Ôn Lê nhất thời sửng sốt một chút, đợi đến khi cô phản ứng lại được lời nói của anh thì mặt nhỏ đã đỏ bừng.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy dáng vẻ của Hạ Si Lễ vẫn đang rất thong thả, tâm tình không bị những lời nói ám muội của bản thân ảnh hưởng chút nào.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô nói: “Chờ tôi chút.”

Ôn Lê “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên uống trà sữa của mình. Cô nhìn theo bóng lưng thiếu niên đang chạy về phía căn tin, chưa đầy 5 phút thì anh đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo hai cây xúc xích đưa cho cô: “Cho em nè.”

Ánh mắt Hạ Si Lễ lướt qua trên mặt cô, đôi mắt anh híp lại giọng điệu khinh khỉnh nói: “Nhóc con.”

Bị gọi là nhóc con lỗ tai Ôn Lê như ù đi, cô không cam lòng nhận thua nên chỉ đành nhỏ giọng phản bác: “Ngon lắm đó, anh không tin thì ăn thử một miếng đi.”

Ôn Lê nhướng mi, giơ miếng xúc xích lên đưa cho Hạ Si Lễ, anh đứng im lặng nhìn chằm chằm, khóe miệng cong lên vui vẻ.

Thấy Hạ Si Lễ chỉ đứng đó không phản ứng gì nên Ôn Lê tưởng anh không thích món này, cô vừa định rút tay lại thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại.

Ôn Lê giật mình, ánh mắt nhìn Hạ Si Lễ.

Đập vào mắt chính là tóc đầu đinh cắt sát da đầu, tóc anh rất cứng, lông mày đậm nét cùng chiếc mũi cao thẳng. Hạ Si Lễ nghiêng người nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu cắn một miếng.

Tim của Ôn Lê như muốn bay ra khỏi lồng ngực, phần da trên cổ tay bị anh nắm chặt nóng rực.

Hạ Si Lễ nhìn vành tai đỏ bừng của cô, nhướng mày cười nói: “Cũng ngon đó.”

“Đi thôi.” Anh giật nhẹ mũ áo của cô nói: “Đưa em về lớp.”

“Ồ.”

Trước khi đến cửa lớp, hai người dừng lại ở cửa cầu thang một chút, Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn dấu tay màu hồng nhạt trên mặt cô, sắc mặt anh tối sầm nhưng khi Ôn Lê ngẩng đầu lên nhìn anh thì anh lại thản nhiên như không có gì: “Đi học đi, tan học nhớ ở lớp đợi tôi.”

“Tôi sẽ đến đón em.”

Ôn Lê nhìn xuống chiếc áo hoodie rộng thùng thình trên người mình: “Còn quần áo của anh thì sao?”

“Em cứ mặc áo đi.” Hạ Si Lễ nhàn nhạt nói: “Tôi không lạnh.”

Vì anh nhường áo hoodies cho cô nên trên người chỉ còn lại một chiếc áo thun màu trắng phong phanh. Trời đầu thu tháng 10 đã bắt đầu lạnh, Ôn Lê nhìn người trước mắt lắc đầu: “Sẽ bị cảm lạnh đó.”

Tay cô vừa chạm vào góc áo định cởi ra thì Hạ Si Lễ đã dùng một tay nắm lấy hai cổ tay cô, nhẹ nhàng siết chặt: “Nhường cho em thì em cứ mặc đi, tôi là đàn ông con trai không sợ lạnh, cả người đều rất nóng.”

Hạ Si Lễ nhướng mày nhìn cô, trên khóe môi treo một nụ cười lưu manh: “Không tin à?”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh rất nóng, Ôn Lê muốn không tin cũng không được. Đám học sinh trong lớp cứ tò mò lén nhìn ra ngoài nên Ôn Lê đành phải tiếp tục mặc áo, cô lúng túng né tránh ánh mắt như muốn nói “Em không tin thì có thể sờ thử!” của Hạ Si Lễ, ôm gương mặt ửng hồng quay vào lớp.



Hạ Si Lễ nhìn cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh của Ôn Lê biến mất sau cửa lớp thì mới quay người đi xuống cầu thang, sắc mặt anh không vui vẻ cho lắm.

Khi xuống lầu 3 thì Hạ Si Lễ bất ngờ đụng phải Thời Diên: “Anh Hạ, đi đâu vậy? Tới giờ học rồi đó!”

“Cậu đã điều tra ra mối quan hệ giữa Ôn Lê và nam sinh trong bài đăng trên Tieba chưa? Chắc không phải là cái kiểu bạn trai bạn gái kia đâu nhỉ?”

Hạ Si Lễ đút hai tay vào túi, anh im lặng nghe Thời Diên nói xong thì dừng bước, liếc Thời Diên cười lạnh: “Mẹ nó, bạn trai bạn gái cái đầu cậu, thằng đó cũng xứng sao?”

Sắc mặt Thời Diên kinh hãi: “Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu chửi bới người khác nha, xứng đáng lưu danh sử sách!”

“À nhưng mà cậu đang đi đâu vậy anh Hạ?”

Hạ Si Lễ đang muốn đi xuống lầu 2 thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay người hỏi Thời Diên: “Cái người họ Trang gì đó, học trường nào vậy?”

“Trang Kiều Nguyên, hoa khôi họ Trang? Sao vậy, phát hiện ra mỹ nữ xinh đẹp nên muốn theo đuổi rồi à? Người ta học ở bên Chức Cao đó.”

“Mà phục cậu thật đấy, mỹ nữ nhà người ta theo đuổi cậu, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt cậu vậy mà tên người ta là gì, học ở đâu cậu cũng không biết là sao?

Hạ Si Lễ phớt lờ cậu ta rồi leo lên moto rồ ga chạy thẳng qua bên Chức Cao gần đó.

Bên Chức Cao có nội quy lỏng lẻo, 8 giờ rưỡi thì mới thấy học sinh vào lớp từ từ.

Bác bảo vệ đang xem phim truyền hình thì nghe thấy tiếng động bên ngoài nên muốn bước ra kiểm tra.

Tiếng xe moto gầm rú từ xa đến gần, tiếng động cơ ngày càng lớn thu hút đám học sinh quay đầu nhìn về một hướng, bọn họ hét lên rồi bắt đầu tản ra hai bên.

Thiếu niên điều khiển con moto hạng nặng lao tới, anh lạnh lùng phớt lờ những ánh mắt đang nhìn mình.

“Dừng lại!” 

Bác bảo vệ luống cuống mang dép chạy vội ra cửa: “Học sinh lớp nào mà ngông cuồng vậy?!”

Bóng lưng anh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người như một cơn cuồng phong.

“Tôi nói nhìn lầm không vậy? Đó là Hạ Si Lễ phải không?”

“Tại sao Hạ Si Lễ lại tới Chức Cao làm gì?!?”

“Hỏi thăm thử xem, nhìn đẹp trai quá. Dáng anh ta lái moto ngầu khủng khiếp. Lúc nãy tôi có lén chụp một tấm mà bị mờ rồi. Ai có ảnh chụp rõ hơn thì bắn cho tôi với. Tôi muốn ngắm trai đẹp mỗi ngày!”

“Có khi Hạ Si Lễ đến đây để tìm chị Nguyên không nhỉ? Ôi mẹ ơi, không lẽ chị Nguyên theo đuổi được nam thần rồi sao?

“Phải nhắn tin hỏi chị Nguyên gấp!”



Sau khi nhận được tin báo, Trang Kiều Nguyên lập tức lôi cái gương nhỏ ra dặm lại một ít phấn, thoa thêm một lớp son, trên gương mặt kiều diễm lộ rõ sự hưng phấn xen lẫn chút ngạc nhiên.

“Hôm nay nhìn tôi trang điểm thế nào? Đẹp không?” cô hỏi.

Cô gái bên cạnh liền nói: “Đẹp! Đẹp lắm, cậu thoa thêm một chút son bóng đi. Tôi có son bóng vị đào nè, nếu nam thần mà hôn cậu thì chắc chắn sẽ chết mê chết mệt vị đào ngọt ngào trên môi cho mà xem!”

“Dáng người của Hạ Si Lễ phải nói là nhìn rất đỉnh nha, thân hình cao lớn, cơ bụng rắn chắc, được anh ta hôn chắc sướng muốn chết! Chị Nguyên, hôn xong rồi nhất định phải kể lại cho tụi em nghe đó!”

Trang Kiều Nguyên hiếm khi ngượng ngùng, lấy son bóng của cô gái thoa lên: “Được rồi, được rồi, chừng nào hôn đã rồi tính.”

Vài nữ sinh đang theo dõi bài đăng trên Tieba của Chức Cao, phấn khích nói: “Tới rồi, tới rồi, Hạ Si Lễ bước xuống xe và túm một nữ sinh để hỏi chị Nguyên học lớp nào!”

“Anh ấy đang đi lên lầu.”

“Còn một lớp cuối cùng!”

“5——4——3…”

…….

Nhất cử nhất động của Hạ Si Lễ được công bố khiến cho Trang Kiều Nguyên càng lo lắng hơn.

“2-1, đến rồi!”

Một bóng người xuất hiện trước cửa lớp, mọi người nhìn theo Hạ Si Lễ đang bước vào lớp.

Trang Kiều Nguyên nở một nụ cười nhưng trước khi cô ta kịp mở miệng nói chuyện thì Hạ Si Lễ sải bước về phía cô ta với vẻ mặt vô cảm, một tay nắm lấy cổ áo cô ta lôi ra ngoài.

Hành lang trước lớp học đông chật kín người.

Trang Kiều Nguyên bị nắm cổ áo lôi ra ngoài, cô ta hoảng sợ hét lên, Hạ Si Lễ lạnh lùng đẩy cô vào bức tường trước cửa phòng vệ sinh nam.

“Tát cô ấy mấy cái?” Anh nhướng mi, quai hàm sắc bén, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi hỏi cô đã tát cô ấy mấy cái?”

Giờ phút này Trang Kiều Nguyên mới nhận ra rằng Hạ Si Lễ không đến đây vì coi trọng cô ta, anh đến đây chỉ vì một lý do duy nhất. 

Ôn Lê.

Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ác độc nói: “Con khốn xấu xa——”

Hạ Si Lễ túm tóc cô ta đẩy vào tường, nghiêng đầu nói: “Nhớ cho kỹ, tôi khác với mấy thằng nhãi ngoài kia, có là phụ nữ thì ông đây cũng đánh.”

Trang Kiều Nguyên nức nở đau đớn.

Anh cau mày cười khẩy, trịch thượng nói: “Dám đánh người của tôi, đã xin phép tôi chưa?”

“Anh…nếu anh dám đánh tôi thì anh cứ chờ đó, tôi kêu người tới chơi chết anh! Chơi chết con khốn Ôn Lê kia!”, Trang Kiều Nguyên phát điên gào lên.

Hạ Si Lễ nghĩ đến vết tát trên mặt Ôn Lê, toàn thân tràn ngập hơi lạnh bao phủ, khi anh ngước mắt lên, đáy mắt để lộ vài tia lạnh lẽo. Hạ Si Lễ mỉm cười xắn tay áo lên——

Trên cánh tay cường tráng ngoài những đường gân lộ ra thì còn có hai vết sẹo lớn do bị dao chém khiến người ta nhìn liền thấy sợ hãi.

Trang Kiều Nguyên hoảng loạn nhìn anh: “Anh, Hạ Si Lễ, anh muốn làm gì?”

Hạ Si Lễ thản nhiên liếc nhìn cô ta cười cười: “Nhìn vết sẹo này xem, chỗ này chỉ cần chém sâu hơn một chút nữa là có thể chặt đứt cánh tay này đó, vậy nên cô đoán xem ông đây có còn sợ chết không?”

“Ngay bây giờ.”

Vẻ mặt Hạ Si Lễ vô cảm nói: “Tát Ôn Lê mấy cái thì tự tát mình gấp đôi đi!”

Tin đồn về vết sẹo trên tay của Hạ Si Lễ đã sớm được truyền đi khắp Chức Cao này, Trang Kiều Nguyên còn nghe nói anh đã giết người, cô ta run rẩy hoảng sợ, chân tay đều đã nhũn ra khuỵu xuống, cô ta hoảng loạn cầu xin trong nước mắt: “Tha cho tôi lần này đi, tôi không dám làm vậy nữa đâu.”

Hạ Si Lễ “ồ” một tiếng: “Nếu như xin lỗi có thể giải quyết được mọi việc, vậy thì chúng ta còn cần cảnh sát làm gì?”

Anh thản nhiên đứng đó lạnh giọng nói: “Đừng làm mất thời gian của tôi.”

Đôi mắt của Trang Kiều Nguyên đỏ hoe vì khóc, cô ta bắt đầu đưa tay lên tự tát mình liên tục.

Âm thanh đanh sắc vang vọng trong nhà vệ sinh.



Chuyện Hạ Si Lễ chạy qua bên Chức Cao làm loạn nhanh chóng được truyền đi khắp trường Trung học số 1 Nam Đàn.

Sầm Khê nhìn tin tức bên Chức Cao đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt nói: “Lê Lê, Hạ Si Lễ ngầu quá đi!”

Tay Ôn Lê đang viết bài chợt khựng lại.

“Hạ Si Lễ qua Chức Cao để tìm Trang Kiều Nguyên, không biết anh ấy đã nói gì với cô ta mà có thể khiến cho Trang Kiều Nguyên tự tát mình, lại còn tát rất mạnh. Nghe nói Trang Kiều Nguyên đã tự tát bản thân 8 cái trước mặt bàn dân thiên hạ đó!”

“Trước đây Trang Kiều Nguyên bắt nạt một nữ sinh khác, cô ta chặn người ta trong nhà vệ sinh, hết đánh tát rồi lại tạt nước lạnh, khiến cho nữ sinh kia khốn khổ một phen. Chỉ vì cô ta có quan hệ với vài người có máu mặt nên không ai dám hó hé gì. Giờ đây cô ta mất hết thể diện như vậy, đoán chừng là đám nữ sinh bên Chức Cao bây giờ đang hả hê lắm.”

“Trang Kiều Nguyên dám đánh Lê Lê của chúng ta, phạt cô ta tự tát 8 lần là còn quá nhẹ, quá ít!”

Ôn Lê sửng sốt, trên áo hoodies cô đang mặc toàn là mùi hương thuộc về Hạ Si Lễ, lòng cô lo lắng run lên từng đợt, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Si Lễ:【Anh đang ở đâu vậy? 】

【Anh vì em nên mới…】đầu ngón tay Ôn Lê ngập ngừng không gõ tiếp, cô mím môi suy nghĩ không biết liệu Hạ Si Lễ có thật sự vì cô nên mới chạy qua bên Chức Cao tìm Trang Kiều Nguyên hay không?

Nếu như không phải thì sao? Nếu như thật sự không phải mà cô còn gửi tin nhắn này để hỏi anh thì quá là mất mặt đi!

Cánh tay Ôn Lê đột nhiên bị Sầm Khê đẩy một cái, đầu ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, tin nhắn đã được gửi đi!

Tim Ôn Lê thắt lại, cô nhanh chóng bấm thu hồi, cô hồi hộp chờ đợi, trong lòng thầm mong Hạ Si Lễ chưa kịp đọc tin nhắn đã bị thu hồi kia.

“Lê Lê cậu sao vậy? Thấy không khỏe hả, mặt cậu trắng bệch không còn tí thần sắc nào kìa.”

Ôn Lê mím môi đặt điện thoại vào hộc bàn: “Không có.”

Hộc bàn chợt rung lên hai lần, Ôn Lê biết đó nhất định là tin nhắn của Hạ Si Lễ nhưng cô không dám đọc.

5 phút sau, Ôn Lê mới lấy hết can đảm để bật điện thoại lên đọc tin nhắn anh gửi đến.

【L: Ừ. 】

【L: Ôn Lê, có ông đây chống lưng cho em, em đừng sợ.】

Ôn Lê nhìn tin nhắn Hạ Si Lễ gửi đến mà hai má đỏ bừng, trái tim thiếu nữ lơ lửng treo trên chín tầng mây.

Tan học, Ôn Lê bị thầy chủ nhiệm gọi tới văn phòng.

Khi cô bước vào văn phòng thì mới phát hiện ra Hạ Si Lễ cũng đang ở đó.

Dáng người anh cao lớn, vẻ mặt thong thả bình tĩnh, chỉ khi nhìn thấy cô bước vào thì sắc mặt mới thay đổi một chút.

“Thầy gọi cô ấy tới làm gì ạ?”

Thầy chủ nhiệm của Ôn Lê và thầy chủ nhiệm lớp 12-8 là lão Hà nhìn nhau rồi nói: “Gọi người đến để hỏi chuyện chứ làm gì.”

Ánh mắt Hạ Si Lễ trầm xuống: “Là em tự mình đến Chức Cao làm loạn, không liên quan gì đến cô ấy.”

Ôn Lê bước vào văn phòng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

“Ôn Lê, kể lại mọi chuyện cho thầy.”

Thầy chủ nhiệm dịu giọng nói: “Không sao đâu, em cứ có sao nói vậy, kể sự thật thôi là được.”

Ôn Lê thật thà kể lại chuyện Trang Kiều Nguyên chặn đánh cô: “Trang Kiều Nguyên dẫn theo một đám nữ sinh chặn đường em ạ.”

Trên má Ôn Lê vẫn còn dấu tay màu hồng nhạt, giáo viên thoáng nhìn thôi đã thấy.

Thầy chủ nhiệm của Ôn Lê tức giận tới mức cầm ly nước giữ ấm của mình gõ mạnh lên bàn: “Tên là Trang Kiều Nguyên phải không? Thầy biết rồi, thầy sẽ qua làm việc với hiệu trưởng bên Chức Cao một chuyến, không thể để cho học sinh trường ta bị bắt nạt như vậy được!”

“Hạ Si Lễ, chuyện em đến tìm Mạnh Chân lớp 11-3 và chuyện em náo loạn bên Chức Cao là sao vậy?” thầy chủ nhiệm lớp 12-8 hỏi. 

Ôn Lê theo bản năng đứng ở trước mặt Hạ Si Lễ, dáng vẻ giống gà mẹ đang che chở cho gà con: “Thầy ơi, Hạ Si Lễ là người tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, không phải là người thích gây sự đánh nhau đâu ạ…”

Cô vừa dứt lời thì 3 người còn lại trong văn phòng đều bật cười ha hả.

“Hạ Si Lễ mà không đánh nhau hả?” lão Hà mỉm cười, “Lão Cẩu này, cô học trò nhỏ của ông thú vị ghê nhỉ? Vì bảo vệ người ta mà nói xạo không thèm chớp mắt luôn kìa.”

Ôn Lê bỗng nhiên đỏ mặt.

Hạ Si Lễ cũng cúi đầu mỉm cười, anh nhìn cô gái đang đứng lên phía trước anh, cô thấp hơn anh một cái đầu, nhìn nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại kiên cường dũng cảm. Cho dù cô đang lo lắng tới mức các ngón tay đều đã run rẩy nhưng vẫn không chút do dự đứng lên bảo vệ anh, đáy lòng anh chợt thấy mềm mại như được nhồi thêm một lớp bông gòn vậy.

Cổ họng Hạ Si Lễ có chút ngứa ngáy, giọng anh khàn khàn: “Trong chuyện này Ôn Lê là nạn nhân, cô ấy không làm gì sai cả.”

“Trường ta nên loại trừ bạo lực học đường trong khuôn viên trường mình một cách triệt để. Mạnh Chân và Trang Kiều Nguyên cùng một đám các nữ sinh khác kéo bè kết phái để bắt nạt các bạn học.” Hạ Si Lễ nói.

“Em là người đi tìm Mạnh Chân, cũng là người đến Chức Cao làm loạn, em sẽ chịu bất kỳ hình phạt nào được đưa ra.”

Văn phòng chợt rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau thì 2 vị giáo viên mới thảo luận xong: “Hạ Si Lễ, cậu và Mạnh Chân mỗi viết một bảng kiểm điểm dài 2.000 chữ, thứ Hai tuần sau nộp lại. Về phần Trang Kiều Nguyên, thầy sẽ qua Chức Cao để làm việc với họ.”

“Dám bắt nạt học sinh trường chúng ta à, cứ chờ đó!”

“Mời phụ huynh lên làm việc mới được, vấn đề quá nghiêm trọng rồi.”

Hai vị giáo viên vô cùng bức xúc.

“Được rồi, các em quay về lớp đi.”

“Ôn Lê, em chờ chút, thầy còn chuyện này muốn hỏi em.” lão Cẩu gọi Ôn Lê lại.

Bước chân của Hạ Si Lễ khựng lại, ánh mắt rơi trên người cô, lão Hà đẩy vai anh: “Nhìn cái gì vậy? Về lớp đi!”

Đợi cho mọi người rời đi rồi thì lão Cẩu mới xấu hổ, ho khan 2 tiếng hỏi Ôn Lê: “Em và Hạ Si Lễ …yêu sớm à?”

Ôn Lê bị câu hỏi này của thầy chủ nhiệm dọa cho sợ bay mất hồn vía, hai má cô ửng hồng, cô hoảng loạn liên tục xua tay: “Không có ạ…em và Hạ Si Lễ không phải vậy đâu thầy ơi…”

“Ồ, vậy thì thầy yên tâm rồi.” 

Thầy nhấp một ngụm trà rồi nghiêm túc nói: “Ôn Lê, sau này nếu ai bắt nạt em nữa thì nhất định phải nói cho thầy biết. Hãy tin tưởng thầy, thầy nhất định sẽ giúp em đến cùng.”

Lòng Ôn Lê chợt thấy ấm áp, câu nói của thầy chủ nhiệm khiến cô cảm động vô cùng, cô nghiêm túc gật đầu: “Em cảm ơn thầy.”

“Còn nữa, sắp đến năm cuối cấp rồi, đây là thời điểm quan trọng nên em khoan hãy nghĩ đến việc yêu đương nhé.

Thầy không nói là sẽ không cho phép em yêu đương, chỉ là nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là học tập. Đợi đến khi thi Đại học xong thì em có thể tự do thoải mái tận hưởng tuổi thanh xuân của mình cũng không muộn mà.

Tuần này em sẽ phải tham gia vào vòng bán kết của cuộc thi Olympic Toán học rồi, vòng thi này rất quan trọng, nếu em giành được cơ hội được tuyển thẳng vào một trường đại học tốt thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”

“Thầy đã xin học bổng cho em rồi, ở nhà có khó khăn gì thì nhớ nói với thầy, đừng tự ôm mọi thứ một mình.”

Ôn Lê cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, hốc mắt cô đỏ lên: “Dạ.”

“Em đã ôn tập cho vòng thi bán kết này chưa?”

Ôn Lê dần bình tĩnh lại, nhẹ gật đầu: “Dạ sẽ ổn thôi ạ.”

“Được, nghe em nói vậy thì thầy cũng yên tâm rồi. Em đừng để những chuyện khác ảnh hưởng đến học tập, về lớp đi.”

Sau khi ra khỏi văn phòng, Ôn Lê cúi đầu đi về phía lớp học.

Khi cô bước đến hành lang nối tòa nhà hành chính và tòa nhà giảng dạy, thì mũ áo cô bị ai đó kéo lại. 

Ôn Lê bị kéo ngã về phía sau, lưng đập vào một thân thể rắn chắc.

Cô quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của Hạ Si Lễ đang ở rất gần trước mắt cô.

Anh thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì nghiêm trọng không?”

“Không có.” Cô nói.

Anh vô cảm “Ờ” một tiếng.

Hạ Si Lễ thong thả đứng ở một bên mím môi, khi cô định rời đi thì anh vươn tay kéo mũ trùm đầu của cô lại.

Ôn Lê kéo mũ ra sau, nhỏ giọng nói: “Anh đang làm gì vậy? Để người khác nhìn thấy là tiêu luôn đó.”

Hạ Si Lễ nhận ra cô đang cẩn thận né tránh anh thì cười lạnh: “Thấy thì thấy thôi, có sao đâu.”

Ôn Lê vừa mới được dặn dò không được yêu sớm, nếu vừa bước ra khỏi văn phòng đã bị bắt quả tang đang mập mờ với bạn học thì còn ra cái thể thống gì nữa!

“Chuyện hôm nay…” Ôn Lê ngước mắt nhìn anh: “Hạ Si Lễ, cảm ơn anh.”

Hạ Si Lễ có vẻ không vui lắm: “Ngoài cảm ơn ra thì em còn có thể nói gì khác nữa không?”

Giọng anh trầm khàn, mang theo vài tia lười biếng: “Máy ghi âm Tiểu Ôn”.

Lời anh nói ra với bộ dáng hờ hững, âm lượng vừa đủ nghe rót vào tai cô, tựa như đang muốn ve vãn tán tỉnh cô. Ánh mắt nóng bỏng của anh như đóng đinh chân của Ôn Lê, bắt cô phải đứng yên tại chỗ, trong khoảnh khắc đó cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, tim Ôn Lê đập nhanh hơn, cô hoảng sợ dời tầm mắt:

“Em không phải là máy ghi âm…”

“Ờ thì…”

Ôn Lê ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hạ Si Lễ, trong lòng cô không khỏi căng thẳng: “Em đang nghe đây…”

Hạ Si Lễ nhíu mày, tiện tay lôi từ trong túi ra một cái bật lửa xoay xoay trong trong tay, hồi lâu sau anh mới ngước mắt lên nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Nam sinh kia là ai?”

Ôn Lê hoang mang nhìn anh, không hiểu anh nói gì: “Ai?”

Hạ Si Lễ “chậc” một tiếng, sau đó cười nhẹ đưa điện thoại cho cô: “Em tự xem đi.”

Ôn Lê nhìn thấy trên màn hình có một bức ảnh.

Là hình chụp cô và Trần Thụ Trạch đang đứng trước trạm xe buýt, nam sinh cao hơn cô một cái đầu đang dịu dàng nhìn cô, tay cậu đang vén tóc mái trên trán cô, do góc chụp nên nhìn giống như cậu ta đang nựng mặt cô vậy.

“Rõ ràng một con mọt sách, em thích kiểu con trai như vậy à?”

Hạ Si Lễ nheo mắt nhìn cô, “Đang hỏi em đó.”

Chân Ôn Lê bị người nọ khều khều, người kia chỉ khều nhẹ một cái nhưng cũng đã đủ để khiến tim cô lỡ nhịp.

Cô lắp bắp: “Cậu ấy là bạn em.”

Lông mày Hạ Si Lễ hơi nhướng lên, quai hàm cắn chặt sắc sảo, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ừ, thích người nhìn sạch sẽ, dịu dàng, không hút thuốc cũng không đánh nhau, không nhuộm tóc, nhìn là biết ngay một học sinh ngoan. Kiểu con trai như vậy khiến người ta có cảm giác an toàn?”

Anh thờ ơ liếc cô một cái: “Có vẻ như em đang miêu tả cậu ta đó.”

Sao Ôn Lê lại cảm thấy những lời này rất quen tai.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh… sao anh lại nghe lén em với Sầm Khê nói chuyện?”

Hạ Si Lễ hừ một tiếng, nở nụ cười tà ác: “Sao vậy? Bộ nghe lén là phạm pháp hả?”

Ôn Lê bị anh nhìn chằm chằm, cả người tê dại, vành tai đỏ bừng, đầu óc trống rỗng.

Anh ấy…

Ngày đó anh đi tìm cô sao?

Ôn Lê chậm rãi nhớ lại, hình như hôm đó đã là ngày thứ hai cô chặn anh.

Nhưng tại sao anh lại tìm cô?

Tuy rằng biết Hạ Si Lễ sẽ không thích mình nhưng Ôn Lê không muốn anh hiểu lầm nên cô ngước mắt nhìn anh nghiêm túc nói: “Em không thích–”

Tầm mắt cô tối sầm lại.

Hạ Si Lễ lại kéo mũ ra, mùi cam quýt đặc trưng của anh quấn lấy chóp mũi cô, mũ áo hoodies che gần hết gương mặt cô.

Từ góc độ này, cô nhìn thấy bàn tay buông thõng tự nhiên của anh, bàn tay anh to lớn, có những ngón tay thon dài, đường gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, vết bớt hình trái tim phớt hồng trên ngón áp út của anh như đang phát sáng lấp lánh trước mắt cô.

Ôn Lê bối rối, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh như để tìm kiếm một đáp án nào đó.

Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô, hồi lâu sau mới nghe thấy anh thì thầm:

“Đừng để bất kỳ ai tùy tiện chạm vào em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play