13.
Đánh nhau xong thì lại thành bạn. Tôi không ngờ tôi và Thiệu Văn Uyên lại đúng như câu nói đó.
Anh ấy là một bác sĩ tâm lý học, học ở nước ngoài trở về, anh ấy đã mở một phòng khám ở vị trí đắc địa của khu phố thương mại. Đặc biệt thường khám cho những nhà giàu.
Anh ấy đẹp trai, giàu có, vui tính và có rất nhiều người theo đuổi.
Tôi kể cho anh ấy nghe về quá khứ của tôi và Trần Tri Huyền, bao gồm cả thời gian 5 năm làm chim hoàng yến.
Anh ấy không nhìn tôi, nói đùa:
"Cô cứ sinh đứa bé ra, tôi sẽ làm cha đỡ đầu của nó!"
Thiệu Văn Uyên không có con, nhưng anh có nền tảng vững chắc về lý thuyết nuôi dạy con cái và mua rất nhiều sách giáo dục mầm non và đồ dùng cho bà mẹ và trẻ sơ sinh.
Có anh ấy ở bên, cuộc sống trở nên thú vị hơn.
Tâm trạng của tôi cũng rất tốt.
Khi rảnh rỗi, tôi học làm bánh từ anh ấy.
Anh ấy khen ngợi tôi tiến bộ nhanh chóng và rằng tôi có thể mở một cửa hàng bán đồ tráng miệng trong tương lai.
Khi chúng tôi đang trò chuyện, tôi đột nhiên cảm thấy đau quặn ở bụng dưới và hình như có thứ gì đó đang trào ra từ phần dưới cơ thể.
Tôi thầm nghĩ là không ổn rồi, nhanh chóng nắm lấy gấu quần anh ấy:
"Thiệu Văn Uyên, hình như tôi bị sẩy thai, mau đưa tôi đến bệnh viện."
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã nằm trên giường bệnh.
Có một cơn đau không thể tả được ở bụng dưới.
"Con tôi đâu?"
"Ừm.., Yêu Yêu, em bị chướng bụng đầy hơi chứ không phải có thai!"
Đầy hơi?
Tôi nhìn sững sờ Thiệu Văn Uyên với vẻ khó tin.
"Tôi cảm thấy buồn nôn, chóng mặt và cũng có cả nôn mửa. Đây rõ ràng là những triệu chứng của việc mang thai! Tôi cũng đã dùng que thử và đều hiện hai vạch!"
"Nếu cô có các triệu chứng mang thai, điều đó không nhất thiết có nghĩa là đang mang thai! Cô đã bao giờ đến bệnh viện để siêu âm kiểm tra chưa?"
Siêu âm?
Tôi đúng là không có đi kiểm tra ở viện.
Không ngờ việc mình có thai lại là giả!
Thật buồn cười khi sự việc bất ngờ như vậy lại xảy ra.
Tôi thầm mắng bản thân vì “trông gà hóa quốc”.
Trần Tri Huyền cũng không phải người tốt gì, nhìn thì đẹp nhưng lại là bình hoa!
May thay, anh ấy không có ở đây!
Tôi không thể không ngại ngùng đỏ mặt khi nghĩ về những gì đã xảy ra lúc đầu.
Lúc này Trần Tri Huyền lảo đảo đi vào phòng bệnh:
"Yêu Yêu, em không sao chứ?"
"Trần Tri Huyền, sao anh lại ở đây?"
Ở một bên Thiệu Văn Uyên ho khan hai tiếng:
"Tôi lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện nên mới liên lạc với anh ấy. Dù sao anh cũng là cha của đứa bé."
"Chỉ là chuyện nhỏ, sảy thai mà thôi. Điều này còn có thể giúp tôi bắt đầu một cuộc sống mới dễ dàng hơn. Anh nói đúng không, Văn Uyên?"
Tôi nắm lấy tay Thiệu Văn Uyên và cố tình nói điều đó với Trần Tri Huyền.
"Ngọn lửa Trần Tri Huyền là do anh kéo tới, tự anh dập lửa đi!"
Tôi ghé sát vào tai Thiệu Văn Nguyên thì thầm đe dọa.
Thiệu Văn Uyên đối mặt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Trần Tri Huyền, hít một hơi thật sâu rồi thẳng lưng nói:
"Ừm, đúng! Tôi là bạn trai của Lâm Yêu Yêu! Tôi gọi anh đến đây chỉ để báo cho anh biết rằng tôi và Yêu Yêu chính thức bên nhau thôi!"
“Bạn trai?” Hai mắt Trần Tri Huyền khép hờ, đẩy Thiệu Văn Uyên ra, ôm lấy mặt tôi, cắn vào môi tôi một cái.
“Em chỉ quen được loại bạn trai như thế này thôi sao?”
Tôi không biết phải mất bao lâu mới lấy lại được hơi thở.
Môi tôi bị nóng rát, ngứa ngáy và rất đau.
Về phần Thiệu Văn Uyên, anh ấy không biết mình đã bị vệ sĩ của Trần Tri Huyền ném vào đâu.
Tôi chưa bao giờ thấy một Trần Tri Huyền như thế này, tôi hơi khó chịu khi Thiệu Văn Uyên bị vướng vào mớ rắc rối này:
"Anh sẽ không làm gì anh ấy đâu, phải không? Anh ấy là ân nhân lớn của tôi!"
Trần Tri Huyền ôm tôi vào lòng, mùi bạc hà đặc trưng xộc vào mũi tôi.
Nó mạnh mẽ và hung hãn nhưng lại khiến tôi cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Trước khi kịp nhận ra điều đó, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
14.
Khi tôi tỉnh lại, Trần Tri Huyền đã đi rồi.
Thiệu Văn Uyên ngồi trước mặt tôi và gọt vỏ hoa quả.
"Này, anh không bị bọn họ làm gì chứ?"
"Màu môi của cô đẹp lắm đấy!"
Thiệu Văn Uyên và tôi là hai thái cực trái ngược nhau.
Tôi tức giận vì anh ấy đã gọi cho Trần Tri Huyền.
Còn anh ấy trách tôi vì đã nói anh ấy là bạn trai của tôi.
"Đừng tức giận nữa, xem tôi làm ảo thuật này."
Thiệu Văn Uyên nhếch khóe miệng nói:
"Cô thầm nghĩ một con số đi, tôi đếm ba, hai, một rồi chúng cùng đọc ra."
Tôi: "18."
Thiệu Văn Uyên: "9!"
"Hửm?"
"9*2=18!"
Cuối cùng, anh ấy nhìn tôi đầy tự hào:
“Sao nào, thấy siêu năng lực của tôi chưa?”
Con nít nó mới thấy!
Tôi cười ra nước mắt!
“Ảo thuật gia như anh sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.”
Anh ấy không quan tâm:
"Ảo thuật đã thành công! Nụ cười chuyển từ khuôn mặt của tôi sang của cô rồi còn gì."
Giọng nói vô tư khiến người ta không thể tức giận.
Thiệu Văn Uyên làm mấy trò ảo thuật không giỏi, nhưng anh ấy là một bác sĩ tâm lý có trình độ.
Sau khi xuất viện, Trần Tri Huyền đã chuyển đến nhà sát vách ở, tôi và anh ấy đương nhiên trở thành hàng xóm.
Tôi gặp anh ấy khi phơi quần áo ở ban công, còn hay gặp anh ấy khi đi đổ rác ở và ở trong thang máy...
Thấy tôi bực mình quá, Thiệu Văn Uyên nói đùa:
"Điều này chứng tỏ hai người là định mệnh!"
"Định mệnh gì, mệnh khổ hả?
Tôi mỉm cười đi về phía Thiệu Văn Nguyên, cố ý đến gần anh, giả làm đôi tình nhân dính chặt lấy nhau để chọc tức Trần Tri Huyền.
Thiệu Văn Uyên thận trọng đẩy tôi ra:
"Chị gái, anh ta đi rồi, đừng diễn nữa!"
"Sao anh biết tôi đang diễn kịch? Lỡ như tôi yêu anh thật thì sao?"
Anh ấy sửng sốt một chút, đột nhiên tiến tới ra vẻ muốn hôn tôi.
Tôi dùng tay chặn lại, anh vô tư hôn vào lòng bàn tay tôi.
"Yêu Yêu, bản năng của cơ thể không biết nói dối."
Nói xong, anh ấy chụp ảnh hai chúng tôi trong tư thế thân mật rồi đăng lên WeChat:
[Nghĩ về em, cô gái duy nhất của cuộc đời anh.]
"Anh đang giúp tôi chọc giận Trần Tri Huyền sao?"
Thiệu Văn Uyên lắc đầu:
"Tôi đã giúp cô rất nhiều, bây giờ là lúc cô trả ơn tôi."
Anh ấy đã cứu một cô gái muốn tự tử sau khi bị một thằng cặn bã lừa dối.
Gần đây cô ấy đặc biệt bám lấy anh ấy.
Nhưng Thiệu Văn Uyên đã lịch sự từ chối bằng cách này.
"Bác sĩ Thiệu thật chu đáo!"
"Không chu đáo bằng anh Trần!"
Thiệu Văn Nguyên kéo tôi vào lòng: "Không phải muốn chọc anh ta tức giận sao? Anh ta đang nhìn chúng ta~"
Khi nghe thấy vậy, tôi nhìn sang và chẳng thấy bóng hình nào cả.
Thiệu Văn Uyên buông tôi ra:
"Ừm…, chắc do lớn tuổi nên mắt mờ rồi, tôi nhìn nhầm!"
15.
Không biết có phải Thiệu Văn Uyên nhìn nhầm thật hay không.
Nhưng châc chắn Trần Tri Huyền đã nhìn thấy.
Nếu không, anh ấy sẽ không thể tức giận và dùng chiếc Maybach chặn tôi lại.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã giữ chặt tôi và bế tôi lên xe.
"Yêu Yêu! Đáng lẽ ngay từ đầu anh nên nhốt em lại, không cho em đi lung tung như vậy!"
“Ồ, nếu anh không sợ tôi kiện anh tội g/i/a/m giữ trái pháp luật thì cứ nhốt tôi lại đi!”
Không biết anh ấy đang nghĩ gì, đột nhiên lại cười lớn.
Anh ấy giữ chặt hai tay tôi lên trên đầu và hôn lên da tôi từng cm một.
Tôi gào thét định đánh trả nhưng vì tư thế này nên tôi bất lực.
Cuối cùng Trần Tri Huyền cũng dừng lại.
Anh cẩn thận buông tay ra:
"Yêu Yêu, đừng khóc!"
Khoảnh khắc tay chân tôi được thả ra, tôi đã chống trả một cách tuyệt vọng.
Tôi đã khóc, tôi đã giả vờ.
Sau đó, tôi trói Trần Tri Huyền như một chiếc bánh ú.
Chụp ảnh lại rồi nói những lời đe dọa:
"Nếu anh không muốn những bức ảnh được lan truyền trên mạng, đừng hòng chạm vào tôi!"
Tôi xuống xe.
Khi trở về nhà, Thiệu Văn Uyên đang trò chuyện với một cô bé ở ngoài cửa.
Nhìn thấy tôi về, anh ấy như nhìn thấy vị cứu tinh:
"Tiếu Tiếu, như em thấy, tôi đã có bạn gái! Cô ấy rất tốt và tôi rất yêu cô ấy!"
"Đúng vậy! Chúng tôi rất yêu nhau!"
Tôi diễn cùng Thiệu Văn Uyên.
Nhưng không ngờ cô gái lại chỉ thẳng vào tôi và giận dữ nói:
"Bác sĩ Thiệu, người phụ nữ lẳng lơ này không xứng đáng với tình yêu của anh!"
Lẳng lơ?
Ai, tôi á?!
Tôi sững sờ nhìn Thiệu Vân Uyên với vẻ khó tin.
Đối diện với tôi, cô gái kia vẫn đang nói không ngừng, hăng say kể tôi lẳng lơ như thế nào.
Thật tình cờ và thật bất ngờ, cảnh tôi và Trần Tri Huyền trên chiếc Maybach lại bị cô ấy chụp lại.
“Đúng vậy! Tôi không chỉ lẳng lơ, mà còn rất lăng nhăng nữa đó nha~ Nhưng tôi phải làm sao đây? Bác sĩ Thiệu của cô thích tôi vậy đó~.”
“Tôi bỏ anh ấy, đàn ông lại lần lượt tìm đến tôi, còn chuyện anh ấy bỏ tôi thì sao? Anh ấy không có làm được ~.”
“Em gái, thông minh lên chọn một người khác đi, anh ấy là của chị rồi!"
Thiệu Văn Uyên rất hợp tác diễn với tôi:
"Tiếu Tiếu, không còn gì để nói nữa, tình cảm của tôi dành cho cô ấy không có lý lẽ gì hết!"
Cô gái có vẻ bị diễn xuất của tôi thuyết phục rồi rời đi mà không nói thêm lời nào.
Sau khi cô ấy rời đi, Thiệu Văn Uyên tặc lưỡi hai lần:
“Được đó, Lâm Yêu Yêu, không nhìn ra nha, cô và anh ta lại thích “vui vẻ” ở mấy chỗ như vậy!"
“Anh biến, đừng làm phiền tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT