Hắn vừa nói xong, người đang khóc trong lòng hắn cũng cứng đờ theo, tiếng khóc cũng liền ngưng bặp.
Giây sau Tô Kinh Hạ đã hoảng hốt lùi ra khỏi lòng hắn, bối rối quay người. Lúc nhìn thấy Tô Mị đang đứng ở cửa phòng, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm, loạng choạng suýt ngã.
Lục Ngạn lanh tay lẹ mắt đem cô giữ vững, sau một khắc bất ngờ hắn bình tĩnh lại rất nhanh, ngược lại còn có chút khó chịu trầm giọng hỏi: “Sao chị lại ra đây?”
Tô Mị, cái người không biết đã đứng đó nghe bao lâu im lặng nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì đáng nói. Sau đó bà lại chuyển tầm mắt sáng đứa con gái của mình đang chật vật muốn đứng vững hòng tránh khỏi tay người đàn ông trước ánh mắt của bà, đầy mặt đều là hoảng sợ, trên mặt rốt cuộc hiện lên chút cảm xúc. Nhưng nó lại mang tên thở dài, mang tên tự trách.
Lục Ngạn nhìn bà, trong lòng rục rịt liền đem người con gái đang lộn xộn bên cạnh đặt ngồi xuống ghế dựa ngoài hành lang rồi nói với Tô Mị: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”
Tô Mị nhìn hắn, lại nhìn Tô Kinh Hạ đang hoảng hốt nhìn mình, không nói tiếng nào quay đầu đi vào phòng trước.
“Thầy…”
Tô Kinh Hạ mắt thấy Lục Ngạn đi theo liền bối rối bắt lấy tay hắn, đôi mắt ngập nước đều là hoảng loạn.
Lục Ngạn thở dài, rút tay cô ra, hạ giọng ra nghiêm lệnh: “Ngồi yên ở đây.”
Tô Kinh Hạ vô thức lắc đầu.
“Nghe lời!”
Giọng hắn lạnh xuống.
Thấy cô bị dọa cho cứng đờ, hắn dịu giọng: “Đợi tôi.”
Sau khi thấy cô nước mắt rưng rưng đáng thương ngoan ngoãn gật đầu hắn cười chán nản lau nước mắt cho cô rồi mới dứt khoát đứng dậy đi vào phòng, đóng cửa lại.
Tô Kinh Hạ dõi theo bóng dáng hắn cho đến lúc không còn thấy nữa, sau đó suy sụp ngồi trên ghế sụt sùi khóc như mưa.
Sau tất cả, những thứ mà một cô nữ sinh vừa mới trưởng thành như cô phải chịu đựng thật sự là quá mức. Một khắc sau cứ ngỡ như sẽ sụp đổ.
Bên trong phòng, Tô Mị đã ngồi sẵn trên giường.
Nữ cường nhân bởi vì bệnh mà sắc mặt có chút tái. Khuôn mặt mộc thiếu đi son phấn trông dịu dàng đi hẳn, nhưng khí thế sắc bén đã lấn lướt qua bao đàn ông dưới quyền mình lại không có mất đi.
Bà vừa nhìn thấy Lục Ngạn liền quắc mắt hỏi: “Cậu với con gái tôi đang yêu nhau?”
Lông mày Tô Mị nhíu lại một cách bất mãn: “Cái gì là có thể nói vậy!? Từ bao giờ?”
Lục Ngạn liếc mắt nhìn bà, không có bị khí thế của bà ảnh hưởng, vẫn thản nhiên nói: “Nếu chị hỏi từ khi nào Kinh Hạ thích tôi thì bản thân tôi cũng không nói rõ được.”
Trước khi Tô Mị nổi bão hắn đã nói tiếp, biểu tình bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh mà không có nhìn Tô Mị: “Có lẽ là đầu năm cao tam.”
Lúc hắn mới tiếp nhận lớp học của cô trong chương trình giảng dạy của mình, bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong tầm mắt của cô gái nhỏ kia đi. Lục Ngạn không khỏi có chút hoài niệm đầy thổn thức.
Tô Mị lại giật mình. Bà không ngờ lại sớm như thế, con gái bà đã nảy sinh yêu thích với một người đàn ông. Cho dù chỉ là yêu thầm, giống như bà khi xưa, nhưng Tô Mị cũng không khỏi sụp đổ vì đã không nhận ra nó. Thời điểm nghe được cuộc nói chuyện này, bà đã tự trách khi nhận ra mình đã vô tâm thế nào trong quá trình trưởng thành của con gái. Sau đó liền không tránh khỏi giận dữ với tên đàn ông con gái mình thích còn hơn cả việc hắn đã lừa gạt mình nữa.
Cho nên bà mở miệng liền chất vấn: “Vậy còn cậu?”
“Con gái tôi còn nhỏ không quản được tình cảm, cậu thì sao? Cậu là một giáo viên!!”
Lục Ngạn thờ ơ đối diện với bà, không chút nào e ngại nói: “Không phải chị đã nghe hết rồi sao?”
Đối với lăng kính người mẹ to lớn ở bà Lục Ngạn không có ý kiến gì hết. Nhưng không có nghĩa hắn sẽ thuận theo.
“Tôi là hỏi cậu từ bao giờ đáp lại nó?”
Tô Mị giận dữ quát lên.
“Từ lúc em ấy nhìn thấy tôi và chị thân mật trong thư phòng.”
Lục Ngạn không chút e dè đáp, còn có chút giễu cợt.
Nhìn Tô Mị sững sờ, hắn nói tiếp: “Chuyện đã đến nước này tôi không muốn nói lại những chuyện đã xảy ra. Chị tiếp nhận hay không tiếp nhận tôi không bận tâm. Hiện tại tôi chỉ muốn nói với chị hai việc.”
“Một là xin lỗi chị vì đã lừa chị lâu nay.”
“Vì sao?”
Tô Mị kiềm chế muốn đánh cho hắn một trận, trầm giọng hỏi.
“Chị chỉ cần biết tôi tiếp cận chị vì cơ mật của công ty XX chị đang làm việc. Có thể nói, ngay từ đầu tôi đã lợi dụng việc chị còn tình cảm với người chị từng yêu trước đây chỉ để đạt được mục đích. Vì có thể khiến cho chị lầm tưởng, tôi đã tìm hiểu cặn kẽ về tính cách của người đó. Những thứ chị cảm nhận được đều là những hành vi đã được lên kế hoạch trước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT