*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Anh dẫn ông già đi chơi game kinh dị trong nhà tôi?" Tuyên Văn nghiêng đầu nhìn Cao Mệnh, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa.
"Đừng nói kỳ quái như vậy, tôi muốn đưa cô đi cùng nhưng cô lại không xuất hiện." Cao Mệnh lấy ra di ảnh của Triệu Hỉ: "Tấm ảnh trống mà cô đưa cho tôi biến mất rồi.

'Vé' vào cửa hình như chỉ có thể được sử dụng một lần thôi.”
"Thật kỳ lạ, tôi bị bài xích bên ngoài." Tuyên Văn chậm rãi đến gần: "Game kinh dị kia có độ nguy hiểm cực cao, tôi khá tò mò anh làm sao giải quyết được nó đấy."
"So với mức độ nguy hiểm do Cục Điều tra đưa ra, mức độ của game kinh dị được kia chỉ là cấp ba nhưng bản thân những con quỷ trong trò chơi chắc hẳn có khả năng phát triển thành truyện kinh dị."Cao Mệnh không định đưa bức di ảnh của Triệu Hỉ cho Tuyên Văn nhưng hắn không thể để Tuyên Văn “trả tiền” chơi mà không nhận được bất cứ thứ gì:" Nhìn kỹ bức ảnh đen trắng này, tôi tìm thấy một bức ảnh khác cách khiến cô trở nên xinh đẹp hơn.

Một cách tiếp cận thực và mạnh mẽ hơn.”
"Mạch máu trên sợi dây chuyền trong ảnh đang đập? Đó là cái gì vậy?" Tuyên Văn phát hiện ra điều đặc biệt trong bức ảnh của Triệu Hỉ.

"Sợi xích có thể hiểu là sợi dây liên kết giữa các thành viên trong gia đình.

Tôi có thể có được năng lực của anh ấy nhưng đồng thời, tôi cũng cần phải để nhiều người biết được nỗi đau của anh ấy hơn nữa..." Cao Mệnh lật ngược bức di ảnh lại: "Tôi đang nghĩ đến một khả năng, nếu để nhiều người biết đến câu chuyện của Triệu Hỉ và mang lại những thay đổi về mặt cảm xúc cho Triệu Hỉ.

Triệu Hỉ đã ch.ết có thể thu được gì từ việc đó chăng? Tức là không cần thiết phải đưa người chơi còn sống đến một nơi có hai thế giới chồng chéo lên nhau để trải nghiệm sinh tử.

Có lẽ chúng ta có thể biến trải nghiệm của Triệu Hỉ thành một trò chơi.

Trò chơi này tương đương với bia mộ của Triệu Hỉ.

Mỗi người chơi sẽ trải qua sinh tử trong suốt quá trình quá trình vượt ải.

Những cảm xúc được tạo ra có thể có tác động đến Triệu Hỉ."
"Cũng có lý nhưng tôi muốn nhắc anh một điều.

Trò chơi của anh trở thành hiện thực bởi vì anh gặp phải thứ gì đó trong đường hầm kia chứ không phải vì khả năng của chính anh.

Nếu anh muốn để trò chơi mình tạo ra trở thành hiện thực, tôi e rằng phải đi tới đường hầm đó lần nữa để tìm hiểu mọi chuyện.”

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc để trò chơi của mình tiếp tục trở thành hiện thực.

Tôi chỉ muốn dùng phương pháp này để cho nhiều người biết về câu chuyện của Triệu Hỉ hơn." Cao Mệnh tự nhiên cất bức di ảnh đen trắng của Triệu Hỉ đi: "Nếu Triệu Hỉ quả thực có thay đổi, cũng tương đương với việc mạng sống của cô sẽ có thêm một lối thoát an toàn hơn."
"Sao? Anh muốn ăn thịt tôi à?" Tuyên Văn đưa tay ra sau như bị trói buộc.
“Mấy lời đó mà cũng nói được.” Cao Mệnh xách ba lô đi ra ngoài: “Trông tôi giống loại người như vậy sao?”
...
Chạy xuống tầng dưới, thậm chí không cầm theo ô của mình, Cao Mệnh đội mưa về nhà.
Hắn đã trải nghiệm một ngày vô cùng phong phú, thú vị hơn nhiều so với làm việc trong nhà tù trọng phạm.
Sau khi đóng cửa lại, Cao Mệnh đặt mấy bức ảnh đen trắng mà mình sở hữu lên bàn cà phê: “Khi game kinh dị hoàn toàn hòa nhập với thực tế, liệu những người trong ảnh có quay lại không? Nếu thật sự quay lại thì họ có phải là chính mình không?
Ánh mắt hắn nhìn về phía thầy Diêu, Cao Mệnh hơi lo rằng thầy ấy sẽ không thích ứng được với môi trường ở đó, hắn dự định khi kích hoạt game kinh dị lần sau sẽ mang theo những bức di ảnh đen trắng của Triệu Hỉ và thầy Diêu.
Đêm tối như mực, mưa lớn tầm tã, bụng đói cả một ngày, Cao Mệnh mở tủ lạnh nhưng lại có chút không muốn ăn đồ ở nhà, trận game đầu tiên đã để lại trong hắn một âm ảnh tâm lý sâu sắc.
"Tốt hơn hết là vẫn nên gọi thức ăn ngoài.

Đợi đến khi thảm họa hoàn toàn bùng phát, có người dám giao đồ thì mình cũng không dám tùy tiện ăn." Sau khi nhấc điện thoại lên và gọi đồ ăn về, Cao Mệnh nhìn chằm chằm vào màn hình chờ của điện thoại, rơi vào im lặng.
Hình nền trên điện thoại hắn là ảnh chụp tại một chung cư ở ngoại ô Tân Hồ, hắn và cha mẹ đang ngồi vào bàn ăn, hôm đó hắn nghỉ làm về nha.
Mẹ không cởi tạp dề, tay cầm đ ĩa đồ ăn mới nấu, lúc đó mẹ còn có vẻ đang cằn nhằn, đợi khi nào công việc của hắn ổn định thì nói người hàng xóm tầng dưới giới thiệu cho Cao Mệnh vài mối.
Cha thì thừa dịp Cao Mệnh thu hút sự chú ý của mẹ và lén uống một ly rượu.
Bản thân Cao Mệnh bất lực gật đầu đồng ý, thái độ chiếu lệ qua loa.
Ảnh nền trên điện thoại rất ấm áp nhưng Cao Mệnh lại đau khổ túm tóc.
Ba người trong ảnh đều bình thường nhưng vấn đề là ai đã chụp bức ảnh này?
Vị trí của điện thoại rất xa nên hình như không phải chụp bằng hẹn giờ, lúc đó trong nhà hình như có người thứ 4 nhưng Cao Mệnh không nhớ nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play