Trương Lôi Thôi còn đang suy nghĩ thì có một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng, chợt bóng người Lý Hiển Duy bay ra, rớt thẳng vào hồ nước.

"Ái chà, như vậy là sao, không hiểu được nên muốn nhảy hồ à?"

Trương Lôi Thôi phủi phủi nước tung tóe trên người, cười nhạo nói.

"Lão Trương, đừng có mỉa mai, sao thứ đồ chơi này lại khó luyện như vậy, hỗ trợ một chút không được sao!"

Lý Hiển Duy chật vật bò lên bờ, nói.

"Thân pháp cùng kiếm pháp Phi Tiên quyết vốn cũng không dễ luyện, nhất là khi ngươi sử dụng chân khí, nếu không thể thuần thục nắm giữ thân pháp cùng kiếm pháp Phi Tiên quyết thì ngược có thể tự làm mình bị thương giống như ngươi như bây giờ."

Trương Lôi Thôi cười nói: "Còn chuyện hỗ trợ cũng như vậy, ta trách nhiệm lắm mới nói cho ngươi, ông lão như ta đây chỉ biết thương mà không giúp được gì, ngươi tự cầu may mắn đi"

"Hỏi ông đúng là không được gì mài"

Lý Hiển Duy vô cùng khó chịu nói một câu, sau đó bò dậy tiếp tục luyện kiếm.

Vì vậy, hậu viện Lý phủ thỉnh thoảng vang lên tiếng đụng. tường đụng cây "ầm ầm”, thậm chí còn có tiếng “ùm ùm' rớt hồ.

Sau hậu viện, tất cả người hầu đi qua cũng kinh hồn bạt vía, sợ bị tiểu công tử đang như phát điên ảnh hưởng đến, lại được tắm hồ chung thì chết.

Cho đến khi mặt trời lặn, Lý Hiển Duy vẫn không thể đi vượt quá ba dấu chân mà Tần A Na lưu lại, nhưng cũng được đến chín phần.

"Đi thôi, trở về phòng ngủ."

Màn đêm buông xuống, Trương Lôi Thôi đứng dậy, phủi đất bùn trên người, bước về hướng phòng mình.

Bên bờ hồ cũng chỉ còn lại có Lý Hiển Duy vẫn còn đang luyện kiếm, cứ liên tục té bay ra ngoài rồi lại bò dậy một lần, một lần nữa.

Trong căn phòng cách đó không xa, Tân A Na đứng trước. cửa sổ nhìn thiếu niên cố chấp bên ngoài, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một sự tán dương.

Ít nhất, tính cách bền bỉ lại còn không chịu thua của hắn đã là thứ rất nhiều người không sánh được.

Đổi lại là người khác, đừng nói là có bản lĩnh kiềm chế tính tình mà tu luyện chiêu thức Phi Tiên quyết hay không, chỉ ngay ải thứ nhất là mở kinh mạch đã không thể qua được rồi.

Đánh vỡ kinh mạch sau đó tu bổ lại, mỗi ngày một lần, không ngừng làm đi làm lại, loại đau khổ này tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể chịu đựng.

Sở dĩ nàng còn lưu lại nơi Lý phủ này, chính là do coi trọng tâm tính bền bỉ không bỏ cuộc của tiểu tử này.

Thiên tài là chuyện thường thấy, nhưng người có nghị lực mạnh mẽ thì không thường gặp.

Hành trình tu luyện, nói cho cùng vẫn là cuộc giằng co đấu tranh rất dài, bao nhiêu thiên chi kiêu tử đã vượt qua giai đoạn đầu của người thường, nhưng sau đó lại như bao người khác, thứ họ thiếu chính là cái tính bền bỉ không lùi bước này.

Lý Hiển Duy rất tốt, có lẽ điểm xuất phát trên con đường võ đạo của hẳn không bằng người khác, nhưng chỉ cần có thể bù đắp lại những thiếu sót bẩm sinh, sớm muộn có một ngày, khả năng của hẳn sẽ khiến cho người trong thiên hạ này khiếp sợ.

Một đêm dài đăng đẳng, người trong Lý phủ đã dần chìm vào giấc ngủ, sau hậu viện vẫn còn bóng dáng thiếu niên lẻ loi đang cố chấp luyện kiếm.

Hản không được thua kém bất kỳ ai, ngay cả hai vị kiếm tiên đều nói hắn không làm được!

“Ùm ùm!"

Lý Hiển Duy lại rơi vào trong hồ lần nữa, sau đó hản lại chật vật bò ra, nằm ở trên cỏ há mồm th ở dốc.

Hắn nhất định phải thành công trở thành kiếm tiên, có cái danh hiệu biết bao người thèm muốn đó!

Nếu phía trước có đường, hẳn sẽ đi thẳng về phía trước, cho dù có khổ đến cực điểm cũng không sao.

Bây giờ, so với tình hình không đường nào có thể đi trước đó, không phải đã tốt hơn rất nhiều sao?

Lý Hiển Duy thầm tự cổ vũ bản thân, cố gắng chống người lên, tiếp tục đi về phía trước luyện kiếm.

Trời sáng, gà gáy vang trời.

Khi tất cả mọi người ở Lý phủ đều tỉnh dậy, bóng dáng thiếu niên ở hậu viện đã không thấy đâu.

Từ lúc tờ mờ sáng, sau khi tu luyện xong tâm pháp Phi Tiên quyết, Lý Hiển Duy đã lên đường đi lên núi Kỳ Liên.

Hậu viện, Tân A Na nhìn hàng ngàn hàng vạn dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, im lặng không nói gì.

Bước thứ năm! Quả nhiên, chăm chỉ là sẽ bù lại được.

Có lẽ, không lâu sau, hắn sẽ có thể hoàn toàn nắm giữ chiêu thứ nhất của Phi Tiên quyết này.

Cùng lúc đó, tại Đô Thành.

Lúc Lý Ấu Vi vào thành, thế lực khắp nơi đều bắt đầu phái người tiếp xúc với trưởng nữ Lý gia này.

Lý gia ở thành Du Châu đã sớm trở thành một giai thoại trên khắp toàn bộ hoàng triều Đại Thương. Trong vòng mười năm, một gia đình thương nhân bình thường trở mình thành thế gia, đến hôm nay phú khả địch quốc, cả triều đình cũng không dám khinh thường.

Cho nên, người Lý gia vào thành khiến cho rất nhiều người sinh lòng hứng thú.

Nhất là bề tôi cùng thế lực đi theo bốn vị hoàng tử Đại Thương, càng cảm thấy hứng thú hơn đối với chuyện người Lý gia đến đây.

Đại Thương có khá nhiều hoàng tử, thế nhưng người thật sự có năng lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có bốn vị.

Đại Hoàng Tử Mộ Uyên, Tam Hoàng Tử Mộ Nghiêu, Tứ Hoàng Tử Mộ Bạch, còn có Thập Nhất Hoàng Tử, Mộ Thanh.

Bốn người tranh đấu, hoặc sáng hoặc tối, hoặc chủ động, hoặc là miễn cưỡng, cuộc chiến cứ thế kéo dài trong rất nhiều năm.

Trong nhân gian gọi là, “Tứ vương đoạt vị”.

Nhưng mà người đầu tiên gặp được Lý Ấu Vi trong cả hoàng thất cũng không phải bất kỳ ai trong số bốn vị hoàng tử này.

Mà là viên minh châu sáng chói nhất của Đại Thương.

Địa linh nhân kiệt, xinh đẹp hơn cả hoa, ngay cả sử thần Đại Thương luôn luôn hà khắc cũng không nhịn được mà phá lệ, lưu lại ghi chép trong sử sách.

Nữ tử đẹp nhất Đại Thương.

Cửu Công Chúa, Mộ Dung!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play