Tin nhắn từ Đàm Thanh vẫn còn nằm trong điện thoại.

【Hạ Si Lễ thi đậu đại là sẽ rời khỏi đây, liệu nó còn có thể bảo vệ em bao lâu?】

【Ôn Lê à, chỉ có tôi mới có thể ở Nam Đàn cùng em thôi.】

【Ba mẹ em đã hại ba mẹ tôi, em phải gánh lấy tội lỗi này thay họ chứ.】

Khuôn mặt Ôn Lê trắng bệch, cô không hiểu tại sao Đàm Thanh lại như một bóng ma bám lấy cô không buông. 

【Hạ Si Lễ không trách em sao?】

【Nó bị Tần Khuê đánh đến nỗi như thế, vì để kiếm tiền phẫu thuật cho bà nội em mà quyền tuyển thẳng cũng bị tước mất, nó vì em mà phải trả giá đắt như vậy thì liệu nó sẽ không oán trách em sao?】

Ôn Lê nhìn chằm chằm vào từng tin nhắn mà cơ thể lạnh dần, đầu óc cô trống rỗng, ngón tay run rẩy bấm gọi điện thoại.

Giọng nói dịu dàng của Đàm Thanh truyền đến từ ống nghe: “Lê Lê, tôi nhớ em lắm, giờ tôi chỉ còn mình em thôi.”

Nghe thấy giọng nói của hắn, Ôn Lê cảm thấy vô cùng ghê tởm, mắt cô đỏ hoe, giọng khàn đi: “Là anh ư?”

“Là anh đã tố cáo Hạ Si Lễ ư?” 

Tiếng cười man rợ của Đàm Thanh đã trả lời cho câu hỏi của cô. 

Ôn Lê hét lên trong tuyệt vọng: “Là anh tố cáo anh ấy! Đàm Thanh, anh chết đi, anh có thể chết đi không? Một kẻ như anh nên xuống địa ngục đi chứ!”

Hạ Si Lễ là một người tốt như thế, đáng lẽ anh phải đi trên con đường gấm hoa có ánh dương rạng rỡ chiếu rọi, chứ không phải rơi vào bãi lầy như bây giờ vì cô.

Nếu không có cô, anh vẫn sẽ mãi giữ được sự tự do và kiêu ngạo của mình.

“Địa ngục?” Đàm Thanh cười nhẹ, tiếng cười kỳ quái vang vọng trong tai cô, “Em phải xuống địa ngục cùng tôi chứ.”

Ôn Lê cắn răng  ôm lấy đầu gối, thân hình mảnh mai co rúm trong góc đang không ngừng run rẩy.

Cửa nhà bất ngờ bị gõ.

Một tiếng rồi lại một tiếng, tiếng gõ cửa vang lên nghe vô cùng chói tai trong không gian vắng lặng.

Gõ ba cái rồi dừng lại.

Ôn Lê bất ngờ ngẩng đầu, tim cô thắt lại, bên tai là tiếng thở trong điện thoại xen lẫn với tiếng gõ cửa.

Toàn thân cô nổi da gà, điện thoại đột nhiên bị ngắt ngang, lại có tiếng gõ cửa vọng đến từ xa.

“Ai đó?” Giọng nói của Tần Tú Anh truyền ra từ phòng ngủ.

Ôn Lê nghe thấy tiếng bà nội dậy thì vội vàng lấy con dao từ trong túi ra rồi nhanh chóng chạy ra khỏi giường, nhưng dường như đôi chân yếu đuối của cô không muốn nghe lời khiến cô ngã ập xuống đất, cơ đau ập đến làm cho mí mắt cô cay xè. 

Ôn không kịp suy nghĩ nhiều, cô giấu con dao sau lưng, khi Tần Tú Anh bước ra khỏi phòng ngủ thì cô cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Bà nội, để con đi xem có chuyện gì không, bà nội về phòng ngủ đi.”

Tần Tú Anh nhìn về phía cửa: “Khuya khoắt thế này, chẳng lẽ người ta gõ nhầm cửa à?”

Ôn Lê cố tỏ ra bình thường khi đưa Tần Tú Anh trở lại phòng ngủ rồi đóng cửa lại, cô cầm con dao tiến đến gần cửa ra vào, tiếng đập cửa càng lúc càng gần khiến tim cô đập mạnh hơn.

Cô cầm dao bằng tay trái, tay phải mở cửa—

Hành lang bên ngoài trống không.

Không có ai.

Như thể tiếng gõ cửa vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy.

Cả người Ôn Lê ngã xuống đất, con dao trên tay cũng rơi theo, bàn tay cô run rẩy không thể nắm chặt nữa, cô ôm lấy cánh tay lạnh lẽo của mình, nước mắt vô thức chảy dài trên má.

Tại sao thế giới này mãi không thể tốt lên?

Cô đã làm sai điều gì mà cứ phải chịu đựng chuyện này cả đời?

Cô rất sợ.

Giờ phút này lại cảm thấy nhớ Hạ Si Lễ biết nhường nào, ước gì anh có thể ở bên cạnh cô lúc này.

Nhưng cô không thể mang thêm phiền phức cho anh nữa.

Cô lê tấm thân bủn rủn yếu ớt trở lại phòng ngủ, ngơ ngác nhìn tin nhắn Hạ Si Lễ vừa gửi đến.

Là một vài bức ảnh.

Một căn hộ mới tinh tươm với phòng khách có ánh nắng rực rỡ ấm áp, ban công ngoài trời có một cái ghế nằm bập bênh, bên cạnh có trồng một giàn hoa hồng, còn có hoa tường vi thơm ngào ngạt theo ánh nắng bò lên trên, có gió thổi qua khiến những nụ hoa xinh đẹp đong đưa theo gió.

Phòng ngủ rộng rãi ấm cúng có tủ quần áo lớn, trong không gian nho nhỏ dành cho hai người còn được trải thảm lông mềm mại, có một cái máy chiếu được gắn phía trước chiếc ghế sofa dài.

Điện thoại của Hạ Si Lễ gọi đến, giọng nói quen thuộc trầm ấm của anh kéo cô trở về với hiện tại: “Thích không?”

Chỉ cần giọng nói của anh vang lên đã có thể khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng Ôn Lê dần tan biến, cô từ từ thả lỏng, sợi dây căng thẳng trong đầu hoàn toàn đứt lìa.

Cô vô thức hỏi: “Đây là gì?”

Hạ Si Lễ lơ đãng nói: “Chỉ hỏi em có thích không thôi mà?”

Ôn Lê không hiểu ý của anh, cô xem đi xem lại những bức ảnh anh vừa gửi: “Em thích.”

Hạ Si Lễ ngồi bắt chéo chân, khuỷu tay thong thả tựa vào ghế, anh rủ mắt ung dung nói: “Anh đi xem căn hộ này thấy rất gần với Thanh Đại, chỉ cần 10 phút đi bộ là tới.”

Ôn Lê sững sờ.

Bên tai cô vẫn là giọng nói trầm thấp của Hạ Si Lễ mang theo sự ấm áp: “Đây sẽ là tổ ấm nhỏ của chúng ta trong bốn năm đại học tới. Em thích màu vàng, chúng ta sẽ sơn tường phòng ngủ màu vàng nhạt. Mùa đông ở Kinh Bắc đã có lò sưởi, anh sẽ trải thêm một lớp thảm dày khắp nhà, đảm bảo khô ráo để cho A Lê của anh không bị dị ứng nữa.”

Hàng mi của Ôn Lê khẽ động, lòng cô chua xót, cổ họng cô như nghẹn lại không cách nào nói nên lời.

“Học xong mình sẽ về nhà. Em muốn ăn ngoài thì mình ra ngoài ăn, còn không muốn thì anh về nhà nấu cho em, nhưng A Lê không được kén ăn, không tốt cho sức khỏe. Nhiệm vụ của anh là phải nuôi em béo lên mười cân mới được.” Chợt có tiếng mèo kêu vang lên, Hạ Si Lễ khẽ cười, “Giống như Tiểu Bạch Lê vậy.”

Ôn Lê thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh hai người ở cùng nhau trong tương lai, khóe môi cô cong lên: “Béo thêm mười cân thì em sẽ thành heo mất.”

Hạ Si Lễ nhướng mày: “Làm sao lại thành con heo con được?”

Ôn Lê nghe được hơi thở nhẹ nhàng của anh ở bên tai, giọng điệu anh thong thả mang theo chút lưu manh vô lại: “Ôn Lê, em là người mà Hạ Si Lễ anh muốn cưới ngay bây giờ.”

Ôn Lê vùi mặt vào chăn, cô nghe thấy trái tim mình đập mãnh liệt, vừa hồi hộp vừa xao xuyến.

Bỗng nhiên Hạ Si Lễ gọi tên cô: “Ôn Lê.”

“Em đây.” Cô nhẹ nhàng đáp.

Sau một hồi lâu, giọng nói nghiêm túc và kiên định của Hạ Si Lễ vang bên tai cô: “Anh sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp.”

“Sẽ không để em phải chịu bất kỳ sự uất ức nào, trên bước đường tương lai của anh sau này chỉ có mình em thôi.”

Khoảnh khắc này, Ôn Lê như quên đi Đàm Thanh, quên đi tất cả mọi chuyện không tốt trên đời này.

Họ cam lòng yêu nhau giữa vũng lầy trong địa ngục.

Chỉ cần cô kiên trì, chỉ cần cô rời khỏi Nam Đàn này thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.



Đếm ngược còn 5 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. 

Thời tiết Nam Đàn nóng bức với tiếng ve kêu inh ỏi, ánh nắng chói chang bao phủ mặt đất.

Khi Ôn Lê xuống lầu thì Hạ Si Lễ đã đợi cô ở đó rồi.

Anh lười biếng đó với khuôn mặt đẹp trai, đường nét trên mặt cứng rắn mạnh mẽ. Dường như nghe thấy tiếng động, anh nhướng mắt, đuôi mắt hơi cong lên khi anh nở nụ cười rồi bước từng bước lớn về phía cô, ôm lấy vai cô kéo nhẹ vào lòng mình.

Hạ Si Lễ đưa cho cô một hộp sữa chua dứa: “Bây giờ uống là vừa.”

Ngón tay Ôn Lê chạm vào hộp sữa chua giấy, vẫn còn hơi hơi lạnh, hình như ai đó đã cố ý lấy hộp sữa chua này ra khỏi tủ lạnh từ 1 tiếng trước.

Cô tựa vào vai anh, một tay ôm lấy cánh tay anh, một tay cầm sữa chua từ từ nhấm nháp, nắng chiếu vào khiến tóc cô nóng lên nhưng lại chẳng nghe thấy cô than vãn một lời.

Hạ Si Lễ nhìn trời rồi bung ô ra che cho Ôn Lê, trong nháy mắt ánh nắng chói chang kia không chạm được đến cô nữa.

Ôn Lê ngẩng đầu hỏi, “Anh bung ô làm gì đó?”

Hạ Si Lễ tiến lại gần: “Không phải con gái tụi em đều thích da trắng sao?”

Ánh mắt anh mang theo sự ngả ngớn, nụ cười còn mang theo vài phần lưu manh: “Trời nắng nóng quá, không thể để bạn gái anh bị cháy nắng được.”

Ôn Lê nhéo nhẹ vào cánh tay anh: “Nhiều chuyện.”

Hạ Si Lễ cười khẽ, giọng cười anh trầm thấp khàn khàn như có cát: “Nhéo thích quá nhỉ?”

Cả người thiếu niên tản ra thân nhiệt nóng vô cùng, cơ bắp nơi cánh tay cuồn cuộn mạnh mẽ, chạm tay vào là có thể cảm nhận rõ ràng những đường gân nổi trên cánh tay.

Ôn Lê cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, cô không đáp lời nhưng lại ôm anh chặt hơn.

Đàm Thanh đi phía sau bọn họ cả quãng đường, hắn mặc một bộ đồ đen từ trên xuống dưới, làn da trắng đến mức trong suốt, mũ lưỡi trai kéo thấp chỉ chừa lại ánh mắt âm u nhìn Ôn Lê chằm chằm, khóe miệng từ từ nở một nụ cười quỷ dị.

Chỉ còn 4 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Ngày nào cũng cứ đúng 11 giờ đêm là tiếng gõ cửa lại vang lên, cứ nửa tiếng một lần.

Ôn Lê cố kìm nén nhưng sau vài lần thì cô không thể cản Tần Tú Anh mở cửa nữa.

Bên ngoài vẫn không có ai.

“Đêm hôm rồi ai cứ phá nhà người ta vậy?”

Ôn Lê biết là Đàm Thanh nhưng cô không muốn bà nội lo lắng nên chỉ nói: “Ngày mai con sẽ tìm người đến lắp camera.”

Ở giữa lầu 6 với mái nhà có một cái gác mái rộng chừng 1 mét vuông, có thể dùng thang dây để leo lên,  Ôn Lê định tìm thợ tới lắp một cái camera an ninh nhỏ trên đó, buổi tối nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện.

Chỉ còn 3 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Trước cửa nhà Ôn Lê bỗng vang lên tiếng kêu chói tai khiến cho hàng xóm giật mình.

Hai con mèo con được đặt trong hộp, lông mèo dính đầy máu đỏ nhớp nháp, tiếng mèo kêu thảm thiết biến mất chỉ sau vài phút.

Hai con mèo con bị ngược đãi đến chết.

Mặt mày Ôn Lê tái mét, Tần Tú Anh nhìn thấy cảnh này thì lập tức gọi cảnh sát. 

Cảnh sát đến nơi,  Tần Tú Anh kể lại những sự việc gần đây, đồng thời kêu Ôn Lê cung cấp video an ninh cùng mấy tin nhắn quấy rối từ Đàm Thanh gửi trong thời gian này.

Trong video, Đàm Thanh cải trang cực kỳ cẩn thận, mùa hè mà hắn ta ăn mặc áo mưa rộng che kín mít, đội mũ, đeo khẩu trang, cố tình cúi người để giấu đi chiều cao và dáng dấp thật của mình. Hắn ném xác mèo chết trước cửa nhà Ôn Lê, sau đó còn cố ý nhìn vào camera một cách khiêu khích rồi mới chịu rời đi.

“Cái loại người này xứng đáng xuống địa ngục!” một hàng xóm nói, “Trước đó hắn còn đổ máu gà, gõ cửa, ném chuột chết ở đây nữa, tôi và chồng còn cố tình chờ ở ngoài cửa nhưng lại không bắt được.”

Tần Tú Anh nhìn về phía Ôn Lê, bà thất thần: “Lê Lê, chẳng lẽ là—”

Ôn Lê căng thẳng vội nói: “Bà nội đừng lo, có cảnh sát ở đây rồi mà, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi ạ.”

Dù vậy thì Tần Tú Anh vẫn lo lắng, bà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dạo này con đừng đi làm nữa, tan học bà nội sẽ đến đón con rồi chúng ta cùng về nhà.”

“Thật sự là không sao đâu bà nội.” 

Hết cách Ôn Lê đành nói, “Hạ Si Lễ sẽ đưa đón con mỗi sáng và tối, có anh ấy ở đây, bà nội đừng lo cho con.”

Tần Tú Anh nghe đến Hạ Si Lễ thì cảm thấy nhẹ nhõm: “Ừ, có thằng bé đi với con thì bà nội mới yên tâm.”

Cảnh sát dựa vào lời kể của Ôn Lê, còn có tiền án trước đó của Đàm Thanh, bắt đầu truy tìm hắn.

Tuy nhiên, một ngày sau, cảnh sát thông báo Đàm Thanh đã biến mất.

Ôn Lê thở phào nhẹ nhõm nhưng lòng vẫn cảm thấy không yên nên mỗi ngày cô vẫn mang theo con dao vào túi.

Chỉ còn 2 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Tất cả học sinh của của Nhất Trung Nam Đàn được nghỉ học, để nhường phòng thi cho các học sinh lớp 12.

Trên đường về, mọi người hỏi nhau địa điểm thi ở đâu.

Lý Dịch Từ thi ở trường Trung học trực thuộc còn Thời Diên cười khoái chí: “Tôi thì vẫn thi ở Nhất Trung, trưa thi xong là có thể về nhà ngủ một giấc.”

“Anh Hạ thì sao?”

Hạ Si Lễ: “Nhất Trung.”

“Được lắm, tôi có bạn thi chung rồi, thi xong đừng dò đáp án nha anh Hạ.” Thời Diên làm mặt buồn bã, “Tôi sợ biết đáp án thì môn sau tôi sẽ không thi được mất.”

Hạ Si Lễ bật cười.

“Thi xong chúng ta đi ăn nhé.”

Sầm Khê hứng thú nói: “Em thấy được đấy, Nguyệt Thành có một Escape Room[1] mới mở đó, hôm nào chúng ta đến chơi đi.”

“Được đó.”

Mọi người đều đồng ý.

“Mọi người thi xong là coi như được giải thoát rồi, bọn em còn phải thi học kỳ mới được nghỉ.” Sầm Khê thở dài, “Nghỉ xong thì cũng lên lớp 12 luôn rồi.”

Lý Dịch Từ: “Nghỉ hè có kế hoạch gì không?”

Thời Diên: “Sầm Khê và Ôn Lê sau kỳ nghỉ hè này sẽ không còn thời gian nữa, hay hè này bọn mình đi biển chơi đi?”

Thời Diên nhìn về phía Hạ Si Lễ, người này lại nhìn về phía Ôn Lê nhàn nhạt nói: “Bạn gái đi thì tôi đi.”

Thời Diên trợn mắt: “Đúng là cạn lời luôn, anh Hạ à, kiếp trước chắc chắn cậu đã làm tổn thương con gái nhà người ta dữ lắm nên kiếp này mới bị cuồng yêu như vậy đó.”

Hạ Si Lễ cười khẽ: “Cậu thì biết gì, đây gọi là phụ xướng phu tùy[2].“

Thời Diên: “…”

“Em Lê, em xem cậu ta nói kìa.”

Ôn Lê cong môi cười, đối diện với ánh mắt đen láy của Hạ Si Lễ, anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt có chút ngang ngược lại rất chân thành.

“Thật sự chịu không nổi các người nữa mà, có phải là nếu không có chúng tôi ở đây thì hai người đã hôn nhau rồi phải không?” Thời Diên nhìn không khí xung quanh, không nhịn được nói, “Lý Dịch Từ, che mắt Sầm Khê lại nhanh lên, không được nhìn bậy.”

Gương mặt nhỏ của Ôn Lê ửng đỏ nóng bừng.

Hạ Si Lễ nhìn cô như vậy thì nhướng mày cười nhẹ: “Được rồi đó, đừng nói linh tinh nữa.”

Thời Diên làm lơ lời anh: “Ôn Lê à, vậy em có đi không? Em không đi thì anh Hạ cũng không đi đâu đó, thi đại học xong là bọn mình tạm biệt nhau rồi còn gì, chỉ còn có kỳ nghỉ hè để tụ tập một phen thôi đó.”

Ôn Lê: “Đi ạ.”

“Vậy hẹn rồi đó nha, đợi thi xong ngày 8 này bọn mình hẹn nhau tại cổng trường, sau đó cùng nhau đi ăn thịt nướng, vừa ăn thịt nướng vừa tính xem khi nào thì đi biển nhé.”

“Được.”

Mọi người tạm biệt nhau ở cổng trưởng.

Ôn Lê mang ba lô đi về phía trước, gò má cô nõn nà, mái tóc buộc cao gọn gàng để lộ đường nét khuôn mặt mềm mại thanh tú.

Một hơi ấm truyền đến từ sau gáy, Hạ Si Lễ sờ phía sau gáy khiến Ôn Lê phải ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt của anh.

Hạ Si Lễ nhìn ánh mắt mệt mỏi của cô: “Không ngủ ngon?”

Ánh mắt Ôn Lê khẽ run rẩy, cô nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của anh: “Sắp thi đại học rồi nên em hơi căng thẳng.”

Hạ Si Lễ cười nhạo cô: “Em thì có gì mà căng thẳng chứ?”

Ôn Lê ngẩng đầu nhìn anh, tỉ mỉ ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt anh, cô nhỏ giọng nói: “Còn một năm nữa em mới có thể đến Kinh Bắc.”

Nghĩa là họ phải xa cách một năm.

Hạ Si Lễ nhìn cô với ánh mắt sâu xa, anh ôm đầu Ôn Lê nhẹ kéo vào ngực mình.

Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên: “Học đại học thời gian không gò bó, thoải mái tự do lắm, mỗi tuần anh sẽ đến Nam Đàn thăm em, một năm có 24 ngày cuối tuần, còn có Quốc khánh, nghỉ hè và nghỉ đông nữa, cộng lại tổng cộng cũng được 160 ngày, anh đều sẽ ở bên em.”

Ôn Lê lắc đầu: “Vé tàu đắt lắm, đi đi lại lại cũng mệt mỏi còn mất thời gian nữa, cũng chỉ là một năm thôi mà, không sao đâu anh.”

Hạ Si Lễ cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô, chiếc nhẫn đôi trên ngón áp út anh khẽ chạm vào da cô, anh cười cười: “Có thể đắt cỡ nào chứ? Bạn trai em biết kiếm tiền mà, lo gì.”

Anh nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên gò má cô: “A Lê, là vì em nên anh mới sẵn lòng làm tất cả như vậy.”

Trái tim Ôn Lê thổn thức: “Vậy thì…giảm bớt số ngày nghỉ cuối tuần, kỳ nghỉ đông anh về Nam Đàn, còn Quốc khánh và nghỉ hè thì em sẽ đến Kinh Bắc thăm anh.”

“Nhiêu đó thôi à?” Hạ Si Lễ cười nhẹ, hôn lên mí mắt cô: “Một ngày không gặp em là ông đây đã nhớ em muốn chết, còn muốn giảm bớt số ngày đi à, có ai yêu đương như em không hả?”

“Thật là vô lương tâm.” Anh nhéo nhẹ vào đỉnh mũi cô.

“Về chuyện tiền nong, em không cần lo lắng, có gì mà bạn trai em không giải quyết được đâu.” Anh cười nói, “Robot mà anh chế tạo đã có người mua rồi, bán được 10 vạn, công ty kia còn muốn hợp tác với anh, anh còn phải đang cân nhắc đây.”

“Thật không?” Ôn Lê vui mừng nói, “Anh giỏi quá đi!”

10 vạn những năm đó là đã đủ mua cả một căn nhà.

Ánh mắt Hạ Si Lễ mang theo vài phần ung dung, anh tản mạn nói: “A Lê à, đi theo anh sẽ là quyết định đúng đắn nhất đời này của em, có em cũng là may mắn cả đời anh, bạn trai em sẽ không làm em thất vọng đâu.”

Anh ôm lấy eo thon của Ôn Lê, cô cảm nhận được hơi ấm quen thuộc khiến lòng cô an tâm. 

Trong khoảnh khắc này đây, cô muốn gả cho anh hơn bất kỳ lúc nào.

Như Hạ Si Lễ đã từng nói, nếu có thể kết hôn ở tuổi 18 thì tốt biết mấy, được như vậy thì cô sẽ phấn đấu quên mình để gả cho anh.

__

Ngày 7 tháng 6, ngày thi đại học đầu tiên.

Thời tiết ở Nam Đàn nóng không chịu nổi, dường như mùa hè mỗi năm đều năm hơn một chút, vừa khô hạn lại oi bức.

Hôm nay Ôn Lê dậy sớm, cô xin nghỉ hai ngày để đưa Hạ Si Lễ đi thi.

“Hôm nay không phải đi học mà sao vẫn mang ba lô vậy?” Hạ Si Lễ nhìn cô rồi tiện tay xách ba lô của cô lên.

Mắt Ôn Lê giật giật, nhận ra anh không phát hiện ra con dao trong ba lô thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói: “Thói quen thôi.”

Hạ Si Lễ nhìn cô cười.

Trước cổng trường Nhất Trung Nam Đàn có không ít phụ huynh đưa con mình đi thi, các xe taxi cũng buộc thêm dải lụa màu đỏ, tất cả học sinh đi thi đại học hôm nay đều được miễn phí tiền xe.

“Đi thôi.” Hạ Si Lễ xoa đầu Ôn Lê, “Chiều nay em không cần đến đây, thi xong anh qua nhà em.”

Ôn Lê gật đầu: “Dạ.”

Nhìn thấy bóng lưng anh bước vào phòng thi, Ôn Lê không về nhà mà đợi ở quán trà sữa gần đó.

Đúng 11 giờ 20 phút, Ôn Lê đã có mặt ở cổng trường.

11 giờ 30 phút, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ thi vang lên.

Học sinh lần lượt rời khỏi trường học.

Ngay khi Hạ Si Lễ bước ra, Ôn Lê đã nhìn thấy anh từ xa liền giơ tay lên vẫy vẫy. 

Ôn Lê căng thẳng lắng nghe các học sinh xung quanh bàn luận về đề văn, nhìn vào biểu cảm của Hạ Si Lễ thì thấy anh ung dung vô cùng, khiến cô không cách nào đoán được anh thi ra sao. thản nhiên.

Thấy ánh mắt cô đổ dồn về phía mình, Hạ Si Lễ tặc lưỡi một cái rồi ôm eo cô siết chặt, cúi đầu cười nói: “Thi tốt lắm.”

Lúc này Ôn Lê mới yên lòng, cô đưa cho anh ly trà sữa còn ấm vừa mua: “Anh uống đi, ba phần đường, không quá ngọt đâu.”

“Không dám mua lạnh cho anh.”

Thi đại học phải cẩn thận đề phòng bất trắc, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Cô lo uống lạnh dễ đau bụng.

Hạ Si Lễ nhướng mày: “Bạn gái nhà ai mà chu đáo vậy không biết.”

Ôn Lê cười vui vẻ: “Nhà Hạ Si Lễ đó.”

Một bóng đen ập xuống trước tầm mắt Ôn Lê, cô ngẩng đầu, Hạ Si Lễ cúi người hôn nhẹ vào khóe môi cô.

Ánh nắng chiếu qua bóng lưng Hạ Si Lễ, vẽ nên một vòng sáng mềm mại bao quanh đường nét góc cạnh của anh, anh đứng ngược sáng, trên miệng nở nụ cười tinh nghịch, còn cố ý cắn nhẹ vào chóp mũi cô.

“Cảm ơn nha.” anh nói nhỏ, “Bạn gái.”

Những người qua lại nhìn về phía họ, Ôn Lê ngượng ngùng chôn mặt vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ xinh đã đỏ bừng.

“Mọi người đang nhìn kìa.” cô thẹn thùng.

Hạ Si Lễ đưa tay vào túi, tay kia ôm vai cô một cách tự nhiên: “Cứ để họ nhìn, cho họ biết người đứng cạnh em là bạn trai em chứ.”

Nụ cười rạng rỡ luôn ở trên môi Ôn Lê suốt quãng đường về.

Ngày 8 tháng 6, ngày thi đại học cuối cùng.

Ôn Lê vẫn đưa Hạ Si Lễ đi thi, sau khi thi xong Vật lý tổng hợp vào buổi trưa thì cô cùng Hạ Si Lễ về nhà nghỉ ngơi, 2 giờ rưỡi chiều họ lại đến trường thi, 3 giờ bắt đầu môn thi cuối cùng là tiếng Anh, xong là coi như kỳ thi đại học kết thúc.

“Chiều nay em đưa bà nội đi bệnh viện, khoảng 4 giờ 50 là về rồi.” Ôn Lê nói, “Nếu về trễ hơn thì em sẽ nhắn tin cho anh.”

Hạ Si Lễ nghiêng đầu cười: “Anh và Thời Diên sẽ chờ em ở cổng trường, từ bệnh viện về nhớ nhắn tin cho anh, anh thi xong sẽ kiểm tra điện thoại đó nha.”

Ôn Lê gật đầu: “Em biết rồi, anh cố lên nha!”

“Không ôm một cái à?” Hạ Si Lễ nhìn cô nhướng mày, “Chỉ cổ vũ suông vậy thôi á?”

Ôn Lê đỏ mặt nhìn xung quanh một chút, thấy không ai chú ý thì mới bước lên hai bước nhẹ nhàng ôm anh một cái: “Được chưa?”

Khi Ôn Lê chuẩn bị lui lại thì Hạ Si Lễ đặt tay lên eo cô, kéo cô vào lòng mình, cúi đầu thấy vành tai đã đỏ bừng của cô thì khẽ bật cười: “Chưa được.”

Ôn Lê hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy…phải làm sao bây giờ?”

Nhìn ngoan muốn chết.

Hạ Si Lễ che đôi mắt hạnh ướt át của cô lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng nói khàn khàn: “Chờ thi xong còn cả đống thời gian để ôm em.”

Mặt Ôn Lê đỏ bừng, mắt cũng đã lấp lánh ánh nước.

Lúc 2 giờ 40, sau tiễn Hạ Si Lễ vào phòng thi, Ôn Lê đưa Tần Tú Anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đơn giản và lấy thuốc cho nửa tháng tới, sau đó hai bà cháu họ lên xe bus trở về nhà.

Hôm nay là ngày thi đại học cuối cùng, đường phố tắc nghẽn, về tới nhà đã là 4 giờ 40 phút, Ôn Lê vội vàng đưa Tần Tú Anh về nhà rồi chạy xuống lầu.

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Si Lễ: 【Em vừa đưa bà nội về nhà, bây giờ đến trường đón anh.】

Ôn Lê đi bộ đến trường thường chỉ cần 10 phút.

Lúc cô đang định băng qua con hẻm, bất ngờ có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

“Đi đâu?”

“Lại đi tìm Hạ Si Lễ à?” giọng nói của Đàm Thanh vang lên phía sau lưng cô.

Cả người Ôn Lê cứng đờ, cô không kịp suy nghĩ đã muốn bỏ chạy nhưng trong nháy mắt đã bị người phía sau ôm lại, dùng lực hất cô vào tường.

Cằm cô bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, Ôn Lê hoảng sợ nhìn người đối diện, chính là người đã mất tích hai ngày nay.

Đàm Thanh.

Hắn mặc áo mưa đội mũ, ấn cô vào tường.

Cả người cô toát mồ hôi lạnh, bàn tay run rẩy lần tìm con dao trong ba lô phía sau.

“Hạ Si Lễ có gì tốt chứ?” ánh mắt Đàm Thanh điên cuồng dán chặt  xương quai xanh trần trụi của cô, hắn đưa tay chạm vào bóp mạnh: “Mềm quá, lại còn thật là trắng.”

Ôn Lê cảm thấy sắp không thở nổi nữa, cô thoi thóp: “Cứu mạng, có ai không…”

“Nó đã từng sờ em như vậy chưa?” Đàm Thanh nhìn gương mặt đỏ bừng của Ôn Lê, hắn tham lam hít hà mùi hương trên người cô, “Ôn Lê, chúng ta mới là người một đường, ba mẹ em hại chết ba mẹ tôi, ba mẹ tôi hại chết ba mẹ em, trời sinh một đôi, ở bên tôi đi, tôi sẽ đối xử tốt với em, được không?”

Ôn Lê điên cuồng vùng vẫy, cơ thể không kiềm chế được run rẩy kịch liệt, cô dùng hết sức lực đá hắn ta, hốc mắt đã đỏ hoe, cô hét lên: “Đừng có mơ! Dù có chết tôi cũng không thể nào ở cùng một người tồi tệ như anh, anh đã khiến gia đình tôi tan nát. Đàm Thanh, kẻ như anh chỉ xứng đáng xuống địa ngục mà thôi!”

Đàm Thanh nheo mắt, miệng hơi cong lên, sắc mặt đột ngột thay đổi, hắn túm tóc cô đập mạnh vào tường.

“Con điếm này!”

Đàm Thanh bóp cổ Ôn Lê đập vào tường, sau đó lại hung hăng kéo lê cô trên đất, xé rách quần áo cô, “Chửi đi! Để tao xem miệng mày mềm hay cứng?”

Ôn Lê bị hắn giữ chặt hoàn toàn không thể cử động.

Đầu cô đập mạnh đau đớn, máu chảy dọc theo má rồi thấm vào miệng đầy vị sắt.

Cô nhìn bầu trời xanh thẳm, nước mắt tuyệt vọng trào ra từ khóe mắt, đáy mắt đầy tơ máu đỏ.

Mắt Ôn Lê đỏ ngầu, cô cắn răng, siết chặt con dao trong tay đâm về phía Đàm Thanh.

__

5 giờ, Hạ Si Lễ và Thời Diên đứng ở cổng trường.

Hạ Si Lễ nhìn đồng hồ thấy đã 5 giờ, đáng lý ra lúc này Ôn Lê đã cổng trường rồi mới phải nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Anh nhíu mày: 【Em đi đến đâu rồi? Anh qua đón em.】

Không tin nhắn trả lời.

Lúc 5 giờ 5 phút, Hạ Si Lễ đã gọi cho cô vài cuộc nhưng không ai bắt máy.

Thời Diên thấy anh có vẻ không ổn liền hỏi: “Có chuyện gì vậy anh Hạ?”

Hạ Si Lễ cảm thấy bất an: “Ôn Lê không nghe điện thoại của tôi, cũng không trả lời tin nhắn, giờ này đáng lý cô ấy phải đến đây rồi chứ.”

Thời Diên chỉ đơn thuần nghĩ là anh quá lo lắng thôi: “Đang ban ngày ban mặt mà, an ninh ở Nam Đàn cũng—”

Đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt Thời Diên thay đổi.

Ánh mắt Hạ Si Lễ lướt qua, ngay lập tức nhận ra sự bất thường. Thời Diên mím môi, đắn đo không biết nên nói hay không.

“Đã có chuyện gì?” Hạ Si Lễ nắm chặt cánh tay Thời Diên, lạnh lùng hỏi, “Ôn Lê làm sao?”

Lần đầu tiên Thời Diên cảm nhận được sức mạnh của Hạ Si Lễ, anh nắm chặt như thể muốn bẻ gãy cánh tay anh ta. Thời Diên sợ hãi, cuối cùng cũng mở lời: “Anh Hạ, cậu đừng tức giận, lúc trước…lúc trước khi cậu nhờ tôi đưa Ôn Lê về nhà, hôm đó không may là tan học muộn vài phút nên khi em ấy tự về trước, khi tôi tìm thấy thấy Ôn Lê thì phát hiện có một gã đàn ông lạ mắt kéo em ấy vào trong hẻm…”

Thời Diên dừng lại một chút mới nói tiếp: “May mắn là tôi đến kịp, nhưng Ôn Lê đã năn nỉ tôi đừng nói với cậu chuyện này, về sau tôi nghĩ lúc nào cậu cũng đưa đón em ấy nên cũng không nhắc lại nữa.”

Mắt Hạ Si Lễ dần đỏ ngầu, ánh mắt anh chứa đựng cơn lửa giận kinh người, anh nhìn Thời Diên chằm chằm: “Nếu Ôn Lê xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi và cậu không là anh em nữa!”

“Biết đâu trên đường có chuyện gì đó thôi, ban ngày thế này, hắn ta chắc không dám làm gì đâu.”

Lần đầu tiên Hạ Si Lễ cảm nhận được sự sợ hãi, anh run rẩy chạy về phía nhà Ôn Lê.

__

Khi anh tìm thấy Ôn Lê, Đàm Thanh đang đè lên người cô, tay còn cầm con dao, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Cổ áo Ôn Lễ bị xé rách lộ ra làn da trắng nõn, cô nằm trên mặt đất bê bết máu.

Mắt Hạ Si Lễ đỏ hoe, anh bước nhanh về phía Đàm Thanh, túm lấy hắn ta quăng vào tường. Ánh mắt anh lạnh lẽo, hai tay bóp cổ Đàm Thanh đè xuống đất đã nổi đầy gân xanh.

Ngực anh phập phồng dữ dội, đầu óc anh trống rỗng, anh lại nhấc cả người Đàm Thanh lên rồi hất mạnh vào tường, tay nắm chặt cổ hắn ta đập mạnh vào tường, vệt máu chảy dài trên tường.

Mắt Hạ Si Lễ đỏ như máu, trán, cổ, tay đều đã nổi gân xanh, anh lạnh lùng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy sát khí: “Dám đụng đến người của tao, mày không muốn sống nữa rồi à!”

Đàm Thanh cúi đầu cười lớn, nụ cười của hắn ngày một vang vọng, hắn ngẩng gương mặt tái nhợt lên, con dao trong tay hướng về phía Hạ Si Lễ.

Lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong con hẻm tăm tối.

Ôn Lễ vừa khóc vừa bò dậy từ mặt đất, hét lên: “Hạ Si Lễ!”

Hạ Si Lễ nắm lấy con dao đâm vào tay trái mình, máu bắt đầu rơi xuống mặt đất.

Khi Hạ Si Lễ giật lấy con dao, Đàm Thanh mấp máy, nhìn bọn họ bằng ánh mắt u tối: “Sao mà dễ dàng như vậy được?”

Đàm Thanh mạnh mẽ nắm chặt lưỡi dao, đâm thẳng vào tim mình, hắn cười lớn: “Tao sẽ khiến cho tụi bây sống không bằng chết!”

Tiếng lưỡi dao đi vào cơ thể vang lên…

Ôn Lê đứng chết lặng tại chỗ, cô lập tức chạy lại, nước mắt nóng hổi rơi xuống, ôm chặt lấy tay trái của Hạ Si Lễ, máu anh dính vào tay cô, vừa nóng vừa ướt.

“Phải làm sao bây giờ… tay anh…tay anh…làm sao đây…” Cô run rẩy dùng áo khoác của mình quấn chặt tay anh, máu lập tức thấm qua áo cô.

Đàm Thanh ngã xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía họ.

Máu từ ngực chảy xuống, trên mặt không còn lại chút sự sống nào.

“Đừng sợ, anh không sao.” Hạ Si Lễ nhìn Đàm Thanh nằm trên mặt đất, giọng khàn khàn, “Em có thể bước đi không?”

Mắt Ôn Lê mờ đục, cô gật đầu.

Hạ Si Lễ áp trán vào trán cô: “Vậy thì về nhà chờ anh.”

Hơi thở của Ôn Lê càng lúc càng nghẹn, mi mắt run rẩy, cô khàn giọng nói: “Mình ùng đi đi Hạ Si Lễ. Đi tới nơi không ai thấy…là Đàm Thanh tự sát! Anh ta tự sát! Anh ta muốn vu oan giá họa cho anh đó anh biết không? Cùng nhau rời khỏi đây đi, được không anh?”

“Nếu cảnh sát không tìm ra chứng cứ anh ta tự sát thì sao…” Cô nghẹn ngào, “Anh sẽ phải ngồi tù…”

Cô ôm lấy anh, nước mắt rơi lã chã: “Mình đi đến một nơi không ai biết để sống đi, mình bỏ trốn được không, chúng ta—”

Hạ Si Lễ chấn nhẹ vào cổ Ôn Lê.

Cô ngã vào lòng anh, thế giới trước mắt dần dần bị bóng tối bao trùm. 

Anh ôm cô thật chặt, môi được hơi ấm phủ lên, tiếng nói của anh càng lúc càng xa dần: “Ôn Lê, anh đã nói sẽ không ai được phép làm tổn thương em…xin lỗi vì đã không bảo vệ em tốt hơn.”

“Đừng sợ, ngủ một giấc dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, anh sẽ không sao đâu.”

__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play