở trước mặt điện hạ, thảo dân nào dám nói đùa.”

Lý Hiển Duy cười nói: “Cũng vì lâm vào tình cảnh như thế, nên thảo dân mới toàn tâm toàn ý muốn bái Hoa Mai kiếm tiên làm sư tôn, hy vọng điện hạ có thể thành toàn cho tâm nguyện nhỏ nhoi của thảo dân.”

Mộ Nghiêu vừa nghe thấy vậy thì nheo mắt trầm ngâm một lúc, sau đó mới bình tĩnh mỉm cười nói: “Về chuyện này, Tân Tiên Tử sẽ tự có quyết định của riêng mình, chúng ta không có quyền xen vào mà đúng không?”

“Tam điện hạ nói đúng.”

Lý Hiển Duy đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: “Cho dù kết quả của chuyện này có ra sao đi nữa, thảo dân hy vọng tam điện hạ có thể ở lại thành Du Châu thêm mấy ngày nữa, để Lý gia có thể hoàn thành trách nhiệm tiếp đãi khách của chủ nhà”

“Cung kính không bằng tuân mệnh” Mộ Nghiêu không từ chối, khách sáo đáp lại.

Từ lúc đặt chân đến đây thì hắn ta đã không hề có ý định ra đi một cách dễ dàng rồi.

Trong mười năm qua, Lý gia ở thành Du Châu phát triển đến mức kinh người, tài sản tích lũy bắt đầu khiến triều đình kiêng ky, hắn ta phải dò xét tường tận xem còn chỉ tiết nào về Lý gia mà triều đình không biết hay không.

Còn Lý Hiển Duy nữa, có thật hắn chưa mở được Thần Tàng nào như lời hắn nói không?

Tại sao?

Lý Hiển Duy nhìn vẻ mặt trầm tư suy tư của Tam Hoàng Tử ở đối diện thì khóe miệng hơi cong lên.

Con cáo già này quả nhiên muốn xuống tay với Lý gia, trong mấy ngày tới dự là Lý gia phải thật cẩn trọng hoàn thành đủ lễ nghĩa chủ nhà của mình.

Trong khoảng khắc chìm vào dòng thời gian suy tư của riêng mình thì hai người vẫn nhìn nhau cười và tĩnh lặng uống trà, mỗi người đều mang trong bụng những ý đồ xấu xa.

Thời gian dài trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mặt trời dần bị nuốt chửng về phía Tây từ lúc nào không hay.

Bỗng nhiên vào lúc này, vài cánh hoa mai khẽ rơi lả lướt dưới mái đình Lý phủ.

Lý Hiển Duy ngồi trong phủ thấy thế thì mở miệng nói.

Lý Bách Vạn và Mộ Nghiêu liếc sang nhìn những bông hoa mai nhỏ bé xinh xinh nhẹ nhàng bay giữa không trung như có linh tính thì lập tức đứng dậy chào đón.

Chỉ trong chốc lát kiếm khí đã lan tỏa khắp bầu trời Lý phủ, Hoa Mai Tiên Tử cưỡi kiếm, y phục tung bay phấp phới, nhẹ nhàng duyên dáng như tiên nữ giáng trần.

“Ngầu quá trời.”

Lý Hiển Duy nhìn phương thức xuất hiện của Tân A Na thì trên mặt không giấu được sự hâm mộ.

Vì sao hắn muốn luyện võ, là vì đam mê chiến đấu hả? Đương nhiên là không phải rồi.

Hắn chỉ muốn trở nên thật ngầu lòi thôi.

Hắn muốn giống như lão Tần, đi đến đâu thu hút sự chú ý tới đó.

Sau hai lần hít thở, Tân A Na từ trên trời hạ xuống và đi đến trước mặt ba người họ.

“Tiên Tử”

Lý Bách Vạn vẫn giống như con chó hèn mọn lấy lòng như cũ, trên khuôn mặt mập mạp mang theo nụ cười hiền hòa bước tới hành lễ.

Mộ Nghiêu nghiêm túc chỉnh trang lại cho trông đứng đắn hơn rồi nghiêm túc hành lễ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thể hiện phong thái Hoàng Gia.

“Lão... Tiên Tử.”

Thấy hai chữ “lão Tần” suýt chút nữa phun ra khỏi cái miệng trời đánh của mình, Lý Hiển Duy sợ đến mức giật mình một cái, nhanh chóng nuốt mấy lời bên miệng lại, chắp tay. hành lễ.

Lý Bách Vạn đứng bên cạnh sợ hãi đến mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân nhữn ra.

Tân A Na khẽ nhíu đôi mày lá liễu khi thấy phản ứng của hai cha con, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng cũng không hỏi thêm gì mà chỉ bình tĩnh nói: “Không cần chào hỏi, bắt đầu đi.”

Mộ Nghiêu và Lý Hiển Duy quay sang liếc nhìn lẫn nhau, Mộ Nghiêu nói: “Hiển Duy huynh, mời lên trước.”

"Không dám, không dám. Tam Hoàng Tử điện hạ, mời ngài lên trước.” Lý Hiển Duy khách sáo nói.

“Cũng được.”

Mộ Nghiêu không hề trốn tránh mà nhận lấy thanh kiếm từ người hầu phía sau.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, khí chất của Mộ Nghiêu đã hoàn toàn thay đổi, từ một hoàng tử ôn tồn lễ độ biến thành một thanh kiếm rời vỏ sắc bén.

Chuyển động của kiếm lúc thì như sấm sét, lúc thì giống cầu vồng, kiếm trong tay Mộ Nghiêu như thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh tung hoành bốn phía, chỉ chớp mắt cái thôi mà đã mười chiêu liên tiếp.

“Nhi tử, kiếm pháp của hắn thế nào?”

Lý Bách Vạn lay cánh tay của Lý Hiển Duy, nhỏ giọng hỏi.

“Con xem không hiểu, nhưng trông có vẻ rất mạnh”

Lý Hiển Duy cũng nhỏ giọng trả lời.

“Kiếm tựa kinh hồng, không tệ.”

Tân A Na đứng một bên cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, bình tĩnh nói: “Nhị và Tam Hoàng Tử đều có thiên phú luyện kiếm”

Mộ Nghiêu và Lý Hiển Duy nghe thấy lời này thì đồng thời quay sang nhìn nhau, ánh mắt ẩn chứa kinh ngạc.

Hình như lão Tân coi trọng Tam Hoàng Tử rồi, đây không phải là chuyện tốt.

Chẳng lế lão Tân đã chấm được vị Tam Hoàng Tử này rồi?

Thế thì không được. “Nhưng mà”

Ngay lúc hai người đang cảm thấy bất an, Tân A Na liền thay đổi giọng điệu, bình luận: “Kiếm pháp tuy tốt nhưng đáng tiếc hầu hết các chiêu thức đều để lại dấu vết vung kiếm, không phải do bản thân tự nghĩ ra.”

“Khụ, võ học trong thiên hạ trăm sông đổ về một biển, đương nhiên sẽ có chỗ giống nhau nên xảy ra chuyện như vậy cũng không lấy gì làm lạ, ta tin răng Tam điện hạ cũng đã bỏ ra không ít công sức để tạo bộ kiếm pháp này.”

Thấy giọng điệu của lão Tần đã thay đổi, Lý Hiển Duy hằng giọng thảo mai nói đỡ cho Tam Hoàng Tử, nhằm thể hiện sự rộng lượng của mình.

Tân A Na mắt nhìn chăm chú người trước một lúc sau đó mới quay đi, gật đầu nói: “Chắc vậy, nếu ngươi đã nói đỡ cho hắn thì coi như hắn đã vượt qua bài kiểm tra nhé.”

“Bốp!"

Khóe miệng Lý Hiển Duy khẽ giật, lập tức tự tát mình một cái.

Cái mồm ngu sỉ này!

“Đến lượt ngươi rồi” Tân A Na khẽ cong môi nói.

Tâm trạng đang muốn tự tát chết mình của Lý Hiển Duy được điều chỉnh về trạng thái bình thường, rút kiếm trong bao từ sau lưng ra hiên ngang bước về phía trước, bấy giờ Mộ

Nghiêu cũng đang tra kiếm vào vỏ bước về phía này.

Hai người đi ngang qua nhau, ánh mắt tóe ra ánh lửa va chạm kịch liệt nhưng không ai nói nửa lời.

Dưới những ánh mắt chăm chú, vẻ mặt Lý Hiển Duy trở nên nghiêm túc.

Sau đó hắn giơ kiếm lên.

Ở bên hồ nơi hậu việt, Trương Lôi Thôi ngẩng đầu nhìn về phía tiền viện, khế mỉm cười.

Thái Cực, có thể mệnh danh là ông tổ của môn kiếm pháp.

Nếu không phải tận mắt thấy tai nghe, ông ta sẽ không bao giờ tin răng những chiêu kiếm từ thời xa xưa được xuất ra một cách hoàn hảo dưới kiếm của tên tiểu tử đó.

Thái Cực là do hắn ta sáng tạo ra sao? Có lẽ phải, mà có

lẽ không phải, bởi vì lão già này không tin chuyện đó đâu.

Chuyện này nhất định có bí mật gì trong đó, nhưng nếu tên tiểu tử kia không nói thì ông ta cũng chẳng đoán ra được.

Tân A Na, ngươi đừng để tên đó lừa nhé. Sân trước.

Thái Cực nâng kiếm, tròn trịa thống nhất, từng nhát kiếm chứa đựng sự vô dục vô cầu vô tranh, bộc lộ rõ phong thái của một tông sư.

Trong lúc thi triển kiếm pháp, bước chân của Lý Hiển Duy chuyển động lúc nhanh lúc chậm, không ngừng di chuyển một cách chuẩn xác theo thời gian.

Mộ Nghiêu chứng kiến tất cả với vẻ mặt khiếp sợ tột độ, không thể tin vào mắt mình.

Sao lại thế được? “Thái Cực.”

Tân A Na nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, đây chính là kiếm pháp xuất quỷ nhập thần trong lời đồn đại đó sao?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, thanh kiếm trong tay Lý Hiển Duy biến hóa càng lúc càng nhanh, phòng ngự chặt chẽ, đòn tấn công sắc bén như tia chớp.

Trong lúc này đột nhiên khoảng trời phía trên đầu Lý Hiển Duy có sấm rền vang, chớp lóe như tia lửa điện.

Tân A Na ngẩng đầu nhìn hiện tượng kỳ lạ mà người bình thường không thể phát hiện được trên bầu trời, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc hơn.

Trời đất đã chứng nhận!

Nàng không có dịp được chứng kiến dị tượng hiếm thấy như thế này từ rất lâu rồi.

Lần dị tượng xảy ra gần đây nhất là khi điện chủ của Thiên Dụ Thần Điện ở Tây Vực, ngày đó cách xa trăm dặm còn nghe thấy tiếng gió lốc xen lẫn mưa lớn nổi lên ầm ầm, sấm chớp giáng xuống chấn động trời đất.

Mặc dù dị tượng ngay lúc này kém hơn rất nhiều, nhưng phải biết rằng lúc bấy giờ điện chủ Thiên Dụ Thần Điện chính là tu sĩ vĩ đại đã sáng lập ra Ngũ Thần Tàng năm ấy.

Thăng nhóc này có thiên phú kinh người, tương lai rộng mở vô hạn!

Tân A Na nhìn chăm chẵm vào dị tượng gió cuốn sấm rền trên đầu Lý Hiển Duy mà đưa kết luận vô cùng chắc chắn trong lòng.

Hồi lâu sau dưới sự chú ý của mọi người, Lý Hiển Duy tra kiếm vào bao, dị tượng vừa nãy biến mất.

“Kiếm pháp hồi nấy do ngươi nghĩ ra à?”

Tân A Na đã bình tĩnh lại sau cơn chấn động vừa rồi, mở miệng hỏi.

“Ta được tiên nhân truyền cho trong lúc ngủ ạ.”

Lý Hiển Duy mỉm cười, trả lời nửa thật nửa giả.

Tân A Na nghe vậy cũng chỉ gật đầu chứ không hỏi thêm.

Trên đời này có hàng trăm yêu hàng vạn người thì cũng có tiên này tiên kia, cho dù là kiếm tiên thì tiên nhân này cũng chưa chắc giống tiên nhà người ta.

“Tiên Tử, y đã vượt qua bài kiểm tra chưa ạ?”

Lý Bách Vạn mong đợi hỏi.

“Vượt qua.”

Tân A Na đáp lại, ánh mắt quét qua Lý Hiển Duy và Mộ Nghiêu đưa ra thông báo: “Thử thách cuối cùng.”

Lý Hiển Duy nghe được lời này, lập tức vểnh tai lên nghe.

Mộ Nghiêu cũng chú ý lắng nghe, trong lòng thấy hơi hơi hồi hộp.

“Vào giờ này ngày mai, hai người sẽ giao chiến với nhau, †a sẽ thu người thắng làm đồ đệ.” Tân A Na bình tĩnh nói.

Cơ mặt Lý Hiển Duy cứng đờ, trái tim cũng trùng xuống.

Ngược lại, trên mặt Mộ Nghiêu lộ ra nụ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Thắng chắc rồi! “Tiên Tử!”

Lý Bách Vạn gấp gáp lên tiếng, tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Với Hiển Duy thì điều này không hề công bằng chút nao.

“Công bằng?"

Tân A Na nhàn nhạt nói: "Trên đời làm sao có thể có sự công bằng tuyệt đối? Người thẳng làm vua, kẻ thua làm giặc, đây là công bằng. Chuẩn bị sẵn sàng đi, giờ này ngày mai, ta sẽ thu người thắng làm đệ tử”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play