Cô bước xuống xe, gót giày cao gót chạm xuống mặt đất, bên trên là mắt cá chân thanh mảnh.

Chiếc xe màu đen đi về phía Giang Kiều, cô đứng bên cạnh đường cái, giơ tay ngăn lại.

Ngón tay của cô trắng trẻo thon dài, móng tay sạch sẽ.

Gió nhẹ chợt thổi lên, không khí hơi thấm lạn phất qua làn váy đỏ sẫm của Giang Kiều. Cặp chân thon dài trắng nõn kia, thẳng tắp lại tinh tế.

Tốc độ của chiếc xe kia dần chậm lại, trùng hợp dừng lại trước mặt Giang Kiều.

Ban đêm, sắc trời âm u.

Phong Dịch dừng xe lại, hơi nhíu mày. Khuôn mặt của anh chỉ để lộ thần sắc lạnh lùng.

Anh cũng không mở cửa sổ xe ra, chỉ hơi nghiêng đầu một chút, ánh mắt cũng chỉ dừng trên người Giang Kiều vài giây.

Đèn đường bên cạnh đã sáng lên, lúc này, tia sáng an tĩnh lại rơi trên mặt cô.

Ánh sáng từng chút xẹt qua, khuôn mặt mới vừa rồi anh không thấy rõ cũng từng chút một hiện rõ.

Ngọn đèn có chút ảm đạm, nhưng khuôn mặt của cô lại càng thêm mạnh mẽ quyết đoát.

Tia sáng dọc theo trán Giang Kiều từ từ dời xuống ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết.

Vừa thấy rõ người trước mặt, vẻ mặt của anh có chút hơi nhíu lại, ánh sáng trong đáy mắt khẽ di chuyển.

Giang Kiều cúi người nhìn về phía cửa sổ xe, chủ động nhìn vào ánh mắt của Phong Dịch.

Ngũ quan của cô ngày thường đã tinh xảo, rồi lại được chiếu sáng vừa đúng lúc. Giọng của cô truyền qua cửa sổ xe, “Tiên sinh.”

Phong Dịch híp mắt một cái, anh không thích ánh mắt của cô, nhìn qua có chút không an phận. Lúc cô nhìn anh, dường như chạm đến thân thể anh.

Nhưng ánh mắt của Giang Kiều lại nhè nhẹ rơi xuống, rồi lại được thu hồi lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khe hở không lớn. Giọng nói của Giang Kiều lại rõ ràng hơn, sạch sẽ trong gió đêm, uyển chuyển êm tai, quanh quẩn bên lỗ tai của anh.

Phong Dịch nhàn nhạt liếc nhìn Giang Kiều bằng ánh mắt lạnh nhạt. Anh rõ ràng không động đậy, nhưng gió bên ngoài, không hiểu sao lại mang theo chút khô nóng.

“Buổi tối tôi phải về Mặc thành, nhưng xe lại hỏng ở trên đường rồi.” Giang Kiều dừng một chút, “Tiệm sửa xe cuối cùng ở gần đây cũng đã…..”

Cô dừng lại không nói, nhưng hàm nghĩa ẩn trong lời nói lại hết sức rõ ràng.

Phong Dịch hơi nghiêng đầu, ánh mắt dời về phía trước liền nhìn thấy chiếc xe đậu bên đường.

Anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

Đầu bên kia vang lên vài tiếng, cô gái đứng bên ngoài xe không nói gì, chỉ có tiếng gió an tĩnh thổi.

Đó là điện thoại của tiệm sửa chữa ở gần đây, vẫn không có người nghe. Nơi đây lại cực kỳ hẻo lánh, không có chiếc xe nào đi qua.

Lời của cô không phải nói dối.

Ánh sáng trong đáy mắt Phong Dịch sâu cạn không rõ, không biết được anh đang nghĩ gì.

Giang Kiều biết tiệm sửa chữa đó đóng cửa ba ngày.

Cô đã xác nhận việc này từ sớm, bằng không cũng sẽ không đến đây.

Lúc này, Phong Dịch thả điện thoại xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua cô.

Vẻ mặt Giang Kiều thản nhiên, khí chất có sự thanh cao lại có cả sự lạnh lùng.

Con ngươi Phong Dịch tối đen, giống như hồ nước sâu thẳm, dường như có thể liếc mắt liền nhìn đến đáy lòng cô.

Nhưng Phong Dịch vẫn mở miệng, đã mở miệng, chính là câu nói đầu tiên với cô.

“Lên xe.”

Giang Kiều cong khóe môi, tầm mắt như lơ đãng đảo qua gương mặt Phong Dịch.

Đường cằm anh rất rõ ràng, khóe miệng mân thành đường thẳng.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ, bờ môi anh, quả thực rất mỏng.

Giang Kiều đứng lên, cùng với động tác của cô, chiếc váy dài đỏ sậm cũng hơi di chuyển. Cô không ngồi ở chỗ ghế phó lái mà vòng ra mở cửa sau.

Cô không nói câu nào, đến khi ngồi hẳn vào trong xe mới mở miệng nói một câu “Cảm ơn.”

Giọng nói của Giang Kiều lọt vào trong xe, tình cờ Phong Dịch lại nghe được rõ ràng.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng thoảng qua tai anh, giống như gió đêm sạch sẽ ngoài cửa sổ. Giang Kiều ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu, từ tấm gương, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của Phong Dịch. Giống như trong sách miêu tả, gương mặt anh không chút thay đổi, bộ dạng thanh tâm quả dục, rất khó tiếp cận.

Ánh mắt Giang Kiều dừng trên gương mặt đó vài giây nhưng Phong Dịch cũng không nhìn lại cô. Rất nhanh, anh nổ máy.

Trong đêm hẻo lánh thanh tịnh, trên con đường vắng người qua lại, có một chiếc xe màu đen lướt nhanh vào màn đêm.

Trời đã về khuya, màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lùng rọi vào trong xe.

Vì Phong Dịch sẽ không chủ động mở miệng nên Giang Kiều cũng không bắt chuyện.

Dọc đường đi, xe chạy rất nhanh, không có tiếng trò chuyện, chỉ có sự trầm mặc bao phủ. Bầu không khí trong xe giống như bị nén lại. Hai người lạ mặt gặp nhau lần đầu cũng chẳng có chuyện gì thừa thãi để tán ngẫu.

Về điểm này, Giang Kiều hiểu rất rõ. Trong kế hoạch của cô, không được phép có sai lầm, dù chỉ là nhỏ nhất. Và điều quan trọng nhất là sự im lặng hôm nay của cô có thể hóa giải được nghi ngờ trong lòng Phong Dịch. Nhưng mà bước đầu tiên của cô đã thành công, cơ hội lần này, cô không thể buông tha được.

Giữa bọn họ nhất định phải lưu lại một mối quan hệ.

Cho dù đó là mối quan hệ đơn giản nhất.

Ô tô đã chạy đến Mặc thành. Dù bây giờ đã là buổi tối nhưng nơi đây vẫn ồn ào náo nhiệt. Trước khi xuống xe, Giang Kiều cầm điện thoại lên, nhưng có lẽ đầu dây bên kia không có ai nghe máy.

“Em vẫn còn đang trên đường, một lát nữa sẽ đến Mặc thành.”

Giọng nói của Giang Kiều vang lên, chốc lát đã phá vỡ không gian yên tĩnh.

Cô thản nhiên ừ một tiếng rồi nói tiếp “Xe em để ở ven đường rồi. Gọi cho cửa hàng sửa chữa cũng không được, may là trên đường gặp được một người tốt bụng.”

Giang Kiều vừa đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, vừa lén lút nhìn bóng lưng của Phong Dịch.

Phong Dịch vẫn ngồi ở ghế lái, bóng lưng anh thờ ơ, dường như không chút để tâm tới những gì cô nói.

Giang Kiều đột nhiên mở miệng gọi “Tiên sinh.”

Phong Dịch liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, Giang Kiều cũng vừa lúc nhìn sang. Tầm mắt hai người giao nhau, bốn mắt đối diện.

Trong gương, hai người đều đang nhìn đối phương. Ánh mắt anh thâm thúy, ánh mắt cô nhu hòa. Nhưng điểm giống nhau là hai đôi mắt đều bình tĩnh, dường như đối phương không có nửa điểm làm cho họ hứng thú.

“Dừng lại ở trước giao lộ kia là được rồi.” Giang Kiều cong môi nở nụ cười “Nơi này cũng có nhiều xe qua lại.”

Phong Dịch không lạnh không nhạt ừ một tiếng.

Anh không nhiều lời, nhưng tốc độ xe dần dần chậm lại rồi dừng hẳn.

Giang Kiều xuống xe, điện thoại di động rơi ở ghế ngồi.

Nhưng ánh mắt Phong Dịch không nhìn về phía này. Giang Kiều biết rất rõ, anh sẽ không quay đầu lại nhìn cô.

Giang Kiều xuống xe, giày cao gót nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, vạt váy ngang bắp chân cô bị gió thổi nhẹ. Chiếc ô tô màu đen kia lại khởi động, bắt đầu cách Giang Kiều càng ngày càng xa.

Không rõ vì sao, đột nhiên Phong Dịch lại liếc nhìn gương chiếu hậu một cái. Ở phía sau xe, một cô gái mặc chiếc váy đỏ sậm, gió đêm thổi qua, mái tóc đen dài của cô càng nổi bật trên làn da trắng nõn. Cô đứng trong đêm đen, màn đêm đang dần buông xuống. Thành phố này cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Phong Dịch chỉ nhìn lướt qua một cái, rất nhanh, anh thu hồi lại ánh mắt.

Bóng đen càng dày đặc, gió thổi tới một chút nóng bức. Không khí dường như bị giăng một lớp sương mù mỏng. Phong Dịch tiếp tục lái xe thẳng về phía trước, đến cuối đường, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Phong Dịch mở cửa xe. Lúc anh chuẩn bị bước xuống, anh vô tình nghiêng đầu, bỗng nhiên rơi vào vị trí ghế sau. Đó là chỗ vừa rồi cô gái kia ngồi, bây giờ đã trống không, dường như chưa từng có ai xuất hiện. Nhưng ở chỗ ghế ngồi còn rơi lại một đồ vật.

Ánh mắt Phong Dịch thâm trầm lạnh nhạt dừng ở trên chiếc điện thoại một giây rồi rời đi. Đèn trong xe đã tắt. Phong Dịch mở cửa xuống xe. Cửa vừa đóng, anh lập tức rời đi không quay đầu nhìn lại.

Phong Dịch vốn định rời khỏi bãi đỗ xe nhưng chỉ một lát anh lại quay trở lại. Thần sắc của anh vẫn nhạt nhẽo như ngày thường, chỉ có lông mày hơi nhíu lại. Anh trở lại chỗ chiếc xe đang đỗ, mở cửa ra.

Ánh sáng từ bóng đèn xua đi bóng tối trong xe. Phong Dịch mở cửa sau, ánh mắt anh lại nhìn vào chiếc điện thoại di động.

Chiếc điện thoại cứ nằm yên tĩnh ở đó, màn hình tối đen không có một chút động tĩnh nào. Phong Dịch cúi người cầm chiếc điện thoại ở ghế sau lên, ngón tay thon dài khẽ siết chặt.

Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi.

Màn đêm buông xuống, trên trời thấp thoáng một bóng trăng mờ. Giang Kiều chậm rãi bước vào bóng tối, xung quanh một mảnh yên lặng.

Cô đi vào tòa nhà ấn thang máy. Cửa thang máy khép lại, chậm rãi đi lên.

Thời gian yên lặng trôi qua. Giang Kiều hơi liếc mắt nhìn từng chữ số trên bảng không ngừng thay đổi, rất nhanh thu hồi ánh mắt.

“Keng.” Cửa thang máy đã mở, Giang Kiều chậm rãi bước ra.

Trong hành lang yên tĩnh truyền ra âm thanh giày cao gót gõ xuống mặt đất rất nhỏ. Tới trước cửa nhà, cô cúi đầu, giơ tay ấn mật mã mở cửa. Bóng tối trong căn phòng dần tản đi, ánh sáng chiếu vào trong.

Giang Kiều tắm rửa qua loa một chút, tự rót một tách cà phê đặt lên bàn. Cà phê nóng tỏa ra làn khói trắng giữa đêm khuya vắng lặng lại có thêm vài phần ấm áp.

Điện thoại màu đen bỗng nhiên vang lên chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Giang Kiều liếc nhìn cái tên trên màn hình một cái, lười biếng nhận điện. Cô đặt điện thoại bên tai, bình thản lắng nghe.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một phụ nữ “Giang Kiều, là mẹ.”

Ánh mắt Giang Kiều tối lại, đáy mắt tăng thêm mấy phần lạnh lùng. Người gọi điện tới là là mẹ kế của cô, Trác Man Nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play