Vụ việc trong game show thực tế vẫn chưa thể hạ nhiệt mặc dù đài đã dùng mọi cách đưa câu chuyện nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Giờ đây Hoa Châu đã có thể đi ra ngoài, nhưng không biết từ bao giờ và bằng cách nào xung quanh cô có rất nhiều thị vệ đi theo, kèm với Mạc Tư Truy dường như thành một con người khác luôn cảnh giác giám sát mọi lúc mọi nơi.
Có phần lúng túng với tình hình, nhưng tiếng ho nhẹ của người ngồi đối diện đã cứu vãn phần nào.
Cô đưa mắt nhìn những bóng đen đứng quanh rồi nhìn chằm vào Mạc Tư Truy mong muốn anh ra ngoài nhưng không thành, Mạc Tư Truy cũng rất ngoan cố mặc dù hiểu nhưng vẫn giả ngốc khiến cô rơi vào tình thế khó xử.
“Họ ở đây cũng được mà cô Hoa. Tôi không phiền…”.
“Nhưng tôi rất phiền.” Chưa để người kia nói hết câu, cô quay ngoắt đầu lại khẳng định, nhưng thấy có vẻ đã thất lễ, cô ái ngại nói thêm. “…thưa anh Đới.”
Đới Minh Duy cười nhẹ, xua xua tay, giọng cảm thán người phụ nữ trước mặt. " Cô Hoa đây thật cá tính. "
Nhận được lời khen ngợi, không hiểu sao Hoa Châu có phần ngại ngùng, đưa tay khẩy đầu mũi.
“Cảm ơn ngài. À đúng rồi, hôm nay ngài gọi mời tôi đến đây có việc gì cần bảo sao? Hay là tình hình của cô Đới có khởi sắc?”.
Khéo léo thay đổi bầu không khí, chuyển chủ để một cách thành thục khiến ngay cả Hoa Châu cũng cảm nhận được. Cô tự mãn, không ngừng thầm khen ngợi bản thân, đúng là nghệ sĩ đa tài mà. Nhưng tình hình bây giờ không đúng để cô có thể tâng bốc chính mình nên đành ngậm ngùi quay lại.
Toàn bộ biểu cảm như lướt qua gió của cô đã thu gọn trong mắt của người đứng ngoài kia sau lớp cửa kính. Khéo môi nhếch lên đắc ý.
“Đúng vậy, Tiểu Hồng nhà chúng tôi đã tỉnh lại, khí sắc có phần tốt lên.”
Hoa Châu nghe tin thì mừng rỡ. Quả thực cô không thể biết được tình hình của Đới Minh Hồng một phần vì cô mới bình phục cách đây không lâu, phần nữa là do thân thế của cô bé cũng không hề bình thường, nhà họ Đới ấy hóa ra là một trong những Tứ đại trụ một thời, oai phong thống lĩnh nơi đất bạn.
Tuy bây giờ đã không còn trong vị trí ấy nữa nhưng sức ảnh hưởng của họ ở nước nhà cũng không hề nhỏ.
Phải nói, nhắc đến nhà họ Đới ai cũng bàn tán về người con trai cả, bản lĩnh thông minh, khả năng chinh triến thương trường không kém cạnh gì cha mình đã được mọi người biết đến từ trước.
Và nhân vật tầm cỡ ấy đang ngồi đối diện cô và bàn về một người rất thân quen.
“Thật sự rất cảm ơn cô đã cứu mạng đứa em gái của tôi. Nếu nó không tỉnh lại sớm chắc tôi cũng không thể tìm ra ân nhân cứu mạng cũng như là hung thủ nhanh chóng được. Một lần nữa thật lòng biết ơn cô.”
Đới Minh Duy lịch thiệp đứng dậy cúi đầu cảm ơn một cách chân thành, lịch sự nhất mà cô lần đầu thấy.
Hoa Châu nhất thời khó xử, đáp lại thành ý và khá khó để anh có thể dừng động tác có phần không đúng này.
Tranh thủ lúc anh chỉnh lại trang phục quay lại chỗ ngồi, Hoa Châu thở phắt, lau nhẹ mồ hôi lấm tấm trên trán. Đúng là ở chung một không gian với nhân vật tầm cỡ, anh ta còn cúi gập người cảm ơn mình, thật là cảm giác mà.
Sau khi ổn định lại, Đới Minh Duy khẽ ho nhẹ sau đó bộ dáng nghiêm túc khác hẳn với ban đầu làm cho bầu không khí có phần ngột ngạt, hai tay đan vào nhau đặt yên vị lên đầu gối chân vắt chéo.
“Về khoản cô là ân nhân của cả gia đình tôi, tôi thật sự cảm kích từ tận đáy lòng. Vậy nên nếu những ngày tháng về sau có gì khó khăn hãy liên hệ trực tiếp với tôi, tôi sẽ nhanh chóng giúp hết sức có thể.” Sau đó anh rút tấm thiếp dắt sau túi áo cẩn thận đưa cho cô.
Ngay khi Hoa Châu nhận tấm danh thiếp như được phủ lớp vàng trên tay, Đới Minh Duy nói tiếp.
“Còn về hung thủ gây ra thương tích cho em gái tôi. Cô Hoa đây có thể cho tôi biết được không?”.
Hoa Châu được hỏi như vậy có chút lúng túng, cô có biết mặt của ả, chỉ cần nhìn lại một lần nữa thôi chắc chắn sẽ chỉ đích danh ngay tức khắc. Có điều rằng, cô lại không hề biết danh tính của người này. Thực sự không hề biết.
Đây cũng chính là khúc mắc lớn nhất mà Hoa Châu băn khoăn kể từ sự việc diễn ra. Là cô đã đắc tội với ai trước đó ư?
Thấy dáng vẻ của cô, Đới Minh Duy tinh tế nhận ra, quay trở lại thái độ nhẹ nhàng, ôn hòa trước đó. "Cô không biết cũng không sao nhưng chỉ cần chỉ cho tôi biết kẻ đó là ai trong danh sách này là được. "
Nhìn danh sách người tham gia đêm hôm đó được Đới Minh Duy tìm hiểu đặt ngay trên bàn. Hoa Châu không suy nghĩ gì nhiều, thao tác nhanh gọn lật từng trang giấy và cuối cùng dừng lại ở trang thông tin có gương mặt đặc biệt không thể quên.
Nhan Mộng Thi, siêu mẫu mới vào nghề nhưng đã đạt hạng B…
“Anh Đới, là người này.”
“Chắc chắn chứ?”
Từ sự khẳng định chắc nịch của cô, Đới Minh Duy chuyển từ cảm giác bất ngờ đến căm phẫn nhìn khuôn mặt người phụ nữ có tên Nhan Mộng Thi.
Dường như anh ta muốn làm gì đó, nhưng chưa kịp thì cánh cửa bỗng mở ra đột ngột.
Nhìn thấy người bước vào, toàn bộ vệ sĩ đứng xung quanh lập tức quay đầu về cùng một phía, cung kính chào.
Sự xuất hiện này khiến Đới Minh Duy có phần cảnh giác. Đây là công ty của anh nhưng người đàn ông này lại ngang nhiên bước vào, thái độ của đám vệ sĩ cho thấy chắc hẳn anh ta chính là chủ nhân của họ.
Mạc Tư Truy đứng cạnh Hoa Châu định di chuyển để chào anh nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như tờ khiến cả cơ thể cứng đờ, chỉ nhẹ cúi đầu rồi tiếp tục làm công việc giám sát của mình. " Thưa Bố, việc ở đây sắp xong rồi ạ."
Dịch Tử Nghiêm nhếch nhẹ môi ra hiệu đã hiểu.
Với sự xuất hiện của anh khiến cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
“Tôi …không thể vào đây sao?”. Thấy vậy, anh đưa mắt nhìn xung quanh, điệu bộ ngây ngốc nhìn Đới Minh Duy hiện tại đang hoang mang nhìn mình không rời.
“Được thôi…Nhưng anh đây là…”
"Tôi ư? " Dịch Tử Nghiêm ngây ngốc lấy tay chỉ mình, mắt hơi liếc liếc thăm dò phản ứng của Hoa Châu nhưng thấy cô có vẻ lo lắng lắm nên tâm trạng anh cũng tệ đi phần nào.
“Hầy…Tôi chỉ là người quen thân thiết với cô Hoa đây thôi.”
Như hiểu ra vấn đề, Đới Minh Duy lấy tay chỉnh vạt áo, chuẩn bị làm việc tiếp theo nhưng lại bị anh cản lại.
"Cậu Đới này, đừng hành động thiếu cẩn trọng như vậy. " Vừa nói anh vừa đáp xuống chiếc ghế trống ngay cạnh Hoa Châu, mặc kệ phản ứng ngay tức thì của cô, anh hăng say giải đáp.
“Người này không phải nói đụng là đụng ngay được. Nhìn cô ta vậy thôi, nhưng thực ra thế lực chống lưng không phải dạng mà anh Đới cũng như cả dòng họ anh động vào được đâu.”
Nghe tình tình có vẻ nghiêm trọng, Đới Minh Duy dồn hết sự chú ý vào người đàn ông thân thế bí ẩn có chút cưỡng chế cảm giác người khác.
“Nói như vậy lag anh đây có thể sao?”…
"Cũng không hẳn. " Dịch Tử Nghiêm thoải mái dựa lưng vào thành ghế, chân vắt khoan thai, điệu bộ ngông cuồng mà Hoa Châu lần đầu thấy.
Cô cảm giác như đây không phải là người cô từng quen. Anh ta,…nói sao nhỉ?
“Được, xin hãy cho tôi biết quý danh của ngài.” Đới Minh Duy không biết suy nghĩ thế nào nhưng lại hoàn toàn tin tưởng người đàn ông trước mắt một cách kì lạ.
Cánh cửa phòng khép lại. Hoa Châu quay sang lịch sự chào anh rồi cùng Mạc Tư Truy ra về.
Nhưng sự việc đâu thể dừng lại ở đó.
Dịch Tử Nghiêm lặng lẽ theo sau, tay vỗ nhẹ lên vai Mạc Tư Truy mấp máy khẩu hiệu. “Cậu làm tốt rồi. Việc còn lại trong ngày để tôi lo.”
Vui vẻ nhận lệnh, anh ta cùng đám vệ sĩ tức tốc chạy khỏi hiện trường.
Dịch Tử Nghiêm đắc ý, vươn tay nhẹ nhàng lấy tấm danh thiếp trong túi xách vai, ma không biết qiyr không hay ra, ngay tức thì hóa thành những mẩu vụn nằm trong thùng đựng phế liệu.
Em chỉ cần tôi là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT