Edit: Frenalis

Hôm nay thời tiết khá đẹp, mua đồ ăn về cũng không bị lạnh lắm. Nóng hay lạnh cũng không sao cả. Hình Tứ nói vậy chỉ là muốn tìm cớ để Phương Y vào văn phòng. Anh ta muốn hỏi chuyện gì đó nhưng không muốn nói trực tiếp với cô ở bên ngoài.

Phương Y đứng quay lưng về phía Hình Tứ, cẩn thận hâm nóng bữa sáng trong lò vi sóng. Mái tóc dài của cô rũ xuống vai, tạo nên một hình ảnh thon thả, mảnh mai như tranh vẽ. Vòng eo và đôi chân của cô đều hoàn hảo không tì vết.

Hình Tứ không biết vì sao thở dài, xoa nhẹ thái dương đang đau nhức. Lúc Phương Y quay lại thì mở miệng hỏi: "Phương Y, dạo này cô có gặp luật sư Chu không?"

Phương Y đang thu dọn túi giấy, chần chừ một lát rồi nửa thật nửa giả trả lời: "Trước đây luật sư Chu có hỏi tôi một vấn đề."

Hình Tứ gật đầu nghi ngờ.

Phương Y tiếp tục: "Luật sư Chu hỏi tôi liệu anh có thể rời khỏi vụ kiện này hay không."

Hình Tứ hơi hơi nhíu mày: "Cô trả lời thế nào?"

Phương Y thẳng thắn nói: "Tôi nói là không thể."

Khóe miệng Hình Tứ cong lên một chút, tựa hồ cảm thấy Phương Y nghĩ anh quá chính trực, một lúc sau cũng không mở miệng.

Nhìn thấy cảm xúc của anh ta thay đổi thất thường, Phương Y chậm rãi nói: "Thật ra luật sư Hình không cần buồn rầu. Nếu luật sư Chu đã chọn rút lui, thì mọi chuyện sẽ không thay đổi. Nhìn từ góc độ của anh, mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, ít nhất kẻ xấu có thể bị đưa ra ánh sáng công lý, người tốt có thể được minh oan, phải không?"

Đương nhiên đây là chuyện tốt, chỉ là... Hình Tứ nhấp môi trầm mặc. Việc Chu Lạc Sâm chủ động rút lui là điều mà anh ta chưa từng nghĩ đến trong nhiều năm qua, điều này khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, cũng không thể đoán trước.

"Bữa sáng đã xong." Giọng nói của Phương Y kéo Hình Tứ đang trầm tư suy nghĩ hoàn hồn. Anh ta nhìn thấy đôi tay trắng nõn mịn màng của cô đang đặt bữa sáng lên bàn trà, giọng nói ôn hoà của cô gái vang lên: "Luật sư Hình có thể lại đây ăn."

Hình Tứ từ từ đứng dậy, đi đến chỗ cô và ngồi xuống ghế sofa. Nhìn vào bữa sáng thịnh soạn, ngẩng đầu hỏi cô: "Cô đã ăn chưa? Có muốn ăn cùng không?"

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y nghĩ rằng anh ta chỉ đang khách sáo, nên lắc đầu nói: "Tôi đã ăn rồi, luật sư Hình cứ từ từ ăn đi, tôi ra ngoài trước."

Hình Tứ không giữ cô lại, gật đầu, nhìn cô rời đi. Anh ta không phải chưa từng hoài nghi qua việc Chu Lạc Sâm chủ động rời khỏi vụ án có liên quan đến Phương Y, nhưng anh ta cũng không tin rằng Chu Lạc Sâm là kiểu người sẽ đánh mất danh dự và sự nghiệp vì phụ nữ.

Sau khi rời khỏi văn phòng Hình Tứ, Phương Y trở lại chỗ làm việc với sắc mặt phiền muộn, tâm trí rối bời.

Thời điểm Trần Quân Du muốn lấy văn kiện từ cô nên ngó qua, nhìn thấy vẻ mặt của cô, quan tâm hỏi: "Phương Y, sắc mặt cô không tốt, có chuyện gì vậy?"

Phương Y chỉ lắc đầu, không nói gì. Trần Quân Du tự biết không thú vị nên tiếp tục bận rộn với công việc. Việc Chu Lạc Sâm rút khỏi vụ kiện đồng nghĩa với việc nhóm họ đã chiến thắng, cho nên hiện tại anh ta rất bận rộn.

Nhìn thấy không ai chú ý đến mình, Phương Y lặng lẽ nhìn về phía văn phòng của Chu Lạc Sâm. Lâm Tư đã trở về chỗ ngồi, đang thảo luận công việc với Doãn Triết Ngạn. Cửa sổ văn phòng của Chu Lạc Sâm được kéo rèm che khuất, không thể nhìn thấy gì bên trong.

Phương Y có chút thất vọng, thu hồi tầm mắt và tiếp tục làm việc. Cô thầm nghĩ, dạo này mình quá nhạy cảm hay suy nghĩ lung tung. Có lẽ một sự vô hình nào đó đang cố gắng đẩy cuộc sống bình thường của cô sang một hướng cực đoan khác. Cô phải nhanh chóng kéo nó quay trở lại như trước mới được.

Vài ngày sau, Phương Y dựa theo quyết tâm trong lòng mà hoàn toàn đem tâm trí tập trung vào công việc. Cô cố gắng không chú ý đến hành tung của Chu Lạc Sâm, mà cô cũng không nghe thấy gì về anh.

Chu Lạc Sâm dường như đã đi công tác, cả tuần không đến văn phòng. Nhưng Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn đều có mặt, không ai biết liệu anh có thực sự đi công tác hay không... Dù sao, việc anh đi làm hay không cũng không liên quan đến cô, cô vẫn đang suy nghĩ về cách trả ơn Chu Lạc Sâm một cách thực tế.

Vài ngày trước Phương Y nhận được điện thoại từ mẹ, nói rằng ba dượng trở về nhà, đột nhiên tuyên bố muốn làm ăn và cai rượu cờ bạc, khiến mẹ cô rất vui. Hơn nữa, ông ta dường như mang theo tiền về nhà, mẹ cô bóng gió hỏi cô liệu ba dượng có đòi tiền cô hay không, còn liên tục xin lỗi cô. Phương Y nghe đến ù cả tai, không nói gì thêm rồi cúp máy.

Cô không tin việc ba dượng mang tiền về nhà và thay đổi bản thân không liên quan gì đến Chu Lạc Sâm.

Để làm rõ số tiền mình nợ Chu Lạc Sâm, Phương Y đã nhắn tin cho mẹ một lần nữa, hỏi xem ba dượng mang về bao nhiêu tiền. Mẹ cô trả lời lấp lửng, ba dượng tất nhiên sẽ không bao giờ nói hết với mẹ cô. Mẹ cô có thể xác định được con số, nhưng đó chỉ là con số ước tính không chính xác, nhưng con số ước tính này cũng khiến Phương Y không thể gánh vác.

Hiện tại đầu óc Phương Y chỉ nghĩ đến cách kiếm tiền nhanh chóng. Trước đây cô dự định tìm việc làm thêm trên mạng, nhưng sau đó lại quá bận rộn mà quên mất. Bây giờ cô muốn tiếp tục tìm việc làm thêm, dự định sẽ làm vào ban đêm khi có thời gian rảnh rỗi.

Sau khi tìm kiếm trên mạng một hồi, Phương Y cầm điện thoại đi vệ sinh, gọi điện đặt lịch phỏng vấn cho hai công việc làm thêm, đó là gia sư môn văn và phiên dịch tiếng Anh, đây là hai lĩnh vực mà cô khá am hiểu và có khả năng cao làm tốt.

Khi hết giờ làm việc, Phương Y nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi. Hiện tại vụ án Đinh Dật Thăng đã đi đến hồi kết, cô không có nhiều việc phải làm, nên việc cô đi về cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng điều mà cô không ngờ tới là có một việc trì hoãn thời gian của cô, khiến cô không biết nên vui hay buồn.

Phương Y gặp Chu Lạc Sâm đang lái xe đến trước tòa nhà cao ốc. Hôm nay anh mặc vest xám đậm, tay cầm cặp da đi lên lầu, quần tây ủi li thẳng tắp theo sự chuyển động của anh mà tạo nên một độ cong đẹp mắt, so với bộ vest đen thường ngày, anh càng thêm anh tuấn.

Lúc nhìn thấy Phương Y ở cửa, anh dường như không hề ngạc nhiên, nhẹ nhàng chào hỏi: "Tan làm rồi à?"

Phương Y gật đầu: "Tôi đang định đi về. Luật sư Chu mới quay lại ạ?"

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Lạc Sâm gật đầu, môi mỏng mấp máy vài lần nhưng không nói gì. Đây là lần đầu tiên Phương Y thấy anh do dự, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Nhưng, thời gian phỏng vấn của cô sắp đến, nếu đến trễ sẽ khiến nhà tuyển dụng có ấn tượng không tốt, cho nên cô đành phải cáo lỗi rời đi.

"Tôi có chút việc, ngày mai gặp lại luật sư Chu." Cô chào tạm biệt Chu Lạc Sâm và bước đi. Nhưng khi đi ngang qua anh, tay cô bị anh giữ lại.

"Tôi lên lấy vài thứ, em ở đây đợi tôi, tôi sẽ xuống ngay." Anh không nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói, xung quanh đều là người tan tầm, họ nhìn chằm chằm vào hai người, khiến Phương Y cảm thấy không thoải mái. Chu Lạc Sâm dường như cũng nhận ra điều đó, nên nhanh chóng buông tay cô ra.

"Luật sư Chu tìm tôi có việc gì ạ? Tối nay tôi có chút việc gấp cần làm, nếu muộn quá sẽ không kịp." Phương Y có chút khó xử nói.

Chu Lạc Sâm quay lại nhìn cô: "Năm phút cũng không chờ được sao?"

Phương Y suy nghĩ một lúc, định đồng ý, nhưng lúc này điện thoại của cô lại reo. Cô nhìn số gọi đến, là số của người phụ trách tuyển dụng gia sư môn văn.

Cô có chút gấp gáp, nghe cũng không được mà không nghe cũng không được, khó xử muốn chết.

Chu Lạc Sâm thông minh như vậy, chỉ cần nhìn vào mắt cô là đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh nhẹ nhàng nói: "Em đi đi." Sau đó, anh không quay đầu lại mà bước vào tòa nhà cao ốc.

Phương Y nhìn anh rời đi, trong lòng ngoài lo lắng còn có cảm giác mất mát.

Cô cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại không ngừng reo, Phương Y quyết định dời lịch phỏng vấn hôm nay sang ngày khác. Nếu có thể, cô sẽ đi phỏng vấn lại. Dù sao ân nhân vẫn là quan trọng hơn.

Cứ như vậy, Phương Y vẫn luôn ở dưới lầu tòa nhà cao ốc chờ Chu Lạc Sâm, nhưng anh vẫn chưa xuống. Nói là năm phút, nhưng đã hơn 50 phút... một tiếng... ba tiếng.

Đêm đã muộn, ngốc nghếch chờ ở dưới lầu quả là lựa chọn tồi tệ nhất. Cô cũng nghĩ đến việc lên lầu tìm anh, hoặc gọi điện thoại cho anh. Nhưng Phương Y cảm thấy, có lẽ lúc nãy cô đã khiến anh không vui, đợi dưới lầu tuy rằng hơi ngốc nghếch, nhưng nếu anh thấy cô đợi lâu như vậy thì hẳn sẽ không tức giận nữa? Nếu anh vẫn không vui, cũng sẽ dịu lại phần nào.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y đoán được, lý do anh không xuống lâu như vậy là vì nghĩ rằng cô đã đi rồi. Càng nghĩ như vậy, cô càng thở dài. Xem ra trong mắt anh, vị trí của anh trong lòng cô còn không bằng "việc gấp".

Đang nhàm chán nhìn đám người tẻ nhạt xung quanh, Phương Y nhìn thấy xe Chu Lạc Sâm đang đỗ trước cửa tòa nhà cao ốc. Chiếc xe hơi bẩn thỉu, lốp xe còn dính bùn đất. Chẳng lẽ anh đi về nông thôn? Sao lại có bùn đất?

Phương Y tò mò đi xuống bậc thang và đến bên cạnh xe anh. Cô lấy khăn ướt từ ba lô ra và quấn quanh ngón tay, nhàm chán lau bụi bẩn trên xe. Khi Chu Lạc Sâm vội vã từ trên lầu đi xuống, đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Người phụ nữ nói có việc gấp phải đi trước đó không những không đi, mà còn ngây ngốc cầm khăn ướt lau xe cho anh. Trên mặt anh tuy không có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại nhu hoà hơn nhiều, nhìn qua tâm tình không tồi.

Phương Y cũng không nhận ra Chu Lạc Sâm đã đến gần mình từ lúc nào. Cô đang chăm chú lau ở phía sau xe, chỉ nhận ra anh khi nhìn thấy ảnh ngược của anh trên cửa sổ xe.

Anh đứng rất gần cô, gần như áp sát vào người cô. Lúc cô quay lại, hai người suýt va vào nhau. Cô nhìn thấy anh qua cửa sổ xe, chắc hẳn anh đã biết điều đó, nhưng tại sao anh lại không hề lùi lại?

Anh đứng im, cô cũng không dám cử động. May mắn là trời đã tối, các nhân viên văn phòng trong tòa nhà đều đã tan làm, nếu không thì mọi người sẽ nhìn thấy thì rất xấu hổ.

Sau một hồi lâu, lâu đến mức Phương Y cảm thấy khó thở, Chu Lạc Sâm mới chậm rãi mở miệng. Anh hơi nghiêng đầu về phía tai cô, giọng nói ấm áp của anh phả vào tai khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

Anh nói: "Tại sao em lại đợi ở đây?"

Từ việc anh nhìn thấy cô ở cạnh xe anh mà không hề ngạc nhiên, có thể đoán được rằng anh biết cô sẽ không đi. Nhưng nếu anh đã đoán được, tại sao bây giờ lại hỏi cô như vậy? Rõ ràng là anh đang cố ý trêu chọc cô.

Tác giả có lời muốn nói:

"Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm". Khi thiếu nợ người, ta sẽ không thể ngẩng cao đầu. Lão Chu cẩn thận từng bước, như con nhện dệt lưới, từng bước dụ dỗ cô vào bẫy, không nhanh không chậm, thong thả ung dung, thật là...... cầm thú!

Chương sau có đột phá lớn nha!

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

- -------------------o------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play