Có lẽ là đã sớm xem nơi này như nhà mình, mọi hành động liền trở thành bản năng. Tô Kinh Hạ vừa vào đến nơi liền nghiễm nhiên trở thành bà chủ nhà, bẽn lẽn cầm dép lê đưa cho mẹ mình đổi giầy.
Sau đó hối hả xách đồ cho bà, rồi chạy vào nhà bếp chuẩn bị nước.
“…”
Nhìn bộ dạng hối hả của cô như vậy, tâm tình hai người còn lại một lời khó nói hết, nhưng không khí cũng không xem là căng thẳng lắm.
“Chị vào đi.”
Cuối cùng Lục Ngạn lên tiếng vừa tự mình đi vào phòng khách trước.
Căn nhà nhỏ của hai người họ không lớn nhưng vẫn có một phòng khách, một thư phòng, một phòng bếp cùng hai phòng ngủ. Cái bắt mắt nhất của nó là nó cũng không nằm trong một tòa nhà cao tầng mà là dạng nhà trệt riêng tư, có giá trị không nhỏ.
So với căn nhà hiện tại của Tô Mị ở S thị có sự khác biệt hẳn hoi, nhưng cũng khiến cho bà nhạn ra điều kiện của đứa con rễ khó ưa này, đồng dạng cũng sẽ yên tâm khi nghĩ đến việc giao con gái cho hắn.
Thật ra Tô Mị vẫn luôn biết điều kiện của Lục Ngạn không tệ từ lâu. Dù sao trước đây hai người từng có một tầng quan hệ… Nhưng cũng chính vì điều này nên Tô Mị mới không thể nghĩ thoáng mà cứ có điều kiện liền muốn chọt phá, mấu chốt chỉ là nhìn không được tên kia đắc ý. Bất cứ ai đùa giỡn con bà sau lưng bà đều là trai đểu.
Lại còn dám không nói tiếng nào bắt cóc con bà đến đây.
Cho nên Tô Mị không phải không có tức giận vì chuyện Tô Kinh Hạ chuyển ra ngoài. Nhưng thân là một người mẹ, thời khắc quan trọng nhất bà vẫn biết bênh vực con mình trước, cho dù có muốn răn dạy thì đợi về nhà rồi tính toán sau. Nói đến nói đi vẫn là Lệ Kiều quá mức tự cho là đúng cho nên mới bị vả mặt bom bốp như vậy.
Sau khi Tô Mị ngồi xuống ghế sofa cũng không nói gì liền mà chỉ im lặng nhìn Lục Ngạn ở phía đối diện.
Cho đến khi Tô Kinh Hạ lúng túng đi ra với một ly nước.
Cô bối rối ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, căng thẳng nhìn mẹ mình ở phía đối diện mà lòng đầy xoắn suýt.
Sớm biết con gái mình da mặt mỏng, Tô Mị cũng rõ ràng đồng dạng không nghĩ làm khó nó. Nhưng vốn là dạng tâm tính như vậy, bà cho rằng con gái mình sẽ là người đặt biệt rụt rè, không dám vượt rào cái gì. Kết quả… Cái phần tính cách dám nghĩ dám làm kia vẫn là có tính di truyền cao như vậy. Tô Mị không khỏi cười khổ.
Mặc dù bà hi vọng cái tính chính kiến này không nên đặt ở trên bãi cứt trâu kia. Nhưng thời điểm nghiền ngẫm lại, bà phát hiện con gái mình không phải đang thay mình bù đắp lại những tiếc nuối năm xưa, sau đó liền không thể nói nặng lời với nó.
Mang theo tâm tình thiên nhân giao chiến đó, Tô Mị thở dài nhìn con gái cưng chiều nói: “Con thật sự muốn như vậy?”
Ban đầu Tô Kinh Hạ còn không hiểu mà ngớ ra một chút khi bất thình lình nghe bà nói, nhưng khi đầu óc còn chưa kịp lý giải xong thì thân thể đã tự động phản ứng trước. Cô gật đầu thật mạnh.
Sau khi hiểu được rồi cô liền chạy qua, ôm tay bà nũng nịu nói: “Mẹ, con ở đây được không?”
Tô Mị chỉ biết cười khổ vuốt ve mái tóc của cô, nhưng bà không có trả lời mà quay qua nhìn người đàn ông vẫn khí định thần nhàn ngồi ở kia: “Nếu cậu dám lừa gạt con gái tôi…”
“Không có chuyện đó.”
Lục Ngạn ngắt lời bà, ánh mắt không chút né tránh nhìn bà khiến người ta không thể nghi ngờ lời nói của hắn.
Tô Mị không nói gì nhìn hắn.
Mẹ vợ con rễ im lặng nhìn nhau một đỗi, không tiếng động đối kháng khiến không khí trong phòng đặc quánh lại. Tô Kinh Hạ ngồi bên cạnh xấu hổ luống cuống nhưng không dám nói gì. Cuối cùng vẫn là cô không nói tiếng nào chuyển ra ngoài, biết rõ mẹ mình sẽ không muốn thấy cảnh này nhưng vẫn làm, trong lòng cô luôn áy náy.
Thật ra bị bà phát hiện rồi Tô Kinh Hạ lại thấy nhẹ nhỏm. Cô thật sự không giỏi nói dối, càng là nói dối người thân nhất của mình. Cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, có thể thẳng thắn được với bà là chuyện tốt cô vẫn luôn nghĩ tới.
Chỉ hi vọng có thể vẹn cả đôi đường.
…
Lúc Tô Kinh Hạ xách túi đồ ăn vặt trở lại ký túc xá thì trong phòng chỉ còn lại hai người Ngọc San.
Đương nhiên rồi, Lệ Kiều đã sớm tức tối bỏ đi mất.
Còn vì sao cô lại trở về ký túc xá… Vậy phải nói đến là mẹ của cô có việc muốn nói cùng người đàn ông kia, liền kiếm cớ đẩy cô ra khỏi nhà. Cho nên mới có chuyện này.
“Kinh Hạ?”
“Sao cậu lại về rồi?”
Hai người Ngọc San ngươi câu ta câu lập tức chào đón.
Tô Kinh Hạ cười lắc đầu ngồi xuống.
“Mẹ cậu tức giận à?”
Ngọc San thấy cô như vậy thì khẽ suy đoán: “Mẹ cậu không biết chuyện này đúng không?”
Tô Kinh Hạ cười khổ gật đầu.
Hai người Đan Đan nhìn nhau, sau đó quay qua an ủi Tô Kinh Hạ: “Mình thấy mẹ cậu là người thấu tình đạt lý, còn rất thương cậu nữa.”
Nếu không thương thì sao có thể ở trước mặt người ngoài liền bênh vực con mình chứ.
Tình huống đó ai cũng nghĩ mẹ Tô sẽ nổi cơn tam bành trước.
Tô Kinh Hạ thấy họ dùng cách thức thận trọng như vậy để an ủi mình thì rất cảm động. Cô cũng không im lặng nữa mà lên tiếng tỏ vẻ: “Tôi không sao. Mẹ cũng không có mắng tôi.”
Mẹ cô thật sự là người tốt tốt tốt nhất trần đời.
Hai người Đan Đan nhìn nhau, trong lòng tự lý giải có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức bết bét. Sau đó cảm thấy mình không nên tọc mạch vào chuyện này quá nhiều liền đổi đề tài khác để nói chuyện.
Kết quả là nói đến lúc Lục Ngạn đến tìm họ thì trận tán nhảm này mới kết thúc.
“Mẹ em đâu?”
Tô Kinh Hạ nắm tay hắn líu ríu hỏi.
“Mẹ em về rồi.”
Lục Ngạn vừa nắm tay cô đi về vừa đáp.
Nửa tiếng trước, lúc chỉ còn lại hai người Lục Ngạn và Tô Mị ở nhà.
“Nếu tôi đoán không lầm thì thân phận của cậu rất không tầm thường.”
Tô Mị mị mắt nhìn người đàn ông vẫn cao ráo đẹp trai không khác trước đây trước mặt, trầm giọng nói: “Nếu nói không sai thì cậu còn không thể sống như một công dân bình thường. Cậu cho rằng bản thân mình như vậy có thể cho Kinh Hạ một cuộc sống đúng nghĩa sao?”
Nói đến cũng lạ, rõ ràng họ đã từng có quan hệ rất thân mật, vậy mà sau khi chấm dứt bà lại bất ngờ nhận ra bản thân không hề thấy lấn cấn sau khi chấm dứt. Thậm chí giống như giữa họ vốn không hề có chuyện gì. Thời điểm này bọn họ có liên quan với nhau đều là do con gái bà làm cầu nối. Nếu không có mối quan hệ mẹ vợ con rễ này, có lẽ bà có thể tâm bình khí hòa trò chuyện với hắn. Thật thần kỳ.
Hay vốn bà chẳng hề có tình cảm với hắn?
Cũng có thể.
Nhưng vấn đề của con gái, bà không thể qua loa.
Đối với lời chất vấn của bà, Lục Ngạn nhất thời im lặng một đỗi rồi mới nói: “Ở trong mắt người khác, tôi vẫn là một công dân bình thường.”
Tô Mị trừng mắt sắc bén nhìn hắn: “Nhưng khi có chuyện xảy ra, cậu liền sẽ không thể sống như bình thường!”
“Tỷ như nói, nếu lại có một vấn đề giống như trước, cậu có thể làm tổn thương con gái tôi.”
Lần này Lục Ngạn không nói gì thật lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT