Nhưng mẹ cô không có để ý, vẫn còn nói: “Mẹ và ba con ly hôn là do nhà nội con muốn có cháu trai nối dõi. Nhưng mà sau khi sinh con, bác sĩ nói mẹ vì nguyên nhân thân thể, không thể có thêm con được nữa. Nếu miễn cưỡng mang thai, chưa chắc sinh được con trai, còn ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Một thời gian sau mẹ cảm thấy ba con không được bình thường nên quyết định cho cả hai một lối thoát. Nhưng với điều kiện mẹ muốn nuôi con. Khi đó kinh tế của mẹ tốt hơn ba con, cho nên đôi bên quyết định giải quyết trong hòa thuận.”
Tô Kinh Hạ là lần đầu nghe chuyện này, mặc dù cô rất kinh ngạc nhưng lại cảm thấy nó không bất ngờ. Mẹ cô luôn là người phụ nữ không ủy mị, còn quyết đoán, bà thật sự có thể làm thế.
Nhìn người phụ nữ vì nuôi cô, cho cô một cuộc sống sung túc và tốt nhất mà cứng rắn đến giờ, Tô Kinh Hạ cảm thấy mũi hơi xót.
“Mẹ à, giờ con đã trưởng thành rồi, không cần mẹ lao lực vì con nữa. Nếu mẹ vẫn muốn đi làm thì có thể kiếm một công việc nhẹ nhàng hơn, chúng ta không cầu quá nhiều, chỉ cầu vừa đủ thôi được không?”
Mặc dù cô không biết công việc cụ thể của mẹ, chỉ biết mẹ đang là một giám đốc nắm trong tay chức vụ không đơn giản, nhưng mà công việc lại yêu cầu mẹ phải tập trung quá nhiều tinh lực, cũng phải chịu nhiều trách nhiệm hơn, ảnh hưởng cũng nhiều. Trước đó có thể không sao, nhưng giờ mẹ đã bệnh rồi, cô cũng không còn là trẻ con nữa, cô có thể cùng mẹ san sẻ, chỉ cầu mẹ con vui vẻ trải qua nửa đời còn lại.
Tô Mị dịu dàng nhìn cô, cuối cùng vẫn nói: “Được.”
Tô Kinh Hạ cũng cười.
Bất kể có ra sao, họ vẫn là mẹ con. Mối quan hệ khăng khít kia không thể vì cái gì mà chia cắt.
Buổi chiều, Tô Kinh Hạ về nhà lấy cho mẹ một số thứ cần thiết. Lần đầu tiên vào thư phòng một mình, Tô Kinh Hạ không có tò mò với nơi này một chút nào, sau khi cầm lấy cái laptop mẹ dùng để làm việc thì cô rời khỏi phòng. Nhưng lúc quay lưng, cô bất chợt nhìn thấy bức ảnh cô đã trả lại cho mẹ trước đó nằm trên bàn, bên cạnh hộp bút. Một góc tấm ảnh bị đáy bút đè lên.
Không biết trong lòng nghĩ cái gì, Tô Kinh Hạ cầm nó lên, cũng mang đi theo.
“Mẹ đang viết thư xin nghĩ việc sao?”
Tô Kinh Hạ nhìn người phụ nữ đang đánh máy lọc cọc kia, bận tâm hỏi.
Cô không dám nói là cô sợ bà lại ngứa tay, muốn vùi đầu vào công việc nữa.
Nhưng Tô Mị có thể nhìn ra.
Mấy hôm nay bà đã điều chỉnh lại tâm trạng yếu ớt trước đó, lại trở thành nữ cường nhân nữa rồi. Mặc dù không có lạnh lùng như trước nữa nhưng khí thế bá tổng vẫn rất mạnh mẽ, khiến người không dám coi thường.
Bà không rời máy tính, nói: “Mẹ làm giám đốc bộ phận, chịu trách nhiệm không phải nhỏ, không thể dễ dàng nói nghỉ việc là nghỉ được.”
“Vậy phải làm sao ạ?”
Tô Kinh Hạ nghiêm túc hỏi.
“Dạo gần đây bên công ty mẹ xảy ra vấn đề, liên lụy rất lớn. Hiện tại nội bộ công ty vẫn đang điều tra xem là ai để lộ cơ mật. Mẹ của con tuy không chịu liên lụy trực tiếp nhưng khi vấn đề xảy ra, khối lượng công việc đè nặng lên người trở nên nhiều hơn. Hiện tại vì để đảm bảo công ty không bị ảnh hưởng quá nhiều, bảo toàn được lợi ích lớn nhất, có lẽ sẽ có 1 số nhân viên bị cách chức, tiến hành giảm biên chế. Mẹ có thể dùng lý do bị bệnh cùng với chuyện này để rút ra. Tuy rằng sẽ tổn hại chút lợi ích mẹ đang có nhưng thật ra không vấn đề gì.”
Tô Mị nói được đủ để hiểu, Tô Kinh Hạ vừa nghe vừa gật đầu, xem như có nửa hiểu nửa không, nhưng ít nhất cô biết không có vấn đề là được rồi.
“Mẹ có muốn ăn gì không, con đi mua cho mẹ.”
Mấy hôm nay ở trong bệnh viện, khẩu vị không được chiếu cố tốt, Tô Kinh Hạ vẫn thường xuyên ra ngoài mua chút đồ mới lạ nhưng vẫn tuân thủ dặn dò của bác sĩ cho Tô Mị ăn. Mỗi ngày cô sẽ hỏi câu này ít nhất một lần, nhưng không tới mấy lần Tô Mị sẽ trả lời. Bà là một nữ cường nhân không quen xa hoa và có tính kén chọn.
Nhưng hôm nay, Tô Mị im lặng một chút, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Gần trường sơ trung của con có một tiệm hạt dẻ ngào mật, không biết bây giờ có còn bán không nhỉ?”
Tô Kinh Hạ ngẩn ra một chút rồi lập tức nói: “Nếu là chỗ đó thì, tiệm hạt dẻ đó hình như có cả thương hiệu riêng, lần trước con từng bắt gặp một chi nhánh nhỏ của nó ở chỗ khác. Để con đi mua.”
“Ừm được.”
Tô Mị gật gù.
Tiệm hạt dẻ mà Tô Kinh Hạ nói so với tiệm mà mẹ cô nói thì gần bệnh viện hơn, cũng tiện đường hơn nhiều.
Tô Kinh Hạ sau khi rời khỏi bệnh viện thì bắt xe rẻ qua phố Thành Kỳ.
Lại nói, khu phố này là nơi tập trung những doanh nghiệp, công ty, xí nghiệp thương mại. Nơi đây nhìn đâu cũng thấy tòa nhà cao tầng chọc trời, khu đô thị cao tập trung tinh anh của xã hội. Tiệm hạt dẻ mà cô nói nằm bên cạnh một tòa trung tâm thương mại xa hoa bật nhất khu này. Có thể mở tiệm hạt dẻ ở đây chứng tỏ người đứng sau chuỗi cửa hàng này cũng không đơn giản.
Cho nên nó vẫn còn kinh doanh.
“Cho nửa ký hạt dẻ ngào mật.”
Giọng của cô xen lẫn với tiếng hạt dẻ được rang trong chảo gang không dễ nghe, nhưng mà nhân viên cửa hàng lại nghe được: “Có ngay!”
“Quý khách đợi một chút!”
Hạt dẻ ở đây trừ khi có khách đến mua mới tiến hành công đoạn ngào mật, cho nên đợi là điều cần thiết. Tô Kinh Hạ không có ngoài ý muốn, thuận tiện dựa lưng vào bên cửa quán chuẩn bị đợi.
“Tất cả đều ổn?”
Thời điểm bên tai nhộn nhạo âm thanh hạt dẻ lăn tròn với cát, bên trong bất ngờ xen lẫn một giọng nói khiến Tô Kinh Hạ giật mình theo bản năng tìm kiếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT