Kế Hoạch Cứu Vớt Bệnh Kiều

Chương 1: Vua Màn Ảnh Ca Ca 1


3 tuần


Doanh thu phòng vé của bộ phim điện ảnh 《 Châm 》 không ngừng tăng cao, trở thành một đại kỳ tích cho ngành phim kinh dị nước nhà, đồng thời đoạt được vô số giải thưởng quốc tế lớn.

Mà Quý Viễn, nhà sản xuất của bộ phim này đang trong biệt thự tư nhân, tổ chức một bữa tiệc nhỏ cảm ơn mọi người trong đoàn phim đã vất vả làm việc trong những ngày qua.

Trong đám người đó có một cô gái thân hình mảnh mai, mặc bộ lễ phục màu xanh biển, đứng giữa một dàn nam nhân cao lớn.

Cô bước đi chậm rãi, ưu nhã nâng chén, mỉm cười đứng ở trong đám người không có một chút cảm giác tồn tại nào.

Lạc Chi bên ngoài không biểu lộ gì, kỳ thật trong lòng vẫn là có chút hồi hộp. Cô xác nhận lại lẫn nữa với hệ thống: “Tiểu Hắc, tối hôm nay Hứa Hằng nhất định sẽ đến phải không?”

"Đúng vậy nha." Hệ thống Tiểu Hắc giọng nói khàn khàn, giống như 1 lão nam nhân 40 tuổi bị hư dây thanh quản vậy.

Nhưng nó có tình còn đặc biệt thích bán manh.

Giọng nói này khiến Lạc Chi phi thường ra diễn, nụ cười hoàn mỹ trên mặt  thiếu chút nữa sụp đổ.

Cô cảnh cáo Tiểu Hắc lần thứ 15: “Không được bán manh!”

Tiểu Hắc: “Được nha.”

Lạc Chi: “......”

Không thể nói đạo lý cùng hệ thống, Lạc Chi lựa chọn từ bỏ.

Chủ nhân của bữa tiệc, Quý Viễn bị đám người quay xung quanh, trên mặt mang nụ cười thanh nhã, nhìn qua lễ phép khéo léo, nhưng ánh mắt không khống chế được mà nhìn về phía Lạc Chi.

Lạc Chi bị nhìn chằm chằm đến không có biện pháp, đành phải mượn dùng mấy người nam nhân cao to để che đậy, trốn khỏi tầm mắt của Quý Viễn.

Cô tìm một góc ngồi xuống, xâu chuỗi lại mọi việc lần cuối.

Trong lúc cô đang chơi trò chơi thực tế ảo thì vô tình đá trúng vào ổ điện, cũng không biết bị vướng ngã thành tư thế gì mà một chân đạp lên ổ cắm ——

Bị điện giật chết.

Lúc ấy trò chơi đang đến phần cao trào, đối tượng công lược của cô dựa vào đầu giường, áo ngủ mở rộng ra, lộ ra bộ ngực trơn bóng tinh tế, cơ ngực đẹp tuyệt.

Ở trong mắt Lạc Chi, cô đang đi tới nam nhân của mình thì bị vướng ngã, nằm chết trong lòng hắn.

Quá thảm đi, lần đầu tiên chơi trò chơi thực tế ảo liền gặp phải loại chuyện này.

Cô cũng là quá thảm, rõ ràng sinh hoạt ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển mạnh như thế kỷ 22, lại gặp phải hiện tượng khoa học không giải thích được.

Hệ thống nói với cô: “Kí chủ bởi vì trong trò chơi có khả năng công lược ưu tú nên mới được lựa chọn nha ~! Ta là hệ thống Tiểu Hắc, ngài có thể kêu ta Tiểu Hắc nha ~~~”

Lạc Chi: "......" Cô chỉ nghĩ chụp chết cái dấu cuộn sóng ~~ này.

Tiểu Hắc: “Hệ thống hiện tại là đang ở phiên bản 82, giai đoạn trước có được rất nhiều năng lực  lợi hại nha ~ nhưng thời điểm tăng cấp từ 80 lên 82 ký chủ trước đó tìm đường chết làm hư mất, hiện tại cái gì ta cũng đều không có!”

Lạc Chi: “...... Liền đầu óc cũng không có phải không?”

Tiểu Hắc: “Ngài có thể dùng tích phân để đổi lấy các loại đạo cụ nha! Thậm chí là mang theo thân thể này trở lại thế giới ban đầu!”

Lạc Chi trong lòng vui mừng: “Vậy bây giờ còn có tích phân Không?”

"Có nha." Tiểu Hắc nói, “Âm 8888 nha ~~”

Lạc Chi: “...... Đây là chỉ số thông minh của ngươi phải không?”

...…

Khinh bỉ thì khinh bỉ, tiểu hắc phòng công năng cơ bản vẫn là phi thường toàn diện. Tuy rằng đã là phiên bản thứ 82, nhưng cho cô thế giới đầu tiên vẫn là nhẹ nhàng nhất thế giới tân thủ.

Nhiệm vụ của cô cũng rất đơn giản, chỉ cần chú ý mục tiêu ở mỗi thế giới, không để cho hắn gϊếŧ người là được.

Nhiệm vụ mục tiêu ở thế giới này...…

Lối vào phòng khách bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao nhỏ.

Lạc Chi nghiêng đầu nhìn lại, tim đập mạnh một chút.

Không ai nói qua nhiệm vụ mục tiêu sẽ đẹp trai như thế  a a a!!

Lạc Chi nhìn lại chính mình, hận không thể chui đầu xuống đất mà điên cuồng hô to.

"Bình tĩnh một chút nha ký chủ." Tiểu Hắc nói, “Huyết áp của ngài đang tăng cao, có cần đến thuốc giảm huyết áp không. Chỉ cần 2 tích phân là được rồi.”

Âm 8888 tích phân Lạc Chi: “......”

Đẹp trai đến quá đà nhiệm vụ mục tiêu bị người cản lại.

Hắn ăn mặc tây trang màu xanh biển, chân dài thẳng tắp, bởi vì có người tới làm quen mà dừng lại, bày ra tư thái thả lỏng.

Nam chính của《 Châm 》 , ảnh đế Hứa Hằng.

Chỉ một động tác, khí chất của hắn liền lộ rõ.

Cơ bắp ở đùi hắn hơi hơi phồng lên, thủ công tây trang kề sát đùi, phác họa ra đường cong cường tráng hữu lực.

Lạc Chi nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói thầm: “Nhiệm vụ của ta chỉ là ngăn cản hắn gϊếŧ người sao? Không có yêu cầu công lược sao?”

Tiểu Hắc phát ra tiếng cười, trả lời cô: “Hoàn toàn có thể nha. Trên thực tế, hầu hết thế giới, phương pháp chủ yếu ngăn cản mục tiêu gϊếŧ người chính là công lược hắn nha.”

Kỳ thật Lạc Chi cũng không suy xét quá nhiều, chính là thuận miệng nhắc tới.

Không nghĩ tới lại nghe được tin tình báo này.

Nhất thời có chút vui vẻ, cô yên lặng quản lý một chút biểu cảm của mình, đứng lên, một bên cùng người xung quanh nói chuyện, một bên đến gần nơi Hứa Hằng đang đứng.

Cô phải giả vờ như không biết hắn tới, làm bộ như ngẫu nhiên gặp được.

Cô phải tỏ vẻ vừa kinh ngạc, lại mang một ít sợ hãi.

Lạc Chi xoay người, đột nhiên đụng phải người ở phía sau.

"Ngại quá." Giọng nói của cô mềm mại, xoa xoa chóp mũi vừa bị đυ.ng vào của mình, tươi cười mang theo xin lỗi, ngẩng đầu.

Vừa lúc nhìn vào ánh mắt của Hứa Hằng.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, thật sự tiếp xúc đến ánh mắt lãnh lệ của Hứa Hằng, trong lòng Lạc Chi vẫn là hơi chút run lên, biểu tình suýt chút nữa không giữ được.

Người trước mắt cô chính là ảnh đế hàng thật giá thật.

Bằng kỹ thuật diễn của Lạc Chi, ở trước mặt hắn, ở tình huống bình thường chắc chắn sẽ bị nhìn ra.

Nhưng mà hiện tại ——

Hứa Hằng mày nhíu lại, bộ dáng không kiên nhẫn chỉ duy trì trong chớp mắt, liền lập tức thay đổi.

Lạc Chi hoàn toàn đã quên diễn kịch, bị vẻ mặt của hắn  kinh sợ.

Khó có thể hình dung đó là biểu tình gì, hắn vừa phẫn nộ cùng thống khổ, mắt lại lập loè kinh hỉ, như là người sắp chết khát ở sa mạc phát hiện ốc đảo, cố tình nơi đó lại có ma thú hung dữ canh gác.

Thế nên cả khuôn mặt đều có vẻ có chút dữ tợn.

Lạc Chi sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, liền bị Hứa Hằng bắt lấy cổ tay.

Hắn sức lực lớn đến kinh người, Lạc Chi cảm giác tay của mình sắp bị hắn bẻ gãy, đau đến nước mắt lập tức rơi xuống, thanh âm nghẹn ngào: “Chờ, từ từ......”

Cô hoàn toàn chưa có chuẩn bị cho tình huống này a! Đạo diễn có thể hay không NG một chút! (NG: chỉ cảnh quay bị lỗi)

Hứa Hằng trầm mặt nhìn chằm chằm Lạc Chi,giọng nói vốn dĩ thanh nhuận phút chốc trở nên mất tiếng, cơ hồ nghẹn ngào: “An An, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”

—— Hứa Hằng hiện giờ tinh thần hình như không được ổn định.

"Anh tìm mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy em" Hứa Hằng nói, “Em trốn anh lâu được như thế, thật là lợi hại.”

Hầu kết của hắn lăn lộn trên dưới một lúc, như thể đang cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, cuối cùng lại nở một nụ cười kỳ quái: “Nhưng em vẫn bị anh tìm được.”

Lạc Chi giãy giụa một chút, nhỏ giọng nói: “Hứa Hằng, anh bình tĩnh một chút, nơi này là nhà của Quý Viễn.”

"Kêu  An Hành." Hứa Hằng sửa lại, “Hoặc là giống như trước kêu anh là ca ca.”

Lạc Chi: “Anh buông tay đã, có được không?”

Hai người tranh chấp khiến người xung quanh chú ý.

Người tham gia buổi tiệc đều là người của đoàn phim《 Châm 》 , suốt mấy tháng sinh hoạt cùng nhau. Ngay cả không thích nhau thì cũng vẫn nhớ mặt.

Nhưng lúc mọi người nhìn thấy Lạc Chi có chút bất ngờ.

“Đây là ai a? Hứa Hằng sao lại cầm tay cô ta không bỏ?”

Có người nhỏ giọng hỏi.

Nam nhân đứng bên cạnh cũng không quen biết Lạc Chi, lắc lắc đầu, đang muốn nói "Chuyện của các đại nhân vật chúng ta đừng nhúng tay", liền nghe thấy cô gái kia nhỏ giọng mà hét lên.

“Người kia hình như là An Chi, chính là trước kia cùng Hứa Hằng diễn bộ phim 《 thâm ảm 》 .”

Cô gái lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng mở Bách Khoa Baidu, đưa cho nam nhân xem.

Đây chính là bộ điện ảnh từ mười năm trước, bộ phim mà Hứa Hằng xuất đạo.

Năm đó Hứa Hằng mới mười sáu tuổi nhưng đã có phong thái giống hiện giờ, người thiếu niên còn nét non nớt trên mặt lại tràn đầy bình tĩnh, tựa như đoán được mói thứ sắp xảy ra.

Trong bộ phim đấy, hắn đóng vai một thiên tài.

Đó là một thiên tài từ nhỏ liền có thiên phú vật lý không ai sánh được, mười sáu tuổi đã nổi tiếng khắp cả nước với danh xưng "Khoa học quái nhân Lương An Hành".

Hắn luôn nghiêm khắc với chính mình, lý trí mà xử lý mọi việc.

Thế nhưng lại như phát điên mà yêu em gái của mình, Lương An An.

Bộ điện ảnh này có kết thúc buồn, Lương An An cuối cùng trốn ra được phòng thí nghiệm của hắn, thay tên đổi họ mà sống một cuộc sống an bình.

Mà Hứa Hằng, từ lúc quay xong bộ phim đó liền điên rồi.

Hắn cho rằng mình là Lương An Hành.

Hay đúng hơn là hắn phân liệt ra nhân cách "Lương An Hành".

Bởi vì Lương An Hành có được ký ức Hứa Hằng, mà Hứa Hằng lại không có ký ức Lương An. Cho nên Lương An Hành cho rằng mình mới là nhân cách chính, Hứa Hằng chỉ là nhân cách do hắn mất đi muội muội sau mới sinh ra để bảo vệ chính mình.

Mà bảo hộ chính mình, cũng chính là vì sống sót để tìm được muội muội.

Hắn là thiên tài, là khoa học quái nhân Lương An Hành.

Là tên điên xem muội muội quan trọng hơn mọi thứ trên đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play