Cô vô thức ngẩng đầu lên, Hạ Si Lễ rũ mi nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm dịu dàng, khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng lạnh lùng thường ngày.
“Muốn ôm một cái không?”
Ôn Lê còn chưa kịp đáp lời thì giây tiếp theo cả người cô đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Cằm Hạ Si Lễ tựa vào hõm cổ Ôn Lê, eo và vai cô bị anh vòng ôm của anh siết chặt không còn khoảng trống. Cái ôm của Hạ Si Lễ mãnh liệt tựa như anh đang muốn đem bóng hình thiếu nữ khắc sâu vào linh hồn mình.
Trong lòng Ôn Lê run lên, cô cảm giác bản thân như sắp nghẹt thở.
Lồng ngực ấm áp của thiếu niên cùng hơi thở thân thuộc khiến cho trái tim Ôn Lê bình tĩnh lại, lo lắng, sợ hãi ban nãy giờ đây đã bị chiếc ôm của Hạ Si Lễ làm cho tan biến.
Má Ôn Lê vô tình khẽ chạm vào sườn mặt của Hạ Si Lễ, thân nhiệt nóng bỏng của thiếu niên truyền qua từng tấc da thịt, trong lòng Ôn Lê nhen nhóm lên một loại xúc cảm không tên khiến cho trái tim dần loạn nhịp. Như cảm nhận được cơ thể Ôn Lê căng thẳng, Hạ Si Lễ nhẹ nhàng siết chặt hơn vòng tay quanh người thiếu nữ.
Hạ Si Lễ thấp giọng hỏi: “Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Đôi hàng mi Ôn Lê khẽ rung động: “Ừ.”
“Anh không muốn biết à?” Một hồi lâu sau Ôn Lê hỏi anh.
Bên ngoài trời lạnh, Hạ Si Lễ ôm đầu gối Ôn Lê rồi bế ngang cô lên như bế một đứa trẻ, anh chậm rãi bước về phía phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Lê được bế như thế này, cô mím môi im lặng tựa đầu vào ngực anh, không dám ngước mắt lên.
Hạ Si Lễ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cô chống hai tay lên ga trải giường, nhìn Hạ Si Lễ cầm điều khiển từ xa bên cạnh bật điều hòa lên, luồng hơi ấm áp dần tản ra trong phòng ngủ yên tĩnh.
“Em muốn kể thì anh sẽ nghe.”
Hạ Si Lễ ngồi ở một bên giường đắp chăn cho cô: “Em không muốn nói cũng không sao, chỉ cần coi anh như cảng tránh gió an toàn của em là được rồi.”
Ôn Lê ngẩn ra, trái tim đang yên ổn lại vì lời nói của anh mà khơi dậy một loại cảm xúc ấm áp khác.
Cô rũ mi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói với anh: “Người anh gặp ở trại đông là Đàm Thanh. Anh ta là con trai của giáo sư Đàm Yến Thạch.”
Là cảnh sát phòng chống ma túy, Ôn Thành và Triệu Lâm Tình thường thâm nhập vào hang ổ của bọn tội phạm ma túy để nằm vùng, năm Ôn Lê 14 tuổi thì hai người họ được điều trở về Nam Đàn công tác vì lý do tuổi tác.
Cho dù Ôn Thành và Triệu Lâm Tình đã trở lại Nam Đàn thì họ vẫn rất bận rộn, những việc linh tinh không tên ở Nam Đàn này rất nhiều, nào là tìm mèo đi lạc, hàng xóm cãi nhau…Hai người bọn cũng không vì vậy mà mất kiên nhẫn, ngược lại còn tận tâm tận lực xử lý từng việc một.
Hàng năm, có rất nhiều người gửi cờ thưởng tới cho Ôn Thành và Triệu Lâm Tình, đài truyền hình Nam Đàn nghe tin liền đến phỏng vấn, năm đó hai người được mệnh danh là “vợ chồng cảnh sát đẹp đôi nhất.”
Một ngày nọ, họ nhận được tin báo rằng giáo sư Đàm Yến Thạch, người sáng lập nhà máy hóa chất nổi tiếng nhất Nam Đàn, đã sử dụng và buôn bán ma túy tại chính nhà máy hóa chất do ông ta sáng lập và điều hành.
Ôn Thành và Triệu Lâm Tình sau khi nhận được thông báo đã lập tức tiến hành điều tra, toàn bộ quá trình không hề suôn sẻ.
Hầu như ai ai ở Nam Đàn cũng đều biết đến danh tiếng của giáo sư Đàm Yến Thạch, thời đó ai có thể vào đại học đều được tính là thuộc tầng lớp trí thức, hơn nữa giáo sư Đàm Yến Thạch hàng năm đều quyên góp tiền xây đường, làm từ thiện khắp nơi ở Nam Đàn nên rất được lòng người dân ở nơi đây.
Bạn bè xung quanh đã cố khuyên vợ chồng Ôn Thành đừng tin những gì người cung cấp thông tin nói.
“Giáo sư Đàm Yến Thạch địa vị cao, vợ ông ta cũng thuộc tầng lớp trí thức, con trai bọn họ năm nào cũng là học sinh đứng đầu, một người vậy sao có thể làm ra loại chuyện động trời như vậy được? Đừng đi nữa kẻo lại lãng phí sức lực và thời gian của hai người.”
Một số người còn cho rằng: “Giả sử Đàm Yến Thạch là một kẻ buôn ma túy đi chăng nữa nhưng nếu hai người không có manh mối hay bằng chứng gì hết, lỡ không may bị hắn ta cắn ngược lại một cái thì tương lai khó sống lắm, vẫn nên nghĩ cho gia đình hai người nhiều hơn đi.”
Bất chấp mọi người ra sức khuyên ngăn nhưng Ôn Thành và Triệu Lâm Tình không hề do dự, có quá nhiều đồng nghiệp của họ đã hy sinh vì đám tội phạm ma túy, nên bọn họ không thể và cũng sẽ không bao giờ cho phép bản thân lùi bước.
Hai người họ nằm vùng được một tháng thì vào một đêm nọ họ phát hiện đám người kia đang tiến hành giao dịch, Ôn Thành nhanh chóng gọi điện cho đồng nghiệp, đúng lúc đó đám người đang giao dịch kia cũng phát hiện ra Ôn Thành và Triệu Lâm Tình nên giao dịch chấm dứt.
Mắt thấy bản thân không còn đường lui nữa nên Đàm Yến Thạch quyết định cho nổ tung những vật liệu dễ cháy gần đó.
Ôn Thành và Triệu Lâm Tình tưởng rằng họ có thể cứu Đàm Yến Thạch và cùng nhau thoát ra, nhưng họ không ngờ rằng Đàm Yến Thạch tàn nhẫn và liều mạng hơn họ tưởng tượng.
Đêm hôm đó, một vụ nổ lớn xảy ra ở nhà máy hóa chất, âm thanh dữ dội đến mức có thể nghe thấy ở cách xa hàng chục kilomet.
Ở thời điểm vụ nổ xảy ra, Ôn Thành và Triệu Lâm Tình gần như ngay lập tức chạy về phía Đàm Yến Thạch, cố gắng kéo hắn ta chạy ra khỏi nhà máy. Lúc cảnh sát đến họ mới phát hiện ra Ôn Thành và Triệu Lâm Tình đã chết khi đang cùng nhau dùng thân mình che chắn cho Đàm Yến Thạch ở bên dưới, khuôn mặt của họ cháy rụi hoàn toàn, cơ thể máu thịt nhầy nhụa.
Đàm Yến Thạch dù được hai sĩ quan cảnh sát che chắn nhưng cũng không khả quan hơn mấy, hắn đang hấp hối nên ngay lập tức được đưa bệnh viện để phẫu thuật cấp cứu.
Một tháng sau, Đàm Yến Thạch chết vì bỏng quá nặng.
Vụ nổ nhà máy hóa chất này đã gây chấn động toàn bộ Nam Đàn.
Đàm Thanh ôm chân dung của cha mình, khóc nghẹn ngào nức nở: “Ba tôi sẽ không làm những việc như buôn bán ma túy. Tôi tin rằng mọi người đều biết ông ấy là người như thế nào”.
“Chắc chắn hai vợ chồng cảnh sát kia đã dùng ma túy trong nhà máy và bị ba tôi phát hiện nên mới muốn kéo ông ấy chết theo.”
“Ba tôi bị bọn họ hại chết!”
Khi Tần Tú Anh biết về cái chết của Ôn Thành và Triệu Lâm Tình thì bà lên cơn đau tim suýt nữa đã bỏ mạng trong bệnh viện.
Ôn Lê lúc đó mới 15 tuổi, dù đang chìm đắm trong nỗi đau trước cái chết của ba mẹ mình nhưng cô vẫn phải sắp xếp tang lễ cho họ lại phải chăm sóc bà nội đang bệnh nặng.
Thậm chí cô gái nhỏ còn phải đối mặt với đám phóng viên máu lạnh vô tình cùng đám người muốn đòi lại công đạo cho nhà họ Đàm xuất hiện ở khắp nơi, bám lấy bà cháu cô không buông.
Cuộc sống ở trường của Ôn Lê lại càng khó khăn hơn, vì chuyện này mà cô đã bị cô lập.
Đám học sinh cùng lớp cũng không kiêng dè gì mà nói oang oang trước mặt cô: “Ba mẹ Ôn Lê dùng ma túy, nhìn cậu ta ốm như con ma đói vậy thì chắc cũng đã chơi ma túy từ sớm rồi đó.”
“Không muốn học cùng lớp với cậu ta đâu, nhìn cậu ta thôi là tôi đã thấy buồn nôn rồi. Không biết cậu ta có mắc mấy cái bệnh truyền nhiễm kia không nữa.”
“Gia đình của giáo sư Đàm phải làm sao đây? Giáo sư Đàm chết thảm quá đi.”
“Ôn Lê, ba mẹ mày đã giết ba người ta rồi kìa mà mày còn dám đi học sao? Sao không đi chết đi để còn đền tội cho ba mẹ mày?”
Năm đó, Đàm Thanh và Ôn Lê học cùng trường cấp hai, mọi người đều yêu cầu Ôn Lê xin lỗi Đàm Thanh.
Thân hình gầy gò nhỏ bé của Ôn Lê gắng gượng chịu trận, cô cắn môi kiên quyết nói: “Đàm Thanh nói dối. Ba mẹ tôi mới là những người bị ba anh ta hại chết.”
Nhưng làm gì có ai tin lời cô nói, ngày càng có nhiều người bắt nạt Ôn Lê một cách công khai.
Một ngày nọ, Đàm Thanh nói với Ôn Lê: “Tôi biết ba mẹ cô vô tội. Sau giờ học hãy đến lớp gặp tôi, tôi có chuyện muốn nói.”
Ôn Lê nghe lời đi tới vì cô tưởng rằng Đàm Thanh sẽ làm rõ chuyện ba mẹ cô trước đài truyền hình, nhưng ai biết rằng anh ta lại dám thừa dịp lớp học không có ai vươn tay ôm cô.
Khi anh ta chạm vào Ôn Lê, cả người cô tê dại, toàn thân nổi da gà, cô đẩy mạnh một cái, hung hăng cho anh ta một bạt tai rồi chụp chai nước trên bàn bên cạnh ném vào đầu Đàm Thanh.
Ôn Lê cắn răng chạy ra ngoài, không ngờ lại đụng phải bạn cùng lớp, bạn học kia nhìn thấy Đàm Thanh nằm sóng soài trên mặt đất liền hét lên: “Cậu sao vậy?”
Đàm Thanh khuỵu gối, cụp mắt xuống, mái tóc rối bù trên trán che đi biểu tình phức tạp trên mặt cậu ta, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt hiện lên một tia bối rối: “Ôn Lê, nhà họ Đàm chúng tôi rõ ràng là nạn nhân, sao cô lại đẩy tôi?”
Ôn Lê cuối cùng cũng hiểu ra mục đích của Đàm Thanh khi cố ý gọi cô đến đây, cậu ta biết những chuyện mà Đàm Yến Thạch làm nhưng vì để bảo toàn danh dự của gia tộc, cậu ta đã nhẫn tâm hắt thùng nước bẩn này lên gia đình Ôn Lê, khiến cho ba mẹ cô dù đã hy sinh nhưng vẫn phải gánh trên mình tội danh giết người.
Ôn Lê trừng mắt nhìn Đàm Thanh, lửa giận dâng trào, cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Ôn Lê chưa kịp tát Đàm Thanh lần nữa thì hiệu trưởng đã dẫn theo giáo viên đến: “Ôn Lê, em lại muốn làm gì nữa!”
Vì chuyện này mà danh hiệu học sinh ba tốt[1] của Ôn Lê và phần học bổng cô giành được cũng bị tước đi.
Không một ai tin Ôn Lê cả, tất cả mọi người chỉ chăm chăm chỉ trích và buộc tội cô. Có người còn vì Đàm Thanh mà tạt nước lạnh vào người Ôn Lê trong nhà vệ sinh.
Năm đó Ôn Lê phải trải qua đủ loại ác mộng trên đời, phải chịu vô số tin đồn bịa đặt, bị bắt nạt, bị cô lập. Cơn ác mộng dai dẳng kia bám lấy Ôn Lê như một vết sẹo xấu xí đã có từ khi sinh ra, đó là một bóng đen cả đời này Ôn Lê không cách nào quên được.
Tin đồn cũ chưa nguôi thì tin đồn mới đã xuất hiện, bọn họ hoàn toàn quên bản thân từng nói gì và làm gì. Bản tính nhiều chuyện của con người trở thành lưỡi dao bén nhọn đem đến không biết bao nhiêu là đau khổ cho hai bà cháu Ôn Lê và Tần Tú Anh.
–
Ôn Lê chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô thật sự có thể mở lòng kể cho người khác nghe về cơn ác mộng mà cô đã chôn giấu sâu tận đáy lòng.
Tuy nhiên Ôn Lê vẫn giấu không kể cho Hạ Si Lễ nghe chuyện cô bị Đàm Thanh quấy rối, tương lai sáng lạn của anh không nên bị một người như vậy hủy hoại.
Ôn Lê đã kể xong chuyện nhà họ Ôn nhưng hồi lâu sau đó Hạ Si Lễ chỉ im lặng không nói gì, anh lặng lẽ ôm Ôn Lê vào lòng, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Ôn Lê chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt anh như vậy, cô không gọi tên được thứ cảm xúc đang dâng tràn trong lòng mình nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh nhẹ giọng nói: “Em không sao mà, mọi chuyện đã qua rồi.”
Hơi thở ấm áp của Hạ Si Lễ vuốt ve bầu má cô, anh im lặng rất lâu không lên tiếng nên khi nói giọng anh có chút khàn khàn thô ráp: “Trong nhà máy có camera giám sát không?”
Ôn Lê gật đầu: “Có.”
“Lúc đó phòng camera giám sát không ở gần nhà máy, em đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được nhân viên làm việc trong phòng camera giám sát lúc đó. Lúc đó anh ta đã đồng ý cho em xem đoạn video kia, do trên người không có điện thoại di động nên em chạy đi mượn một cái USB, đến khi em quay lại thì anh ta đột nhiên đổi ý, sống chết đều nói rằng trước giờ chưa từng có đoạn video nào cả.”
“Sau này em có đi tìm anh ta vài lần nhưng đều không tìm thấy nữa.”
Sắc mặt Hạ Si Lễ sa sầm, một lúc sau anh mới nhướng mi nói: “Anh sẽ nghĩ cách.”
Ôn Lê biết tên nhân viên làm trong phòng camera giám sát kia nhất định đã bị nhà họ Đàm mua chuộc, có thể anh ta đã bị đưa ra nước ngoài, cũng có thể anh ta vẫn đang ở đâu đó tại Nam Đàn này, bất kể anh ta có đang ở đâu trên thế giới này đi nữa thì chuyện tìm một người giữa cả biển người mênh mông chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Hạ Si Lễ đưa ly sữa nóng cho Ôn Lê: “Em uống xong thì ngủ một giấc đi, đừng nghĩ tới mấy chuyện khác nữa.”
Ôn Lê cầm lấy ly sữa, trong lòng cô còn ngổn ngang trăm mối nên đành rũ mi nói: “Em phải về nhà, em lo bà nội biết chuyện sẽ lo lắng.”
Hạ Si Lễ một tay đút túi nhìn cô bình tĩnh nói: “Uống sữa đi, uống xong anh đưa em về.”
Hạ Si Lễ vừa dứt lời thì chuông điện thoại di động của anh vang lên, anh cúi đầu nhìn điện thoại, hơi cau mày.
Đợi Ôn Lê kịp phản ứng lại thì Hạ Si Lễ đã xoay người ra ngoài nghe điện thoại.
Hạ Si Lễ đứng ở ban công, vừa bấm nhận cuộc gọi thì một giọng nói tức giận của Hạ Lĩnh từ trong điện thoại truyền đến: “Anh đang làm cái quái gì ở Nam Đàn vậy?”
“Không chỉ đánh phóng viên mà còn đập vỡ máy ảnh của người ta. Anh có biết nếu chuyện này lên TV thì hậu quả gì sẽ xảy ra không?”
Trên mặt Hạ Si Lễ hiện lên một tia bực bội, anh lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng cắn, dáng vẻ thiếu niên ngạo mạn bất cần: “Không phải đã xử lý xong rồi sao? Làm sao lên TV được nữa?”
Giọng điệu bình thản của Hạ Si Lễ khiến Hạ Lĩnh đập bàn tức giận, ông cố kiềm nén cơn giận nói: “Anh còn dám nhắc lại sao? Nếu anh không phải là con trai tôi thì ông đây cũng không cần quan tâm anh sống hay chết đâu!”
Hạ Si Lễ nghe được giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trong điện thoại, ánh mắt anh chợt lạnh đi, khóe miệng anh nhếch lên buông lời chế giễu: “Ba mà cũng quan tâm đến tôi sống chết ra sao à? Nói trắng ra là ba đang lo được lo mất cho lợi ích của nhà họ Hạ mới đúng chứ?”
“Có cần thiết phải ăn nói cao thượng như vậy không Hạ tổng?”
Hạ Lĩnh tức giận nói: “Vậy thì đã sao? Hạ Si Lễ, anh đừng quên, nếu anh xuất đầu lộ diện trước mọi người thì anh tự hỏi xem anh có từng nghĩ đến mẹ anh không? Anh có biết có bao nhiêu người đang muốn kéo Si Gia Nhan xuống ngựa không? Không muốn chính mắt nhìn thấy mẹ mình bị hủy hoại thì biết thân biết phận ngoan ngoãn ở lại Nam Đàn đi!”
Vừa nhắc đến Si Gia Nhan thì cả người Hạ Si Lễ cứng lại, anh vò điếu thuốc lại ném vào ly nước bên canh. Hạ Si Lễ tựa người vào lan can, vết hằn trên mi mắt khô khốc càng hiện rõ hơn.
Cuối cùng, Hạ Si Lễ vì Si Gia Nhan chọn thỏa hiệp: “Vậy thì ba phải giúp tôi điều tra về một người.”
Hạ Lĩnh chưa kịp đáp lời thì Hạ Si Lễ đã nói: “Chắc ba cũng không muốn ông nội biết ba đang sống với người đàn bà kia cùng với đứa con ngoài giá thú tại nhà cũ đâu nhỉ?”
Sắc mặt Hạ Lĩnh hết đỏ rồi lại trắng, ông ta không ngờ Hạ Si Lễ lại dám uy hiếp mình.
Người đứng đầu nhà họ Hạ vẫn là Hạ lão gia, mà Hạ lão gia đã tuyên bố chỉ công nhận Hạ Si Lễ là người thừa kế của mình, nếu ông Hạ mà biết Hạ Lĩnh dám chung sống với tình nhân và đứa con ngoài giá thú kia thì hậu quả không chỉ đơn giản là thu hồi lại vị trí hiện tại trong công ty thôi đâu.
Một lúc lâu sau, Hạ Lĩnh mới nói: “Gửi thông tin về người đó qua đây.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Hạ Si Lễ không tốt, anh mở cửa sổ ra đón cơn gió buốt lạnh quét qua cả người anh, đôi mắt anh đen láy không chút cảm xúc nhìn lên bầu trời đêm.
Hạ Si Lễ như nhận ra điều gì đó, anh quay đầu lại thì phát hiện Ôn Lê – người đáng lẽ phải đang nằm nghỉ trong phòng thì lúc này lại đang đứng gần cửa ban công.
Trong mắt Ôn Lê hiện lên sự lo lắng, cô đang định bước về phía anh nhưng Hạ Si Lễ lại bình tĩnh nói: “Đừng tới đây.”
Bước chân Ôn Lê khựng lại, vẻ mặt cô lúng túng, ngơ ngác. Hạ Si Lễ nhìn cô như vậy thì trong lòng mềm nhũn, anh sải bước tới bể bổng cô lên, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên khiến cho Ôn Lê hốt hoảng vô thức túm lấy anh.
Cánh tay của Hạ Si Lễ vừa rắn chắc lại nóng bỏng, đối lập với da thịt mềm mại, mỏng manh trên người thiếu nữ.
Ôn Lê có thể mơ hồ cảm nhận được mạch máu của anh đang căng lên và đập điên cuồng. Ôn Lê nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thiếu niên, trái tim hồi hộp đập thình thịch trong lồng ngưc.
“Mới vừa hút thuốc.”
Giọng nói khàn khàn dán bên tai Ôn Lê.
Ôn Lê ngơ ngác ngẩng đầu còn Hạ Si Lễ lại cụp mắt nhìn cô, khoảng cách hai người lúc này gần đến mức dường như hơi thở của cả hai đang hòa vào nhau. Đôi hàng mi như cánh bướm xinh đẹp của Ôn Lê khẽ run lên, hai má cô như bị thiêu đốt bởi ánh mắt nóng bỏng kia.
Ánh mắt Hạ Si Lễ sâu thăm thẳm, mày kiếm lơ đãng lười biếng nhướng lên: “Con gái các em không được ngửi khói thuốc, biết chưa?”
Dừng lại hai giây, Ôn Lê mới hiểu hóa ra Hạ Si Lễ kêu cô đừng bước qua chỗ anh vì trên người anh có mùi khói thuốc.
Cảm xúc trong lòng Ôn Lê lúc này dâng trào sôi sục như có một ấm nước đun sôi đang gào rú, nóng đến mức sắp tan chảy.
Hạ Si Lễ nhẹ nhàng đặt Ôn Lê lên giường lần nữa, anh lấy từ trong tủ ra một cái áo khoác ngoài màu đen rồi sải bước đến bên Ôn Lê, nhìn gương mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ thì anh khẽ cười nói: “Lại đây, mặc áo vào.”
Ôn Lê bước qua chỗ Hạ Si Lễ, anh phủi bụi bám bên ngoài áo mấy cái rồi khoác lên vai cô. Do Ôn Lê còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ nên không để ý, lại vấp ngã chúi nhủi vào người anh, má cọ vào ngực anh.
Lần này Ôn Lê không trốn tránh nữa, hơi nóng như thiêu như đốt của thiếu niên đọng lại trên trán và chóp mũi cô, mùi hương quen thuộc trên người anh cũng bao trùm lấy cô.
“Ôn Lê.”
Ôn Lê ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Hạ Si Lễ và nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hun hút của thiếu niên.
“Tin anh không?”
Anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, vẻ mặt anh có chút lưu manh bất cần đời nhưng giọng nói lại chứa đựng sự nghiêm túc và kiên quyết:
“Anh hứa sẽ không để em phải chịu thêm chút tổn thương nào nữa, anh sẽ che chở cho em đến khi nào em không cần anh nữa mới thôi.”
—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT