Ánh sáng bình minh nhè nhẹ lan tỏa vào phòng sưỏi ấm thân hình Hoa Châu ngồi gục đầu xuống chân.

Làn gió nhẹ thổi làm mái tóc bay lộn xộn. Cô tỉnh giấc.

Hoa Châu mặt không chút biểu cảm cố gượng dậy cái thân đau nhức. Cô từ từ đi tới phòng tắm.

Từ hôm qua đến giờ chưa kịp tắm rửa nên giờ thân thể toát ra mùi hôi khiến cô khó chịu.

Sau khi tắm xong, người còn chút mệt cô vác thân hình lười biếng lên phòng ngủ.

Nhìn thấy chiếc giường, chăn ấm, đệm êm thật là sức hút khó cưỡng đối với hầu hết mọi người, Hoa Châu cũng không phải ngoại lệ, cô nặng nề thả mình nằm xuống giường.

Hôm nay cô chẳng muốn làm gì cả. Nghĩ lại mọi việc lại khiến cô đau đầu. Hoa Châu gượng dậy lấy điện thoại gọi cho Tiểu Ngạn dừng công việc tìm kiếm đoàn làm phim.

Xong xuôi, cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng cô thoáng nghĩ đến việc lúc tỉnh dậy: " Sẽ hơi mệt đây...."

..............................................................................

Bên phía Dịch Tử Nghiêm.

Anh ngồi trên chiếc ghế đối diện với chủ tịch của anh.

Hai con người toát ra vẻ băng lãnh. Không khí xung quanh giảm đi đáng kể khiến trợ lí của ngài chủ tịch không dám thở mạnh.

Tuy Dịch Tử Nghiêm chưa có chức cao lắm trong công ty nhưng không thể phủ định anh thực sự rất có năng lực.

Ai ai trong cái công ty này mà chả biết. Tuy nhiên người tài thì đương nhiên rất dễ bị đố kị. Tên chủ tịch kia nhất quyết không thăng chức cho anh hai năm rồi vì hắn ta ganh ghét đến mức ngu đần với cái tài hơn người ấy.

Lạc Sơ tức sôi sục trong lòng vì mong muốn đá xéo Dịch Tử Nghiêm ra nước ngoài để ông ta ở đây có thể giương mặt giương mũi không thành.

Ai ngờ được lại có tên từ chối việc nhàn hạ mà nhận mấy cái phiền phức về thân chứ. Điều này khiến ông ta chắc nịch hơn Dịch Tử Nghiêm đang nhăm nhe đến ghế ngồi yêu quý của ổng.

Cả hai nhìn nhau đến nỗi trán Lạc Sơ vịn mồ hôi thì Dịch Tử Nghiêm mới lên tiếng.

"Tôi quyết rồi." Anh thờ ơ nói.

Lạc Sơ bị câu nói của anh làm cho ngớ cả ra

Hắn bắt đầu hiểu ra gì đó, tay chân không yên mà đứng phắt dậy, lắp bắp nói.

"Cậu...Cậu..cậu đừng hòng giở trò gì. Chiếc ghế này là của t.."

"Tôi sẽ đi Mỹ." Dịch Tử Nghiêm cắt ngang lời của hắn. Mấy lời vớ vẩn của hắn anh vốn chẳng hề bận tâm.

Beee🐐~

Lạc Sơ lúng túng chỉnh lại quần áo, làm vẻ trang nhã lịch thiệp ngồi xuống.

Hai tay chống cằm đè lên bàn, bộ mặt nghiêm nghị, đứng đắn giả tạo nói.

"Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi. Có biết tôi đợi lời này của cậu lâu lắm rồi không."

Dịch Tử Nghiêm mặt lạnh không đáp.

Lạc Sơ vốn lúng túng càng lúng túng hơn. Hắn tằng hắng để áp chế bầu không khí xuống, kiếm đại vấn đề để nói.

"E hèm! Tiểu Lý, cậu chuẩn bị mọi việc để giúp chuyến đi của Trưởng phòng Dịch được thuận lợi nhé. À há. Tôi mới nhớ ra là có hẹn với chủ tịch công ty bên. Không còn việc gì nữa thì cậu về nghỉ ngơi nhé." Hắn cười cười.

Dịch Tử Nghiêm tuy chán ngắt với thái độ của hắn nhưng anh vẫn kiềm chế tâm trạng của mình.

"Đương nhiên tôi vẫn còn việc muốn nói." Dịch Tử Nghiêm nới lỏng cà vạt, chiếc cà vạt khiến anh cực kì khó chịu giống như việc bị chói buộc dưới trướng của con rối ngu đần trước mắt.

Lạc Sơ giật mình, hai tay không ngừng đập vào nhau. Hắn sợ từng câu nói của anh thốt ra sẽ là những lời nói hắn không muốn nghe nhất.

Dịch Tử Nghiêm thấy vẻ bất an của hắn, anh thầm cười nhẹ. Con chuột nhắt đang run lẩy bẩy từng hồi trước mỗi lần anh nói. Vẻ đẹp này khiến anh chỉ muốn ngồi im mà thưởng thức. Thật hả dạ.

Nhưng việc trước mắt và sau này chưa giải quyết ổn thỏa thì làm sao anh có thể ung dung được.

Việc tương lai của anh phụ thuộc rất nhiều vào thời gian hiện tại. Anh chỉ sợ, nếu để mất thêm vài phút thôi tương lai của anh có Hoa Châu sẽ rất khó có khả năng.

"Tch! Lạc tổng, tôi biết ông hiểu rõ tính tôi mà. Tôi không có đòi hỏi gì nhiều trong suốt quá trình tôi làm việc ở đây. Vậy nên bây giờ xin phép cho tôi được yêu cầu một việc, rất-đơn- giản.Được chứ?!"

Câu hỏi này của anh thực chất là một lời thách thức. Anh sẵn sàng làm mọi cách để ông ta làm theo ý mình.

Lạc Sơ cảm thấy có điều chẳng lành, đúng vậy, trực giác của ông ta bảo thế.

Dịch Tử Nghiêm có phần gấp gáp, thô bạo đập tay xuống bàn.

Hắn bị anh làm cho hồn bay một nửa, ngồi cũng không vững mà suýt nữa ngã may sao ghế có tay vịn mới đỡ nổi thân hình mập mạp to béo kia.

"Này c..cậu. Có gì cần thì tôi sẽ đáp ứng. Đừng, đừng manh động. Trái tim nhỏ bé của tôi không chịu nổi đâu."

"Kí đi." Dịch Tử Nghiêm lạnh lùng buông lời nói. Tay lấy một tờ giấy được chuẩn bị sẵn để trước mặt hắn.

"Ông không cần phải biết nhiều. Đây là chút yêu cầu nhỏ nhoi của tôi trong suốt năm tháng dài cật lực ở đây thôi."

"Nhưng đây là cái gì?.."

"Tôi không muốn nói lại lần hai. Ông chỉ cần kí là đáp ứng được yêu cầu của tôi rồi. Sao nào, chỉ là một chữ kí thôi mà. Dễ lắm."

Lạc Sơ chần chừ, lật qua lật lại tờ giấy Dịch Tử Nghiêm đưa.Quả thực nhìn qua cũng chỉ là một mảnh giấy bình thường.

Cuối cùng hắn cũng chịu lấy bút kí trong sự nghi ngờ bất lực không có giải đáp.

Dịch Tử Nghiêm nhếch mép cười. Hai tay đút vào túi quần. Biểu cảm gương mặt đầy vẻ phức tạp.

Đúng lúc này trợ lí Lý cũng quay lại. Hai người trao đổi bằng mắt một lúc đến khi Tiểu Lý hiểu ra thì cũng là lúc Lạc Sơ đã kí xong.

Hắn đặt bút xuống vẫn nhìn chằm chằm vào nét chữ nguệch ngoạc cầu kì của hắn nổi bật trên trang giấy trắng tinh, sạch sẽ không dấu vết nào.

"A, Tiểu Lý! Xong rồi đấy hả?". Lạc Sơ nhận ra sự hiện diện của Tiểu Lý, tay cầm tờ giấy lên với gọi.

"Vâng. Đã sắp xếp ổn thỏa xong rồi ạ." Tiểu Lý vừa nói vừa đi về phía hắn

"Này, cậu nhìn thấy cái này có gì bất thường không?"

"Chữ kí của ngài ngày càng nghệ thuật đấy ạ." Một câu ạ, hai câu ạ Tiểu Lý nói thản nhiên với bộ mặt tươi cười nịnh hót khiến DịCh Tử Nghiêm có chút bất ngờ.

Quen Tiểu Lý cũng đươc thời gian rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt này của anh ta.Trong lòng có chút thú vị với phong thái làm việc này.

Lạc Sơ thấy có người khen chữ kí ông ta nắn nót cẩn thận viết, trong lòng vui trông thấy, sự nghi ngờ bất an cũng vậy mà tiêu tán bớt đi.

Dịch Tử Nghiêm lịch lãm bước đến trước bàn làm việc người hơi cúi xuống, giọng điệu bắt trước Tiểu Lý.

"Ngài kí xong rồi ạ? Tôi xin phép lấy nhé." Dịch Tử Nghiêm cầm nói đúng hơn là giựt tờ giấy giơ lên xem." Quao, Chữ kí ngài đẹp thật đấy. Có chữ kí đầy nghệ thuật này tạo động lực cho tôi làm việc bên Mỹ đó ạ."

Lạc Sơ bị các anh khen như được nâng lên mây, tâm hồn bay bổng đắc chí cười.

Nhưng chưa được bao lâu thì ông ta đã bị đá xuống ngay lập tức.

Tờ giấy trên tay Dịch Tử Nghiêm không còn là tờ giấy trắng phau nữa, từng hàng chữ đến hiện lên theo từng chuyển động của bật lửa trên tay anh.

Nhanh chóng nó đã trở thành một bản hợp đồng gì đó.

Dịch Tử Nghiêm chỉ theo hàng chữ to đùng trên giấy, đọc chậm rãi từng chữ môt.

"Đơn-xin- nghỉ- việc."

Lạc Sơ bàng hoàng vì sự việc bất ngờ xảy ra

Ông ta không hề biết đến ý định này của anh, ông ta từ trước chỉ nghĩ rằng anh có ham muốn cướp đoạt vị trí chủ tịch cho đến tận bây giờ. Ông ta không hiểu.

Nhưng thay vì không hiểu cảm giác tức giận, sợ hãi lại nhiều hơn.

Nếu như anh nghỉ việc rồi thì ai ở đằng sau giúp ông ta làm việc, đống tài liệu hay đối tác, dự án gì đó ông ta có hiểu gì đâu. Không sớm thì muộn nhà cửa ông ta sẽ tan tành mất. Mặt mũi ông ta để đâu khi bạn bè biết đến việc ông ăn không ngồi rồi như này.

Mặt Lạc Sơ xám xịt từng hồi. Dịch Tử Nghiêm không có ý ở lại lâu thêm một giây nào, anh gấp gáp quay người lại vừa đi vừa nói vọng vào.

"Trước khi nghỉ việc thì tôi phải thực hiện nốt nhiệm vụ mà cấp trên giao đã. Nhiệm vụ cấp trên giao là TỐI THƯỢNG."

Tiểu Lý cúi người xin phép rồi chạy theo Dịch Tử Nghiêm. "Tôi xin phép đi trợ giúp Trưởng Phòng Dịch lên máy bay."

"Cậu..cậu biết trước chuyện này đúng không?". Lạc Sơ tức giận hỏi.

Tiểu Lý cười trừ." Nhiệm vụ của tôi được ngài giao là trong phạm vi làm việc của tôi. Mấy chuyện khác nằm ngoài sự hiểu biết hèn mọn này." Nói rồi Tiểu Lý quay lưng đi.

Lạc Sơ tím tái, tay nắm thành quyền đập mạnh xuống bàn. Tay lấy máy gọi cho dãy số ở cuối danh bạ.

"Tên kia, nhiệm vụ của cậu tới rồi đây. Mau cử hết anh em của cậu xử lí tên họ Dịch. Cậu ta nghỉ việc rồi."

"Ái chà. Lâu rồi không thấy ngài chủ tịch gọi. Bộp phát lại là nhiệm vụ lớn. " Giọng của một người đàn ông khàn khàn bên đầu dây kia vang lên.

"Làm đi, hắn ra sân bay rồi. Thưởng gấp đôi."

Tút tút.

...****************...

"Này. Tôi đi rồi, bao giờ cậu định đi." Dịch Tử Nghiêm tay cầm đồ quay sang nói với Tiểu Lý.

"Tôi còn việc chưa giải quyết được. Cậu qua đấy nói với Ông hộ tôi. Có gọi tôi cũng không về đâu." Tiểu Lý ngang ngạnh.

Dịch Tử Nghiêm thật sự ngày càng cảm thấy tên này có nhiều bộ mặt thật đấy. Không biết tính cách thực sự của anh ta là gì nữa. Nhưng đáng sợ hơn mỗi khi anh nghĩ về anh ta cảnh máu me tàn nhẫn ấy khiến Dịch Tử Nghiêm bất giác rùng mình.

Công việc và thân phận chính của Tiểu Lý và Dịch Tử Nghiêm là thành viên của một tổ chức bí ẩn quy mô rộng rãi tận nửa vòng Trái Đất. Đặc biệt, Tiểu Lý còn là thành viên cấp cao, mối quan hệ thân thiết với Ông lớn hơn những người khác.

"Với lại Dịch Tử Nghiêm, lên đó rồi thì cứ nghỉ ngơi đi. Mấy con chuột nhắt bám theo sẽ được 'thanh tẩy '." Tiểu Lý khởi động khớp tay, tạm biệt Dịch Tử Nghiêm rồi đi về phía ngược lại.

Dịch Tử Nghiêm giật giật khóe môi. Anh rời đi rồi mà ông ta cũng không tha sao? Ông ta muốn giết anh đến thế à. Lạ nhỉ. Anh có sức hút đến thế nào thì người ta mới ráo riết 'theo đuổi' như vậy chứ. Thật ngại chết mà.

Có tiếng gọi vang lên đằng sau.

Dịch Tử Nghiêm quay đầu lại chân mày hới nhíu vào nhau nhìn Hạ Minh Châu thở hổn hển chạy tới.

"Minh Châu, cậu chạy vội thế là để tiễn tôi đấy à? Hay là Hoa Châu đổi ý rồi sao?".

"Vớ vẩn. Con bé quyết rồi nên có ép thế nào nó cũng khó mà đổi."

Dịch Tử Nghiêm hụt hẫng. Trong lòng chua xót.

"Cho tớ theo. " Hạ Minh Châu nói với ánh mắt kiên định.

Dịch Tử Nghiêm bất ngờ. "Cậu làm visa chưa?"

"Rồi."

"Quần áo thì sao?"

"Qua đấy rồi mua."

"Tiền?."

"Mượn cậu."

Dịch Tử Nghiêm bó tay, có hỏi như nào thì con người này cũng cố chấp trả lời.

"Cậu theo tớ, cậu có biết tớ làm gì không?"

"Biết. Ông lớn Adonis của tập đoàn Alva. Tập đoàn nhưng đúng hơn là một tổ chức bí ẩn sở hữu tài sản khủng lồ, hơn nữa nội bộ còn rất phức tạp." Hạ Minh Châu nói một tràng, dáng vẻ uyên bác.

Dịch Tử Nghiêm cảnh giác nhìn.

Người phụ nữ này còn bí ẩn hơn cả tổ chức của anh thì có. Không biết Hạ Minh Châu đã gặp chuyện gì trong một năm mất tích lớp 12. Ấy vậy mà cô ấy vẫn học được trường đại học tốt, có công việc lương cao. Dường như mọi việc vẫn êm ả như không có gì xảy ra.

"Đi thôi. Tớ tự biết lo cho mình. Bố sẽ không để tớ thiệt đâu." Hạ Minh Châu cầm vali từ tay Dịch Tử Nghiêm bước thẳng vào trong.

"Bố mà cậu nói đến là ai?". " Có nhiều Bố lắm."

"Đến nơi rồi cậu biết." Hạ Minh Châu nháy mắt.

"Nào, thành viên trẻ, bước qua cánh cửa này trước đi, nó sẽ là vạch xuất phát cho một tương lai tốt đẹp của cậu."

Dịch Tử Nghiêm chẳng thèm đôi co nữa, anh trực tiép bước qua, hiên ngang tiến lên phía trước.

"Nếu là vậy, tham vọng của tôi sẽ là trở thành Bố Gideon."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play