Lúc trước Chung Tĩnh Di từng nhiều lần đề cập tới chông của cô ở trong công ty, sinh hoạt không như ý, người nhà mẹ đẻ không muốn nghe lời cô nói, cũng không có cách nào để nói với nhà mẹ đẻ, chỉ đành tâm sự với bạn bè hoặc đồng nghiệp xung quanh.

Rất nhiều người đều biết chồng của cô chuyện gì cũng không quản, ngày ngày chỉ biết say rượu đánh bạc, là một kẻ bất lực tiêu chuẩn.

Đàm Tuấn Đạt rất khinh thường loại người như vậy, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy có chút tiếc hận sao người phụ nữ xinh đẹp như Chung Tĩnh Di lại gả cho một tên vô dụng như vậy.

Nhưng mà hiện tại khi anh ta biết người đàn ông buổi sáng có mắt nhìn tốt bán chỗ đậu xe cho mình chính là chồng của Chung Tĩnh Di thì tức khắc có hơi khó hiểu.

Dựa theo cách nói của Chung Tĩnh Di thì chồng của cô hẳn phải là loại tính cách thấy tiền sáng mắt, một cắc cũng không tha mới đúng.

Nhưng mà lúc Giang Chí Thành bán chỗ đậu xe, Đàm Tuấn Đạt chủ động muốn cho hắn thêm tiền hắn cũng không muốn.

Ở trong mắt Đàm Tuấn Đạt xem ra thì đây chính là biểu hiện của việc rất chú trọng khế ước tinh thần, cho nên anh ta mới bằng lòng kết giao bằng hữu với đối phương.

Giang Chí Thành không ngốc, hắn phấn đấu bao nhiêu năm ở trong tương lai, biết được vô số nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Cái gọi là gừng càng già càng cay này, Giang Chí Thành đã trải qua một đời càng thêm hiểu rõ cái gì gọi là lòng người.

Hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Đàm Tuấn Đạt, hơi hơi mỉm cười nói: “Ngài Đàm không cần phải cảm thấy kỳ quái, trước kia bởi vì một số việc nên tôi có chút sa sút, đúng thật là mang đến cho vợ tôi rất nhiều bất hạnh.

Có lẽ ở đây có rất nhiều người đều đã từng nghe cô ấy nói qua chuyện về tôi, tôi cũng muốn mời các vị giúp tôi làm chứng.

Sau này nếu Giang Chí Thành tôi mà tiếp tục làm những việc lung tung lộn xộn như trước, khiến vợ của tôi bị người ta khinh thường thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Lời này có thể nói là vừa hóa giải công kích, thừa nhận hành vi ác liệt trước kia, cũng bày ra quyết tâm thay đổi.

Hắn lo lắng cho hình tượng của Chung Tĩnh Di ở trong công ty nên cũng cho cô đủ mặt mũi.

Lời nói như vậy cũng khiến Chung Tĩnh Di trong nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Mà Đàm Tuấn Đạt lại cười gượng một tiếng, nói: “Vậy cái đó, à thì....Khá tốt”

Lúc này, có người từ bên ngoài đi vào, nói: “Giám đốc Đàm, giám đốc Mã của Xưởng rượu Thiên Môn tới ạ.”

Nếu không biết rõ quan hệ giữa Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di thì Đàm Tuấn Đạt còn muốn tán gẫu với hắn một lát.

Nhưng mà hiện tại đã biết rõ đối phương chính là tên chồng hèn nhát kia, hứng thú trong lòng của Đàm Tuấn Đạt đối với Giang Chí Thành lập tức giảm đi rất nhiều.”

Nghe thấy lời cấp dưới nhắc nhở, anh ta lập tức mượn bậc thang leo xuống, nói: “Ngại quá, tôi có chút chuyện phải đi một lát, mọi người cứ tự nhiên.”

Dứt lời, Đàm Tuấn Đạt xoay người muốn đi.

Lúc nghe thấy bốn chữ Xưởng rượu Thiên Môn khi Đàm Tuấn Đạt được nhắc nhở đồng thời khiến Giang Chí Thành lập tức nhớ tới một sự việc khác.

Năm đó sau khi Chung Tĩnh Di phóng hỏa tự sát, không lâu sau đó công ty quảng cáo Huy Hoàng cũng phá sản.

Không vì lý do gì khác mà đơn giản chỉ vì họ nhận đơn quảng cáo của Xưởng rượu Thiên Môn.

Mà hai tuần sau đó Xưởng rượu Thiên Môn bị tuôn ra tin làm rượu giả, còn dùng tới cồn công nghiệp.

Đồng thời các nơi trên cả nước có tới mấy trăm người trúng độc cồn.

Nguy cơ này khiến Xưởng rượu Thiên Môn trực tiếp bị niêm phong, mà công ty quảng cáo Huy Hoàng giúp bọn họ quảng bá cũng không thể thoái thác tội trạng của mình, bị tòa án phán có trách nhiệm liên quan.

Không chỉ phải dừng kinh doanh chỉnh đốn nửa năm mà còn phải chỉ trả thêm mấy ngàn vạn triệu tiền bồi thường nữa.

Mặc dù mấy ngàn vạn bồi thường này có một bộ phận rất lớn là bồi thường cho những người tiêu thụ được nhắc tới trong tố tụng dân sự, nhưng cũng chính sự kiện đó đã đả kích rất lớn đến công ty quảng cáo Huy Hoàng.

Sau sự việc đó Đàm Tuấn Đạt mai danh ẩn tích, mãi đến mấy năm sau đó mới xuất hiện lại ở trong công ty của cha mình.

Trải qua trận đả kích đó khiến anh ta không còn hăng hái như lúc trước nữa, cuối cùng thua cuộc trước mọi người.

Nghĩ vậy, Giang Chí Thành lập tức không do dự nữa mà nói: “Giám đốc Đàm, anh muốn hợp tác với Xưởng rượu Thiên Môn sao?”

“Hả, à đúng thế.” Giọng điệu của Đàm Tuấn Đạt rất có lệ. Nếu không phải suy xét đến buổi sáng mới mua được chỗ đậu xe từ Giang Chí Thành thì có khả năng anh ta còn lười phản ứng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play