Đương nhiên Đàm Tuấn Đạt cũng biết được ý của Lăng Học Lâm, nhưng anh ta cũng không khuyên ngăn, dù sao. khách sạn Ngọc Diệp cũng là sản nghiệp của nhà mình, bị người ta chê bai đương nhiên là trong lòng thấy không thoải mái.

Nếu Giang Chí Thành đã nói ra khuyết điểm của người đánh đàn, vậy Đàm Tuấn Đạt cũng muốn nhìn thử có phải hắn có bản lĩnh thật không.

Nếu như thật sự có bản lĩnh vậy người bạn mà mình phí tâm kết giao này cũng không phí, nếu không có bản lĩnh, vậy coi như bữa cơm hôm nay là để trả ân tình.

Nhưng đối với chuyện này Chung Tĩnh Di lại hoảng hốt không thôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học thì chồng mình không chịu học thứ gì, ngoại trừ uống rượu với đánh bài, có thể nói là không hiểu thứ gì.

Đừng nói tới dương cầm, chỉ sợ bài hát nổi tiếng cũng không biết được mấy bài đâu.

Bây giờ lại to gan nói người đánh đàn không tốt, người ta từng nhận giải thưởng trong cuộc thi quốc gia, đây không phải tự mình rước nhục à?

Căn cứ vào việc thể diện của hắn chính là thể diện của mình, Chung Tĩnh Di nói: “Thật ra anh ấy chỉ thuận miệng nói mà thôi, Đàm tổng và Lâm tổng đừng tưởng là thật, nếu có chỗ nào nói sai thì tôi thay anh ấy xin lỗi.”

Chung Tĩnh Di tự nhận lời này của mình là hợp lý, nhưng Lăng Học Lâm cũng không định nể mặt người phụ nữ mới lần đầu gặp mặt.

Chu dù Chung Tĩnh Di có vẻ ngoài xinh đẹp thì sao, đạt tới địa vị như Lăng Học Lâm, ông ta đã sớm trải qua giai đoạn lấy lòng người đẹp rồi. Chỉ cần ông ta muốn, có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp chủ động bò lên.

Cho nên, Lăng Học Lâm chỉ cười ha ha nói: “Nói được thì phải làm được, tôi tin ngài Giang không phải là kẻ thùng rỗng kêu to.”

Chung Tĩnh Di bị nói tới mức mặt mũi trắng bệch, đang muốn nói lại vài câu thì Giang Chí Thành đã đứng lên.

Trên mặt hắn là nụ cười tươi, nói: vậy tôi đành kính cẩn vâng lời, tôi lấy vợ nhiều năm như vậy. còn chưa đàn cho cô ấy nghe bao giờ. Hôm nay đành mượn đàn quý của khách sạn một chút, nếu đàn không tốt thì các vị đừng chê cười.”

“Nếu Lâm tổng đã mời,

Dứt lời Giang Chí Thành đã chuẩn bị đi về phía đàn dương cầm.

Chung Tĩnh Di vô thức giữ chặt tay hản, thấp giọng nói: “Anh điên rồi à!”

Giang Chí Thành cười vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: “Yên tâm đi, không sao đâu.”

Rồi sau đó hắn đi tới bên cạnh đàn dương cầm, nói với cô gái xinh đẹp kia: “Chào cô, tôi muốn mượn đàn một chút.”

Nghệ sĩ đánh dương cầm tên là Tiêu Diệc Tuyết, cô biết Giang Chí Thành là khách của Tổng giám đốc khách sạn cho. nên ngoan ngoãn đứng dậy đi qua một bên, đồng thời dùng ánh mắt tò mò đánh giá người đàn ông không lớn hơn mình là bao này.

Nhìn thấy Giang Chí Thành ngồi xuống trước đàn dương. cầm, Chung Tĩnh Di hoảng loạn không nói nên lời, bây giờ cô chỉ muốn tìm thứ gì đó che mặt mình lại. Nếu không lát nữa xấu hổ thì còn không còn kịp nữa.

Lăng Học Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, từ cử chỉ của người phụ nữ này ông ta có thể đoán ra được Giang Chí Thành không biết đánh đàn, nếu không thì sao Chung Tĩnh Di có thể hoảng loạn như vậy.

Chút hảo cảm ít ỏi trong lòng nhanh chóng tan biến, Lăng Học Lâm khẽ lắc đầu nhìn về phía Đàm Tuấn Đạt, hỏi: “Đàm thiếu, cậu ảm thấy anh ta biết đàn không?”

Đàm Tuấn Đạt do dự xong cũng không nói ra lời nào khó nghe, chỉ uyển chuyển nói: “Bọn tôi mới quen không lâu cho nên tôi cũng không rõ lắm”

Lúc này, tiếng dương cầm vang lên.

Lúc này, tiếng dương cầm vang lên.

Nốt đầu tiên thì trầm nặng, còn nốt tiếp theo thì lại nhẹ nhàng du dương.

Hết nốt này tới nốt khác giống như hạt mưa rơi vào lòng mọi người.

Trong vòng mười giây, chính vào lúc âm G vang lên giữa nhà hàng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này.

Bọn họ nhìn người đàn ông đang đánh đàn dương cầm bằng ánh mắt say mê cùng tán thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play