Chương 9: Thầy Trì và trò Chung.
Mua đồ ra hơi trễ, lúc hai người đến con phố cổ thứ hai đã gần năm giờ chiều rồi.
Ánh sáng trên phố ảm đạm đi nhiều, may mà có tuyết trên đất làm tấm phản quang cũng được.
Xuống xe, Chung Độ đưa chiếc khăn quàng cổ đỏ cho Trì Viễn Sơn: “Cậu đeo đi, trời lạnh.”
Ngày và đêm miền bắc chênh lệch nhiệt độ rất lớn, bây giờ đúng thật lạnh hơn hồi trưa nhiều. Trì Viễn Sơn cầm khăn quàng cổ quấn lên, lại hỏi Chung Độ: “Còn anh?”
“Tôi không đeo được, chụp ảnh vướng víu.”
Nói dứt câu chợt phát hiện Trì Viễn Sơn vẫn còn nhìn mình như muốn nói gì, anh bèn cười bổ sung: “Tôi không lạnh đâu, thật.”
Con đường này rộng hơn đường vừa rồi kha khá, hai bên là hai hàng cây hồng đã rụng lá sạch trơn, mấy quả hồng cam óng treo trên cành cây, đội chiếc mũ tuyết trĩu nặng lủng lẳng như chực chờ rơi xuống.
Ở bất kỳ góc độ nào con đường này cũng cực kỳ hợp với yêu cầu của Chung Độ. Nó hệt như một quý bà bị thời gian bỏ quên, trơ trọi, cô tịch, thoi thóp, mang nét đẹp cổ kính mà thê lương hoang tàn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT