“Bọn tôi đã khó chịu lâu rồi, trước sau gì cũng không hòa đồng được với cô ta đâu.”
Ngọc San cũng thêm vào: “Cậu đi rồi cũng tốt, đỡ phải chịu đựng cái loại người đó.”
Tô Kinh Hạ chỉ biết cười cảm kích chứ không thể nói gì được nữa.
“Sau này chúng ta vẫn là bạn.”
Cô đưa chai sữa chua trong tay ra, nhướng mày nhìn hai người bạn cùng phòng mình may mắn quen được. Tương lai họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn cho dù cô không ở đây nữa, cũng như cho dù cô dọn đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.
“Sau này vẫn là bạn!”
Hai người kia lập tức đưa chai sữa chua ra cụng vào nhau, sau đó cả ba ngửa đầu uống cạn.
…
Tối hôm đó Tô Kinh Hạ đã xách một vali hành lý dọn đến nhà Lục Ngạn, sau đó hai người lại cùng Đan Đan với Ngọc San đi ăn bữa cơm xem như làm quen. Còn người nào đó khó ưa đã bị họ ném ra sau đầu.
Mà sau đó cô cũng chẳng có mấy lần nhìn thấy Lệ Kiều, mỗi lần đều là đối phương trừng mắt hậm hực nhìn cô. Tô Kinh Hạ chỉ xem như không thấy. Dù sao đối với cô miễn Lệ Kiều không có cửa tiếp cận Lục Ngạn là cô đã vui rồi, còn lại cô mới không để bụng.
Nhưng trong lúc nhất thời Tô Kinh Hạ đã quên mất một chuyện.
“Kinh Hạ, con ở phòng bao nhiêu?”
“Dạ?”
Tô Kinh Hạ bất thình lình nhận được điện thoại của mẹ mình thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Nhưng cũng không kém bao nhiêu, đặc biệt là khi nghe mẹ cô nói muốn đến trường gặp cô.
“Mẹ đến trường của con?”
“Mẹ đem canh gà đến cho con, sẵn tiện cũng muốn xem con có sống tốt không? Đúng rồi, mẹ còn mua cả đồ ăn cho con đãi bạn cùng phòng.”
Tô Mị nào biết đến tâm trạng của Tô Kinh Hạ, bà còn đang nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của người làm mẹ đây.
“Mẹ… Mẹ… Không cần đâu ạ. Để hôm nào con trở về là được.”
Tô Kinh Hạ lắp bắp nói. Lúc đó vẫn còn hi vọng rằng mẹ chưa có đi, nhưng một câu của Tô Mị đã đánh nát ý tưởng tốt đẹp của cô: “Mẹ đã đến bên dưới ký túc xá của con rồi.”
“Mau nói số phòng cho mẹ đi.”
“Mẹ! Mẹ! Mẹ đợi con một chút!”
Tô Kinh Hạ vừa nói vừa lao ra phòng khách, hi vọng có thể ngăn cản bước chân của mẹ mình. Thế nhưng cô vừa quay đi bên kia điện thoại đã có tiếng mẹ cô nói chuyện với dì quản lý ký túc xá.
“Cô là phụ huynh? Đến tìm ai?”
“Chào chị, tôi là mẹ của Tô Kinh Hạ…”
“Tô Kinh Hạ à… Để tôi tìm xem… Phòng…”
“Cảm ơn chị!”
!!!
Lúc Lục Ngạn nghe thấy âm thanh tất tả vội vàng đi ra xem thử nhìn thấy chính là bộ dạng hối hả của Tô Kinh Hạ thì không khỏi nhướng mày hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Tô Kinh Hạ chẳng kịp thở, vừa nói vừa cầm chìa khóa chạy đến cửa thay giầy: “Mẹ em đến ký túc xá rồi!”
“…”
Lục Ngạn im lặng ba giây rồi tùy tiện đưa tay ra kéo lại thân hình đang chuẩn bị vọt ra cửa đến dây giầy còn chưa buột lại tử tế của Tô Kinh Hạ nói: “Bây giờ em vội cũng không làm gì được.”
“Để tôi đi cùng em.”
“Đừng!”
Tô Kinh Hạ không kịp suy nghĩ đã quýnh lên.
“…”
“…”
Tô Kinh Hạ nhận ra mình thất thố, lúng túng biện giải: “Em… Em không phải…”
“Em tính giấu chuyện này cả đời sao?”
Lục Ngạn không có tính toán với cô, chỉ vừa nói vừa nắm ngược tay cô đi ra ngoài.
Tô Kinh Hạ bị hắn kéo đi, không quên ấp úng nói: “Em… Em chỉ là không nghĩ để mẹ biết sớm như vậy…”
Thật ra cô cho rằng có thể giấu đến đâu hay đến ấy, cũng chỉ vì cô biết mẹ vẫn còn có ý kiến với thầy. Cô lại không muốn vì thầy mà cãi nhau với mẹ, cũng không muốn thấy hai người gây gỗ.
Thời điểm Tô Kinh Hạ còn đang lấn cấn, Tô Mị đã đến được phòng ký túc xá của cô. Bà thản nhiên gõ cửa.
“Ai vậy?”
Vừa gõ một cái đã có người mở cửa, thế nhưng giọng điệu lại khá chua ngoa.
Tô Mị lăn lộn trên thương trường không hề ngắn, mắt nhìn người vẫn rất tốt. Bà lập tức nghĩ bạn cùng phòng của con gái có lẽ tính tình không được tốt cho lắm, rồi lại càng cảm thấy hôm nay mình đến đây là đúng, cho nên trong lòng càng thêm kiên định, lại dùng thái độ nghiêm túc chuẩn bị đi đối đãi với tình cảnh trước mắt.
“Bà là ai?”
Còn chưa đợi bà nhìn rõ căn phòng thì người mở cửa nhìn thấy bà đã hằn hộc hỏi.
Tô Mị không khỏi ngẩn ra một chút, vừa trả lời vừa nhìn vào trong phòng: “Tôi là mẹ của Kinh Hạ.”
Trong tầm mắt của bà, bà chỉ thấy ba cô nữ sinh bao gồm cả người mở cửa cho mình mà không thấy con gái bà. Nhưng ngẫm lại thái độ khi nãy của con gái bà, Tô Mị tự lý giải rằng là do lúc đó cô không có ở phòng. Nhưng bà lại không kịp nghĩ thời điểm này cô sẽ đi đâu.
“Tô Kinh Hạ?”
Lệ Kiều vừa nghe đến cái tên này liền không chút lễ phép nhướng mày đến lui xăm xoi nhìn bà rồi cất giọng quái đản: “Bà không biết con gái bà đã không còn ở trường nữa rồi à?”
“Không ở trường?”
Tô Mị vô thức nhíu mi lập lại.
“Đúng đấy! Thì ra bà không biết…”
Lệ Kiều như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên trở nên đầy hứng thú nghiền ngẫm nhìn bà kéo dài giọng.
Ngọc San còn chưa kịp lý giải cảm giác được Lệ Kiều muốn gây sự liền nghĩ chặn miệng cô ta: “Lệ Kiều, đừng nói bậy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT