Trong cơn mưa xối xả, ở góc hẻm trống vắng, một người đàn ông cao ráo quần áo có vẻ nhếch nhác như vừa trải qua một cuộc ẩu đả đang hớt hảy chạy thẳng về phía trước nhưng lại không ngừng quay đầu lại nhìn đằng sau một cách đầy lo lắng.
Tiếng thở dốc cùng tiếng va chạm mặt nước trong con hẻm hoang vắng đó càng khiến cho không gian trở nên heo hút đầy nguy hiểm rình rập.
Dừng chân lại một góc khuất, anh ta vội vàng bấm dãy số, rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã phản hồi. Chưa để người bên kia nói đã gấp gáp không thôi, tưởng chừng như quãng thời gian còn rất ngắn không đủ để hàn huyên xã giao.
“Ngài Dịch, đã có thứ chúng ta cần, tôi sẽ để nó cạnh điện thoại có cài định vị,…hộc…nhưng e rằng tôi phải lánh đi một thời gian, bọn chúng phát giác ra rồi…”
Một khoảng yên lặng bao trùm, ánh mắt người đàn ông đó ánh lên chút sợ hãi, e rằng việc lần này lành ít dữ nhiều.
Nếu anh ta chọn quay lại đối đầu trực diện e rằng sẽ mang lại nguy hiểm cho người thân…
"Vậy nên, nhờ ngài…giúp tôi bảo vệ cho Tiểu Hồng…nhất định một ngày nào đó Đới mỗ sẽ báo ân. Chờ ngày kế hoạch thành công "
Nói rồi anh ta cúp máy. Đặt chiếc điện thoại cùng túi zip chứa thứ gì đó tại nơi tối nhất nơi anh ta đang ẩn náu.
Nhìn chằm chặp một lúc lâu, đôi chân dứt khoát dời đi. Ý chí hừng hực như sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm.
“Bên kia! Đuổi theo hắn!”
……………………
Hai tháng trước.
“Quý ngài…à thì…”
Một người đàn ông với chiếc bụng phệ đang chắp hai tay lại không ngừng cọ sát,trên mặt hiện rõ vẻ bối rối.
Gã ngồi trên chiếc ghế khách trong văn phòng của chính gã mà lạ thay tình huống này có vẻ như gã mới là khách, thậm chí chắc chả bằng.
Dịch Tử Nghiêm lười biếng gác chân trên chiếc ghế xoay thuận lợi tạo góc khuất, ai nhìn vào cũng chỉ thoáng qua gò má vuông vức có phần lạnh của anh
“Tôi thấy mắt nhìn người bên ông có chút vấn đề.”
Âm thanh trầm nhẹ bẫng nhưng lại có trọng lực vô cùng.
Gã đàn ông nghe thấy thế thì chảy đầy mồ hôi. Gã thật sự không hiểu đã làm gì đắc tội với vị hung thần này. Ngay cả Mạc Tư Truy đứng uy bên canhh cũng không khỏi thắc mắc liếc nhẹ ánh mắt nhìn anh.
Không biết Bố nhà mình lại vấn đề gì nữa đây. Mới sáng sớm ra đã bắt anh ta dậy, rồi bị kéo luôn đến đây, đứng chẳng khác nào con phỗng.
Đương nhiên anh ta không dám trách Bố rồi, cơ mà tình yêu của anh ta còn đang dang dở … Người ta rất chi thấp thỏm nha.
“Thưa ngài, bộ phận chúng tôi đều thuộc hàng ngũ đã qua đào tạo nhiều năm. Vấn…vấn đề ngài muốn nói ở đây…là gì?”
Đã thấp thoáng không còn dáng vẻ bối rối, luống cuống chân tay. Nói đến nhân lực hay bất kể cái gì liên quan đều là mặt danh dự của công ty.
Ông ta không thể không nghiêm túc.
Co nhẹ đầu ngón tay, gõ nhẹ trên thành ghế. Dịch Tử Nghiêm quay lại mặt đối mặt với gã.
Tuy khuôn mặt bị tấm mặt nạ đen che khuyết nhưng vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Yêu cầu nhỏ thôi. Tôi đề cử với bên ông một người. Hoa Châu. Cho cô ấy tham gia dự án đó. Ông Chương sẽ xem xét?”
Lời nói không nặng không nhẹ, như một sự thật hiển nhiên nhưng cũng mang vài phần ép buộc.
Không những Mạc Tư Truy ngẩn người vì lí do anh ta có mặt tại đây mà ngay cả gã họ Chương kia cũng vậy.
Nhưng sau cùng vẻ mặt hoan hỉ lộ rõ trên mặt đã phá tan bầu không khí lúng túng trước đó.
Gã được đà sấn tới, nhích mông đến tận cuối sofa, gương mặt hớn hở. " Thì ra quý ngài cũng để mắt đến cô ấy sao? Thật ra không để ngài đây đề cử, bên phía chúng tôi đã quan sát cô ấy từ lâu rồi. Cũng đang rất mong mời được cô ấy đến đây. Khì Khì."
Một câu “cô ấy”, hai câu " cô ấy", khí lạnh bất giác bao quanh người anh khiến ai không nhìn thấy được nhưng lại không rét mà run
Chương Dịch than thầm trong lòng, gã đã nói năng lung tung gì sao? Quỷ thần ơi, có trời mới biết cái từ “cô ấy” thốt ra từ miệng hắn cùng với chút dã tâm ẩn giấu đã khiến hắn nhận tội không thể tha.
“Đổi cách xưng hô.”
“A…dạ?”
Một tiếng reo vang lên, không biết nội dung cuộc thoại là gì nhưng nhìn sắc mặt gã là đủ hiểu. Gã ta sắp toi rồi.
Vị thánh nào đây, uy quyền lộng hành đến thế.
Nhanh chóng chỉnh sửa cách xưng hô của mình, đồng thơi tiêu hủy hết tâm tư cặn bã đến tận khi nhận được ánh mắt khoan hồng của anh, gã mới cảm thấy thoát được kiếp.
Con người gì đâu thật bá đạo quá mà.
Cảm thấy sự việc xong xuôi, Dịch Tử Nghiêm đứng dậy chỉnh lại nếp áo, bước đi không tiếng nhưng lại đè nặng lòng người.
Đến cửa anh nghiêng đầu lại. " Đừng nghĩ đến việc đưa người lên lông vũ. Tôi có tư thù với loại giả dối. Mong ông Chương cẩn thận."
Không chút vòng vo, lời cảnh cáo về mượn nâng đỡ Hoa Châu để nịnh nọt anh đã hoàn toàn bay sạch khỏi đầu gã. Gã cứ vậy đứng yên một chỗ.
Miệng mở ra định nói gì đó nhưng lời thì không tài nào thốt ra nổi.
Bước ra khỏi căn phòng, bước chân như được tăng thêm mã lực, tuy vẫn giữ được khuôn mặt lạnh nhưng đôi chân lại không giấu nổi sự nóng vội.
Không chỉ có Dịch Tử Nghiêm mà ngay cả Mã Tư Truy cũng vậy. Hai người không hẹn mà chung cùng mục đích.
“Anh đi nhanh vậy để làm gì?”
. Miệng hỏi nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía trước. Ha, người đàn ông uy quyền này bắt anh ta đến đây chỉ để sai khiến gọi một cuộc điện thoại làm uy.
Không thể giận chỉ có thể châm chọc ngụ ý.
“Vợ chờ.”
“…”
À…anh ta như cảm nhận được tín hiệu trong tương lai, đôi cẩu này phát lương hơi hậu hĩnh đây. Có điều anh ta xin khách sáo từ chối lương bổng này.
Thi Thi yêu dấu, bao giờ em mới chấp nhận người đàn ông cô đơn này đây. Giải cứu. SOS.
Mạc Tư Truy không biết, khóe môi của người nào đó khẽ nhếch lên rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Anh khoái chí ư?
Đúng vậy.
Anh tự hào ư?
Đúng vậy.
Vợ anh cái gì mà chả có. Mỗi tội, thiếu anh thôi.
Vậy nên anh nguyện bỏ thời gian quý giá của mình để cho cô gái của anh có được anh nè. Thế là perfect luôn! Khỏi bàn cãi. Cấm tranh cãi.
Người nào đó được nhắc đễn hắt xì một cái thật mạnh.
Hoa Châu khịt mũi mơ màng mở mắt chỉnh nhiệt độ điều hòa. Cô đổ tại cái điều hòa. Đúng. Chớ không phải người chồng đáng ‘ghét’ của cô.
“khịt. Đáng ghét…Mau kí đi.” Cô nói mơ.
…****************…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT