Cao ốc tập đoàn Phong thị.
Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ lướt qua.
Phong Dịch có việc nên đành rời đến phòng làm việc, anh ngồi trước bàn, cúi đầu xem xét sổ sách, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Một lát sau, hành lang vắng vẻ bỗng vang lên tiếng bước chân cực kỳ rõ ràng. Cửa mở ra, một người liền tiến vào. Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng nói vang trong không khí, mang theo vẻ cực kỳ cung kính.
“Phong tổng.”
Ánh mắt Phong Dịch chậm rãi lướt đến, vô cùng đạm mạc.
Thư ký Nhậm cầm một phần văn kiện tiến về phía trước, nói, “Phong tổng.”
“Đây là bảng biểu số liệu quý một của công ty Tây Hoằng.”
Phong Dịch nhận văn kiện thư ký Nhậm đưa đến đặt lên trên bàn. Anh hơi cúi đầu nhìn qua.
Vừa nhìn thấy văn kiện, anh liền hỏi, giọng nói lạnh băng vang lên, “Hạng mục đang tiến hành của Tây Hoằng ra sao rồi ?”
Gần đây tập đoàn Phong thị có mấy người đầu tư vào Tây Hoằng, mà hạng mục kia rất quan trọng với công ty.
Thư ký Nhậm nói, “Tất cả đều thuận lợi.”
Trong mắt Phong Dịch đều là lạnh lùng, anh trầm giọng nói, “Có một số việc, không thể xem thường.”
Ngón tay hắn đều đều gõ lên mặt bàn. Đáy mắt sâu hoắm của hắn lộ ra ánh sáng lạnh lùng không thể bỏ qua.
Thư ký Nhậm cúi thấp đầu, đột nhiên cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Ánh mắt Phong Dịch chậm rãi lia qua thư ký Nhậm, “Tôi không hy vọng sẽ xuất hiện sai sót nào.”
Hai mắt của thư ký Nhậm loé loé lên, “Vâng, thưa Phong tổng.”
Phong Dịch lãnh đạm ừ một tiếng, thư ký Nhậm liền đi ra ngoài, khép cửa lại.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn lại rung rung, màn hình sáng lên. Phong Dịch nhàn nhạt liếc mắt một cái. Màn hình điện thoại hiện lên một dãy số, là bố của Phong Dịch – Phong Đình gọi đến.
Anh nghe điện thoại, giọng nói vẫn lạnh như cũ, “Có chuyện gì sao ?”
Phong Đình, “Hạng mục bên phía Tây Hoằng vẫn thuận lợi chứ ?”
Phong Dịch, “Tất cả đều thuận lợi.”
Phong Đình dừng lại mấy giây, lại nói, “Mấy hôm trước con đi Khánh thành.”
Ánh mắt Phong Dịch trong nháy mắt liền cứng lại, ngón tay thon dài cũng dừng động tác lại. Nói đến đây, không hiểu tại sao hai người lại cùng trầm mặc, không khí liền trở nên lặng ngắt.
Một lát sau, Phong Đình lại nói tiếp, “Mấy ngày nữa bác con và em họ sẽ tới đây. Đến lúc đó chúng ta cùng ăn chung một bữa cơm.”
“Cũng lâu rồi gia đình ta không gặp nhau.”
Phong Dịch trầm giọng nói, “Được.”
Bóng đêm kéo tới, gió lạnh nổi lên, cả bốn phía đều chìm trong tĩnh lặng. Phong Dịch đứng lên, chậm rãi đi tới cửa sổ sát đất. Bóng dáng anh cao ngất, trong tròng mắt đều là sắc tối cuồn cuộn.
Bóng đêm ập tới, anh giống như muốn hoà vào trong bóng tối vô tận, lạnh lẽo thấu xương. Mắt anh khẽ liếc nhìn qua cửa sổ sát đất rồi chậm rãi cụp mắt xuống. Màn trời đen kịt, bên dưới là nhà nhà mở đèn, sáng sáng tối tối. Ánh trăng trượt qua đáy mắt Phong Dịch, phảng phất như tất cả đều trở nên lạnh nhạt buồn tẻ.
…
Buổi trưa ngày hôm sau.
Giang Kiều cầm ô đứng ở chỗ bên cạnh tập đoàn Phong thị để chờ.
Ánh mặt trời rơi trên tán ô, ánh sáng chói mắt vẫn xuyên xuống bên dưới, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Giang Kiều không đi đến quán cà phê anh hẹn, thậm chí ngay cả đường lớn đi vào cao ốc tập đoàn Phong thị cô cũng không đi đến.
Một lát sau liền có người đi tới phía cô.
Người nọ đi tới trước mặt Giang Kiều, đưa cho cô chiếc túi cầm trên tay, “Tiểu thư, đây là thứ cô muốn.”
Giang Kiều nhận túi, lại đưa cho người đó một khoản tiền.
Số tiền này còn có giá trị nhiều hơn chiếc điện thoại. Cô đã sớm chuẩn bị, cô không thể để điện thoại của mình lạc vào tay người khác. Cô thuê người thay cô đi lấy điện thoại. Nếu như cô tự mình đến đó thì ý đồ quá mức rõ ràng rồi.
Nhưng nếu như cô không phát hiện ra thì cô đã không có chút hứng thú nào với Phong Dịch.
Giang Kiều biết tính tình Phong Dịch, sự cảnh giác của anh cực kỳ mạnh. Nếu như anh đã nghi ngờ cô thì buổi gặp anh đêm hôm trước liền uổng phí rồi.
Chỉ có thể coi chuyện hôm trước là ngoài ý muốn, cô không thể làm bộ vô tình gặp được anh nữa.
Không thể để cho Phong Dịch cảm thấy cô có mưu đồ khác.
…
Ở một nơi khác.
Tòa nhà tập đoàn Phong thị.
Đúng ba giờ chiều, thư ký Nhậm liền tiến lên gõ cửa, “Phong tổng.”
Phong Dịch ngước mắt lên nhìn, thần sắc anh vẫn lãnh đạm lướt qua văn kiện trên tay thư ký Nhậm.
“Phần văn kiện này cần ngài ký tên.”
Phong Dịch nhận lấy văn kiện, anh đặt trên bàn rồi mở ra. Anh cầm bút lên, ngòi bút nhanh chóng lướt trên giấy trắng.
Thư ký Nhậm, “Điện thoại đã được cầm đi rồi.”
Phong Dịch ồ một tiếng, dáng vẻ không mấy để ý.
Thư ký Nhậm cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, “Chẳng qua là Giang tiểu thư không tự mình tới lấy.”
Động tác của Phong Dịch hơi dừng lại, cây bút đang lướt trên giấy cũng ngừng lại theo.
Trong nháy mắt, ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu anh đã biến mất.
Đôi mắt tối đen của Phong Dịch có nhiều thêm một chút ảm đạm.
Anh rất nhanh liền nói, “Được rồi, tôi đã biết.”
Phong Dịch tiếp tục viết, ký hết các văn kiện.
Thư ký Nhậm cũng không cần nhiều lời nữa, liền cầm văn kiện bước ra ngoài.
Ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa, Phong Dịch cúi đầu, tiếp tục xử lý công vụ. Giọt nước mưa nhỏ nhẹ lướt qua kính cửa sổ, ẩn hiện lên sương mù mờ mịt. Phong Dịch ngồi trong phòng, anh không để ý đến tiếng mưa rơi, cũng không phân tâm.
Giang Kiều xinh đẹp, lạnh lùng lại đầy bí ẩn.
Nhưng lần gặp mặt tối hôm đó, còn có người phụ nữ mặc váy đỏ, đều đã bị anh ném ra sau đầu.
…
Buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, kim đồng hồ cũng vừa lúc chỉ chín giờ.
Điện thoại di động đặt trên bàn chợt vang lên tiếng chuông. Giang Kiều đi tới cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình liền nhấn nút trả lời.
Giọng nói ôn hòa của Giang Kiều liền cất lên, “Triệu đạo diễn.”
Triệu đạo diễn là bạn của Trác Man Nhân
Giang Kiều hơi híp mắt chờ Triệu đạo diễn mở miệng.
Bên đầu bên kia liền truyền đến giọng của Triệu đạo diễn.
Triệu đạo diễn là bạn của Trác Man Nhân, thông qua sự giật dây của Trác Man Nhân thì Triệu đạo diễn sẽ “chiếu cố” Giang Kiều. Nhưng tâm tư Trác Man Nhân không trong sạch, đương nhiên Triệu đạo diễn cũng đứng cùng bè cánh với bà ta.
Giang Kiều hơi híp mắt chờ Triệu đạo diễn mở miệng.
Bên đầu bên kia liền truyền tới tiếng của Triệu đạo diễn, ông cũng giống như Trác Mạn Nhân, giả dạng như cực kỳ thân thiết.
Triệu đạo diễn, “Tám giờ sáng mai mọi người đều đến họp để thảo luận nghiên cứu kịch bản, đến lúc ấy cô đến công ty một chuyến đi.”
Triêệu đạo diễn giống như sợ cô không nhớ rõ, đặc biệt nhắc lại thêm vài lần.
“Ngày mai tôi sẽ giới thiệu cô với người của đoàn phim.”
Khoé miệng Giang Kiều co rút, cô tiện miệng liền nói ừ một tiếng.
Vừa nghe thấy Giang Kiều đồng ý, đầu bên kia cũng không cần nhiều lời nữa, cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.
Giang Kiều không đặt điện thoại xuống mà lẳng lặng nhìn vào màn hình tối đen, cười lạnh một tiếng.
…
Đây là lần đầu tiên Giang Kiều tới công ty truyền hình và điện ảnh Tây Hoằng.
Phòng họp.
Bây giờ trong phòng đã có không ít người đến, ngoại trừ Giang Kiều và Triệu đạo diễn vẫn chưa tới thì cơ bản mọi người đều đã tới đủ. Nhân lúc Giang Kiều chưa tới, người của đoàn kịch không hẹn mà cùng nhắc tới tên cô. Tất cả bọn họ đều đã nghe tới cái danh kiêu căng tùy hứng của cô.
Mà lần này mọi người lại trở thành đồng nghiệp với cô, không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
“Tính khí của Giang Kiều cực kỳ kém, đến lúc cùng làm việc chúng ta nhất định không chịu nổi đâu.” Một người không cho là đúng, nói.
“Ai bảo người ta là đại tiểu thư chứ ? Tất nhiên là tài trí phải hơn người rồi.” Có người tiếp lời, trong giọng nói còn mang theo sự trào phúng và khinh thường.
“Ai biết hôm nay cô ta có tới hay không, mà có lẽ cũng chỉ đi ngang qua sân khấu một lượt thôi.”
“Không tới là tốt nhất.”
“….”