Ngọc San, cô bạn nằm giường kế bên Tô Kinh Hạ có vẻ khó tính hơn im lặng nhìn Lệ Kiều ba giây rồi cầm ví đứng dậy rời đi phòng ngủ.

Ngọc San! Cậu đi đâu vậy?”

Cô nàng còn lại Đan Đan nhìn thấy thì vội vã hét hỏi.

Đi ăn tối.”

Ngọc San lạnh lùng đáp, đầu cũng không quay lại.

Mình đi với!”

Đan Đan lập tức cầm lấy ví chạy theo.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại một mình Lệ Kiều nắm chặt tay, cắn môi hậm hực đứng đó.

Tô Kinh Hạ hoàn toàn không biết chuyện này, lúc này cô đang nói chuyện điện thoại với mẹ mình: “Mẹ ạ, lúc chiều con không nhìn thấy cuộc gọi.”

Giọng con ạ… Là do nói nhiều quá nên bị khàn thôi ạ, không sao hết.”

Ăn tối ạ, con…”

Tô Kinh Hạ vừa nói đến đây đã bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của ai đó, cô buồn cười sửa lời: “Để hôm khác đi mẹ, nay con mệt lắm, ăn đại gì đó rồi đi ngủ luôn ạ.”

Mẹ cô bên kia rầm rì vài tiếng nhưng cũng không nghi ngờ gì, hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Tô Kinh Hạ vừa đặt máy xuống đã không nhịn được quay qua trêu chọc: “Không phải lúc nãy thầy nói muốn đi ăn cùng mẹ em sao?”

Thầy Lục thản nhiên nói: “Em còn không biết vì sao lúc đó tôi phải nói như thế à.”

Tô Kinh Hạ không nói gì, chỉ cười cong cả mắt.

Lục Ngạn cưng chiều dùng một tay rảnh rỗi nhéo má cô vừa nói: “Bình thường không cần thiết thì ít qua lại với người bạn cùng phòng kia của em đi.”

Em biết.”

Tô Kinh Hạ chụp lấy tay hắn kéo xuống nắm trong tay vừa đáp.

Cô cũng không đến mức có thái độ hòa hảo với người không biết liêm sỉ như vậy chứ.

Mặc dù khá thất vọng vì vừa nhập học đã gặp phải bạn cùng phòng kỳ ba khiến cho cảm xúc dạt dào đối với cuộc sống mới thời đại học của cô bình tĩnh xuống, thế nhưng Tô Kinh Hạ cũng không đến mức cảm thấy chán nản. Bởi vì trong quãng thời gian đó cô vẫn còn có Lục Ngạn.

Đối với một thiếu nữ tuổi mới lớn, cuộc sống đại học chỉ là phụ, yêu đương mới là chính.

Chính khó chịu đối với người bạn cùng phòng không khiến Tô Kinh Hạ bận tâm, một đêm tỉnh lại cô đã hoàn toàn không nhớ đến sự hiện diện của họ. Mặc dù mỗi ngày mở mắt ra vẫn nhìn thấy mặt nhau, sinh hoạt với nhau trong một phòng.

Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, Tô Kinh Hạ cũng đã bắt đầu đón tiếp khóa học quân sự đầu năm. Thời gian để nghĩ ngợi không còn nữa.

Ôi chết mất! Cặp chân của tôi!”

Da tôi đen mất rồi!!!”

Trong phòng mỗi ngày đều tràn ngập tiếng ai thán vì áp lực của khóa học quân sự. Đối với đám nữ sinh, học quân sự thật sự là ác mộng. Nhưng nhờ vậy mà mối quan hệ của cô với bạn cùng phòng trở nên thong dong hơn.

Kinh Hạ, cậu tắm trước đi. Tôi muốn nằm thêm chút nữa.”

Mắt thấy Lệ Kiều vừa về liền chiếm nhà vệ sinh từ đó đi ra, Đan Đan rên rỉ tỏ vẻ muốn nhường cho cô vào trước. Ngọc San cũng không nói tiếng nào, ra chiều chấp nhận trong im lặng.

Tô Kinh Hạ gật đầu, cũng không có làm bộ khách sáo mà cầm quần áo đi vào.

Chỉ là thời điểm đi ngang qua Lệ Kiều lại bị cô nàng liếc mắt một các quái dị.

Quảng thời gian ở chung này, kể từ khi trong phòng đều biết Tô Kinh Hạ có một người bạn trai thì giống như việc đi tắm họ đều muốn nhường cho cô trước. Bởi vì mỗi ngày cô đều sẽ đi ăn tối cùng với Lục Ngạn, họ đều biết. Đối với sự tri kỷ của họ Tô Kinh Hạ cảm kích trong lòng, mối quan hệ bạn cùng phòng liền càng khăng khít. Nhưng lại có một người không giống, đó là Lệ Kiều.

Mặc dù từ sau ngày đó đến giờ Lệ Kiều không còn tương tác với cô nữa… Đương nhiên là do không chiếm được chỗ tốt gì từ chỗ cô, đại loại như cố ý moi thông tin của Lục Ngạn. Thế nhưng cô vẫn cảm nhận được địch ý của cô nàng đối với mình, giống như việc đi tắm này, lúc nào cô nàng cũng muốn tranh với cô. Tô Kinh Hạ không muốn chấp nhặt với cô nàng nên lần nào cũng xem như không thấy.

Rốt cuộc là do cô không để ý hay là do Lệ Kiều làm người quá gian trá. Sau bao nhiêu ngày không nhìn thấy động tĩnh từ phía Lệ Kiều, ngày hôm nay lại để cô bắt gặp được.

Nhìn hai người ở dưới bóng đèn dây dưa mập mờ nhìn không rõ cách đó không xa, Tô Kinh Hạ im lặng nói trong lòng, thì ra lâu nay Lệ Kiều vẫn khăng khăng muốn cướp người của cô. Trong lúc cô không biết, cô nàng đã âm thầm lách qua người cô, tiếp cận Lục Ngạn.

Giành tắm trước là vì muốn phủ đầu cô, lợi dụng thời cơ tiếp xúc với Lục Ngạn.

Tô Kinh Hạ chỉ ngừng chân vài giây rồi vẫn tiếp tục đi về phía họ.

Là Lệ Kiều vẫn luôn dè chừng cô hay sao, nhưng mà cô nàng nhìn thấy cô trước tiên, vừa ra liền bắt đầu diễn: “Ủa Kinh Hạ, cậu đến lúc nào vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play