Ôm anh vào lòng

Chương 4


2 tuần

trướctiếp

Văn Hề thấy Văn Uyên quay lại thì bỏ cây cơ xuống, dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

"Về trước đây, ngày mai sẽ có người đưa xe cho cậu."

Thiệu Phong đập nhẹ vai Văn Hề:
"Được, bé Uyên cũng mệt rồi cậu đưa em ấy về đi."

Nói xong đi đến ghế lô ngồi xuống bên cạnh Văn Uyên, Thiệu Phong mỉm cười:
"Cảm ơn bé Uyên nhé, về ngủ sớm đi. Hôm nào anh Phong tử dắt em đi ăn ngon.",

"Dạ được." 
Văn Uyên cầm túi xách đứng lên.

Tạ Thiếu Khanh cũng bỏ điện thoại xuống chào tạm biệt:
"Hẹn gặp lại sau, bé Uyên."

Tần Lẫm, Trần Cảnh bỏ cây cơ xuống tới tạm biệt Văn Uyên, Văn Hề.

Cô mỉm cười chào tạm biệt mọi người rồi đi theo Văn Hề ra lấy xe.

"Mệt không?",
"Em không mệt, anh uống nhiều rượu không? Em lái xe nhé?"

Văn Hề mở cửa ghé phụ ra cho cô,
"Không cần đâu, em vào đi."

Văn Uyên đáp ứng ngồi vào xe.

Văn Hề khởi động xe lái đi, suốt dọc đường cô và anh không nói câu nào.

Văn Hề nhìn cô qua gương chiếu hậu đột ngột hỏi:
"Em thích Hành Kiện?"

Văn Uyên không chột dạ, vẫn dửng dưng nhìn phong cảnh bên ngoài xe không đáp lại.

Đường về nhà rất vắng chỉ có động cơ của tiếng xe thể thao phát ra âm thanh.

Mãi một lúc sau Văn Hề mới nghe giọng cô trả lời:
"Điều gì làm anh nghĩ như vậy?",
"Ánh mắt em."

Văn Uyên cười nhạt nhìn anh,
"Em chỉ xem anh ấy như anh trai thôi."

Văn Hề ừ nhẹ không nói gì, tiếp tục lái xe.

Ánh mắt sao?

Văn Uyên tò mò không biết, ánh mắt nhìn Phó Hành Kiện như thế nào mà Văn Hề lại nói như vậy.

Sợ để lộ quá nhiều cảm xúc ra trước mặt Văn Hề nên Văn Uyên không nói gì nữa, dựa vào cửa sổ nhìn đường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp