Trong lúc Đàm Tuấn Đạt sửng sốt thì Chung Tĩnh Di lại vội vàng nói: “Giang Chí Thành anh đừng có nói chuyện lung tung, anh cũng không hiểu chuyện kinh doanh.”
Lúc này Đàm Tuấn Đạt lại xua tay nói: “Không sau đâu chị dâu, tôi cũng muốn nghe thử xem lại sao anh Giang lại đề nghi như vậy nữa.”
Tuy rằng người ta gọi mình là chị dâu nhưng Chung Tĩnh Di cũng hiểu đây là công ty của người ta, bản thân chỉ là người làm công.
Nếu Đàm Tuấn Đạt đã không ngại vậy cô còn có thể nói gì được nữa, chỉ nhìn chằm chăm Giang Chí Thành, trong lòng thầm cầu nguyện hắn đừng nói ra những lời khiến người ta cảm thấy nực cười.
Trong văn phòng ngoại trừ luật sư còn có trợ lý, dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, Giang Chí Thành vẫn không hề bất an, gương mặt hẳn vẫn nhẹ nhàng như cũ, hắn nói: “Xét về phương diện hợp đồng, chuyện các người chủ động chấm dứt hợp đồng đúng là thuộc về hành vi vi phạm hợp đồng. Cho nên chuyện phải bồi thường hợp đồng là chuyện có thể hiểu, thế nhưng tiền đề là một bên khác của hợp đồng không có lỗi sai. Còn chuyện này là do chất lượng rượu của Thiên Môn có vấn đề, các người lo lẳng sẽ phải chịu liên lụy cho nên mới yêu cầu chấm dứt hợp đồng. Công bằng mà nói, thì xưởng rượu Thiên Môn phải bồi thường cho công ty quảng cáo Huy Hoàng vì sai phạm của bọn họ làm ảnh hướng tới quý công ty mới đúng.”
“Thế nhưng chất lượng rượu của xưởng rượu Thiên Môn có vấn đề là do bọn tôi tự mình đi giám định, cũng không được chính phủ công nhận. Hơn nữa cho dù bọn tôi có cầm rượu đi tới chỗ của chính phủ để làm giám định bọn họ cũng có thể cãi rằng đây là vấn đề chung” Đàm Tuấn Đạt nói.
Những chuyện Giang Chí Thành nói anh ta đã sớm thảo. luận với luật sư.
Cuối cùng vẫn quyết định phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, thời gian càng lâu càng dễ gặp chuyện không hay.
Bất kể thế nào thì xưởng rượu Thiên Môn cũng là một xưởng rượu lâu đời, mà bản thân chỉ là một công ty quảng cáo nhỏ, chủ động hủy hợp đồng đã là gan lớn lắm rồi, lại còn đi tìm người ta đòi tiền, chưa nhắc tới chuyện có thắng được vụ kiện này không, chỉ riêng về khoản quan hệ cũng đã không thể nào so được.
Chuyện mà Đàm Tuấn Đạt suy tính là chuyện hợp lý bởi vì chuyện quan trọng nhất của công ty nhỏ chính là sinh tồn chứ không phải lớn mạnh.
Chỉ có sống sót mới có tư cách bàn tới chuyện tương lai.
Mà Giang Chí Thành lại không nghĩ như anh ta, hẳn hiểu rõ không bao lâu sau thì xưởng rượu Thiên Môn sẽ rơi vào vòng xoáy dư luận, Đến lúc đó xưởng rượu Thiên Môn ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn tâm trạng đi đối phó một công ty quảng cáo chứ?
'Thế nhưng chuyện liên quan tới tương lai Giang Chí Thành không thể nói ra, hắn chỉ có thể dùng góc độ suy đoán nói: “Lúc trước anh nói kết quả giám định chỉ ra phần lớn rượu trong xưởng rượu Thiên Môn đều có cồn. Thân thể con người khó mà hấp thụ cồn công nghiệp, nếu như lượng cồn quá lớn thì nhất định sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ không có chuyện gì thì xem như bọn họ may mản, vậy ngày mai thì sao? Sau này thì sao? Chuyện anh muốn chấm dứt hợp đồng không phải đã chứng minh kết quả mà bọn họ nhất định phải nhận à? Một khi đã thế, thì gấp gáp làm gì, cứ kéo thêm một thời gian, nói không chừng mấy ngày nữa chuyện trong rượu có cồn của xưởng rượu Thiên Môn sẽ bị phát hiện, tới lúc đó các người lại đi thổi lửa. Không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, vận khí mà tốt có khi còn đòi được một ít phí bồi thường, mà cái giá phải trả chỉ là thời gian, hà cớ gì không làm.”
Đàm Tuấn Đạt và những người khác nghe tới ngây người, chuyện Giang Chí Thành nói rất đơn giản, chính là đánh cược Vào ngày sau.
Chỉ cần kéo dài thời gian tới lúc phát hiện ra rượu của xưởng rượu Thiên Môn có vấn đề thì bọn họ sẽ ổn.
Lúc đầu vội vã muốn đưa tiền vi phạm hợp đồng là vì sợ thời gian uy tín và danh dự của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.
Chủ động chấm dứt hợp đồng, còn không đưa tiền vi phạm hợp đồng, chuyện này nói thế nào cũng là không đúng.
Đối với nỗi lo của Đàm Tuấn Đạt, Giang Chí Thành chỉ cười đáp: “Chuyện này thì có gì khó đâu? Anh có thể bàn với luật sư để soạn ra đơn kiện, hoặc cũng có thể nộp lên tòa án trước, nhưng chuyện này nên giữ bí mật không nên vội vã công bố tin tức. Đợi tới khi xưởng rượu Thiên Môn xảy ra chuyện hãng công bố tin tức, như thế thì bọn họ sẽ hiểu hóa ra các người đã muốn khởi tố xưởng rượu Thiên Môn từ lâu. Chuyện tiếp đó sao có thể ảnh hưởng tới uy tín danh dự của các người chứ, mọi người chỉ biết khen công ty anh biết nhìn xa trông rộng.”
Đàm Tuấn Đạt càng nghe đôi mắt càng sáng, cuối cùng anh ta vỗ đùi, hưng phấn nói: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ, có thể nộp đơn khởi kiện trước mài! Nói như: vậy chúng ta sẽ có lợi thế về thời gian, có thể tự bào chữa! Anh Giang được lắm!”
Mấy người bên cạnh cũng đều dùng ánh mắt bội phục nhìn Giang Chí Thành.
Phương pháp này nghe thì đơn giản nhưng lại rất ít người có thể liên hệ mọi thứ với nhau rồi đưa ra một kế hoạch hoàn chỉnh.
Chuyện này không chỉ cần người đó hiểu biết về pháp luật, mà càng phải có nhiều kinh nghiệm xử lý khủng hoảng hơn.
Ít nhất Đàm Tuấn Đạt và những người khác trong công ty chưa từng nghĩ tới cách này.
Lời khen của Đàm Tuấn Đạt là nói có sách mách có chứng, khiến ánh mắt Chung Tĩnh Di nhìn Giang Chí Thành đầy khiếp sợ.
Người này thật sự là chồng của mình à?
Sao hắn có thể hiểu nhiều như vậy?
Nghe thấy chuyện xưởng rượu Thiên Môn có vấn đề, trong đầu Chung Tĩnh Di chỉ có một suy nghĩ đó chính là phải bồi thường tiền.
Cô cũng hiểu rõ, cho dù có cho cô thời gian một tháng cô cũng không thể nghĩ ra được phương pháp như Giang Chí Thành vừa nói.
Quan điểm của một người về mọi việc, tầm mắt có rộng hay không, đầu óc có thông minh hay không có lẽ không hoàn toàn dựa vào trời sinh mà là dựa vào sự trả giá và nỗ lực của người đó mới đạt được.
Thế nhưng Giang Chí Thành từng trả giá và nỗ lực ư?
Hắn uống rượu, đánh bài, không quan tâm chuyện trong nhà, loại người như thế sao có thể có tầm nhìn rộng lớn như vậy được.
Chung Tĩnh Di đột nhiên cảm thấy mình chẳng hề hiểu được chồng mình.
Loại cảm giác xa lạ này khiến cô cảm thấy hốt hoảng.
Đàm Tuấn Đạt đồng ý với đề nghị của Giang Chí Thành, lập tức bàn bạc với luật sư về phương án mới.
Tiền vi phạm hợp đồng chó má gì chứ, ai thích thì đưa, anh ta không đưa.
Chẳng những không đưa anh ta còn phải gửi đơn khởi tố tới tòa án, đợi cho xưởng rượu Thiên Môn xảy ra chuyện sẽ đi †ìm bọn họ tính sổ.
Còn bây giờ ấy à, chỉ một câu mà thôi, kéo dài thời gian!
Đàm Tuấn Đạt cảm thấy cách làm này rất được nhưng không phải ai cũng thấy vậy, bao gồm cả luật sư cũng cảm thấy cách này nguy hiểm rất lớn.
Lỡ như xưởng rượu Thiên Môn không có chuyện gì thì sao?
Thời gian càng dài thì ảnh hưởng tới danh dự công ty càng lớn, một hai tuần thì không sao nhưng mấy tháng, thậm chí là một hai năm vậy thì đúng là phiền phức.
Loại công ty lớn giống như xưởng rượu Thiên Môn ấy, khách hàng có quan hệ thân thiết nhiều không kể xiết, bọn họ chỉ cần nói công ty quảng cáo Huy Hoàng nói không giữ lời thì coi như công ty bọn họ xong đời.
Xét theo góc độ này thì có rất nhiều người hy vọng Đàm Tuấn Đạt nhanh chóng trả tiền vi phạm hợp đồng.
Nhưng Đàm Tuấn Đạt lại quyết tâm muốn làm theo lời Giang Chí Thành, anh ta có một loại trực giác nhắc nhở bản thân rằng lời của người đàn ông tên Giang Chí Thành này nói nhất định sẽ thành sự thật.
Có lẽ chuyện làm việc dựa theo trực giác thì không phù hợp với nguyên tắc làm việc của một thương nhân, nhưng Đàm Tuấn Đạt chính là người như vậy.
Nếu như anh ta là một người thích đi theo con đường bằng phẳng thì tại sao phải tự mình sáng lập công ty chứ, còn không băng đi theo cha anh ta ăn sung mặc sướng, con kế nghiệp cha.